Ừm! Có rồi đấy bạn! Lúc đó tôi trở nên chán ghét mọi thứ ghét tất cả kể cả đứa bạn thân nhất hay ba mẹ của mình. Khi ấy tôi chỉ muốn ở một mình. Màn mở đầu của tôi là: Trèo lên giường đắp chăn kín lại ôm con gấu bông iu dấu rồi khóc. Sau đó còn tự mắng mình nữa. Nào là "Mình là cái đồ ngốc. Ai cũng giỏi sao mình ngốc thế. Muốn chết quá!!! Sao ông trời lại sinh ra đứa ngu ngốc như mình hả??? Ôi mẹ ơi con không muốn sống nữa? sao mẹ không sinh ra người khác mà sinh ra con cơ chứ". Tuy vậy thật sự lúc đó tôi cần một người an ủi. Nhưng có ai biết đâu mà an ủi mình. Vả lại họ đều nghĩ rằng: không ai lại rảnh hơi mà an ủi mình khi mình buồn bởi lí do vô cùng vớ vẩn ấy. Khóc qua một đêm sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng nó lại có tác dụng phụ (>"<). khan tiếng, mắt như gấu trúc, nhức đầu , mệt mỏi lắm. Phải chăng bạn cũng đang trong tình trạng ấy???
Khi nào [you] buồn thì hãy pm tôi. Tôi sẽ chia sẻ cùng [you]. Chia bớt đi nỗi buồn để lấy thêm những nụ cười đong đầy cho cuộc sống xinh tươi của chúng ta [you] nhé