Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Cà phê một mình
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="huetran" data-source="post: 16026" data-attributes="member: 2047"><p>Những cơn gió hè nhè nhẹ chỉ đủ làm đung đưa mấy cọng dây tơ hồng bên cửa sổ. Mấy bản nhạc buồn cứ liên tiếp vang lên suốt 2 tiếng đồng hồ, nghĩa là nó đã ngồi đây một mình suốt 2 tiếng.</p><p></p><p><img src="https://muctim.com.vn/article/media/2009/5-18/29559/cphe.jpgd.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p>Quán café trưa hè, vắng, buồn. Chưa bao giờ nó đi café buổi trưa, phải rồi, lúc trước mắc đi học, làm gì có buổi trưa nào rãnh mà đi café, bây giờ nghỉ học rồi. Chưa bao giờ nó đi café một mình,cũng đúng thôi, nghỉ hè, mỗi đứa một nơi, bạn bè về quê cả rồi, mà nó thì lại không có quê để về, nên mãi ở lại cái chốn đầy kỷ niệm này.</p><p></p><p>Góc quán café, nơi nó đang ngồi, ngày trước, đám bạn thường chọn vị trí ấy, để người khác ít để ý, ít bị phiền, bởi những trò nghịch, chuyện cười, la hét, cãi vã...Mỗi lần như thế, lại phải kê ba bốn cái bàn lại gần nhau, gom hết ghế gần đó mới đủ cho hai mươi mấy đứa.</p><p></p><p>Bây giờ ngồi một mình, nó nhớ. Nghe mấy bài nhạc phát đi phát lại nãy giờ, chán phèo. Những tối thứ 6, quán café có hát với nhau. Cả bọn đăng ký bài hát, muốn mỗi đứa hát một bài. Nhưng quán đâu chỉ có riêng bọn nó. Mỗi lần như vậy, chỉ được hai ba đứa hát, tuần sau sẽ đi tiếp và thay phiên đứa khác hát.</p><p></p><p>Bây giờ nó ngồi một mình, nhìn xung quanh. Cũng có người ngồi trong quán một mình như nó. Có người làm việc trên laptop, có người học bài hay đọc sách gì đó, có người ngồi vẽ cảnh xung quanh. Chỉ có nó ngồi không làm gì, nhìn xung quanh rồi hớp một ngụm cà phê, tiếp tục nhìn và tiếp tục uống. 2 tiếng đồng hồ hết ba ly cà phê. Chưa bao giờ nó uống cà phê nhiều như vậy.</p><p></p><p>Tính tiền, nhớ lúc trước, mỗi lúc tính tiền, cả đám mạnh đứa nào nấy lấy tiền ra trả, chơi theo kiểu "hợp tác xã-mạnh ai nấy trả". Cầm hoá đơn, có cả thủ quỹ sẽ gom tiền, thiếu dư thối qua thối lại, rối đưa cho anh phục vụ một xấp tiền chẵn lẽ lung tung. Thế mà vui.</p><p></p><p>Bây giờ một mình nó uống, một mình nó trả, chẳng có vấn đề gì lộn xộn như dạo trước, mà sao thấy buồn quá.</p><p></p><p>Nhớ bạn bè, nhớ kỷ niệm, nhớ nhiều lắm. Chỉ là một quán café thôi đã nhiều kỷ niệm thế rồi, huống chi đi trên một con đường, vào một quán ăn, đến một công viên, ngang qua ngôi trường mọi khi...tất cả đều là kỷ niệm làm cho nó muốn khóc mỗi khi nghĩ về.</p><p></p><p>Nguyễn Thương Thương</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="huetran, post: 16026, member: 2047"] Những cơn gió hè nhè nhẹ chỉ đủ làm đung đưa mấy cọng dây tơ hồng bên cửa sổ. Mấy bản nhạc buồn cứ liên tiếp vang lên suốt 2 tiếng đồng hồ, nghĩa là nó đã ngồi đây một mình suốt 2 tiếng. [IMG]https://muctim.com.vn/article/media/2009/5-18/29559/cphe.jpgd.jpg[/IMG] Quán café trưa hè, vắng, buồn. Chưa bao giờ nó đi café buổi trưa, phải rồi, lúc trước mắc đi học, làm gì có buổi trưa nào rãnh mà đi café, bây giờ nghỉ học rồi. Chưa bao giờ nó đi café một mình,cũng đúng thôi, nghỉ hè, mỗi đứa một nơi, bạn bè về quê cả rồi, mà nó thì lại không có quê để về, nên mãi ở lại cái chốn đầy kỷ niệm này. Góc quán café, nơi nó đang ngồi, ngày trước, đám bạn thường chọn vị trí ấy, để người khác ít để ý, ít bị phiền, bởi những trò nghịch, chuyện cười, la hét, cãi vã...Mỗi lần như thế, lại phải kê ba bốn cái bàn lại gần nhau, gom hết ghế gần đó mới đủ cho hai mươi mấy đứa. Bây giờ ngồi một mình, nó nhớ. Nghe mấy bài nhạc phát đi phát lại nãy giờ, chán phèo. Những tối thứ 6, quán café có hát với nhau. Cả bọn đăng ký bài hát, muốn mỗi đứa hát một bài. Nhưng quán đâu chỉ có riêng bọn nó. Mỗi lần như vậy, chỉ được hai ba đứa hát, tuần sau sẽ đi tiếp và thay phiên đứa khác hát. Bây giờ nó ngồi một mình, nhìn xung quanh. Cũng có người ngồi trong quán một mình như nó. Có người làm việc trên laptop, có người học bài hay đọc sách gì đó, có người ngồi vẽ cảnh xung quanh. Chỉ có nó ngồi không làm gì, nhìn xung quanh rồi hớp một ngụm cà phê, tiếp tục nhìn và tiếp tục uống. 2 tiếng đồng hồ hết ba ly cà phê. Chưa bao giờ nó uống cà phê nhiều như vậy. Tính tiền, nhớ lúc trước, mỗi lúc tính tiền, cả đám mạnh đứa nào nấy lấy tiền ra trả, chơi theo kiểu "hợp tác xã-mạnh ai nấy trả". Cầm hoá đơn, có cả thủ quỹ sẽ gom tiền, thiếu dư thối qua thối lại, rối đưa cho anh phục vụ một xấp tiền chẵn lẽ lung tung. Thế mà vui. Bây giờ một mình nó uống, một mình nó trả, chẳng có vấn đề gì lộn xộn như dạo trước, mà sao thấy buồn quá. Nhớ bạn bè, nhớ kỷ niệm, nhớ nhiều lắm. Chỉ là một quán café thôi đã nhiều kỷ niệm thế rồi, huống chi đi trên một con đường, vào một quán ăn, đến một công viên, ngang qua ngôi trường mọi khi...tất cả đều là kỷ niệm làm cho nó muốn khóc mỗi khi nghĩ về. Nguyễn Thương Thương [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Cà phê một mình
Top