Cà phê một mình

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi

huetran

New member
Xu
74
Những cơn gió hè nhè nhẹ chỉ đủ làm đung đưa mấy cọng dây tơ hồng bên cửa sổ. Mấy bản nhạc buồn cứ liên tiếp vang lên suốt 2 tiếng đồng hồ, nghĩa là nó đã ngồi đây một mình suốt 2 tiếng.

cphe.jpgd.jpg


Quán café trưa hè, vắng, buồn. Chưa bao giờ nó đi café buổi trưa, phải rồi, lúc trước mắc đi học, làm gì có buổi trưa nào rãnh mà đi café, bây giờ nghỉ học rồi. Chưa bao giờ nó đi café một mình,cũng đúng thôi, nghỉ hè, mỗi đứa một nơi, bạn bè về quê cả rồi, mà nó thì lại không có quê để về, nên mãi ở lại cái chốn đầy kỷ niệm này.

Góc quán café, nơi nó đang ngồi, ngày trước, đám bạn thường chọn vị trí ấy, để người khác ít để ý, ít bị phiền, bởi những trò nghịch, chuyện cười, la hét, cãi vã...Mỗi lần như thế, lại phải kê ba bốn cái bàn lại gần nhau, gom hết ghế gần đó mới đủ cho hai mươi mấy đứa.

Bây giờ ngồi một mình, nó nhớ. Nghe mấy bài nhạc phát đi phát lại nãy giờ, chán phèo. Những tối thứ 6, quán café có hát với nhau. Cả bọn đăng ký bài hát, muốn mỗi đứa hát một bài. Nhưng quán đâu chỉ có riêng bọn nó. Mỗi lần như vậy, chỉ được hai ba đứa hát, tuần sau sẽ đi tiếp và thay phiên đứa khác hát.

Bây giờ nó ngồi một mình, nhìn xung quanh. Cũng có người ngồi trong quán một mình như nó. Có người làm việc trên laptop, có người học bài hay đọc sách gì đó, có người ngồi vẽ cảnh xung quanh. Chỉ có nó ngồi không làm gì, nhìn xung quanh rồi hớp một ngụm cà phê, tiếp tục nhìn và tiếp tục uống. 2 tiếng đồng hồ hết ba ly cà phê. Chưa bao giờ nó uống cà phê nhiều như vậy.

Tính tiền, nhớ lúc trước, mỗi lúc tính tiền, cả đám mạnh đứa nào nấy lấy tiền ra trả, chơi theo kiểu "hợp tác xã-mạnh ai nấy trả". Cầm hoá đơn, có cả thủ quỹ sẽ gom tiền, thiếu dư thối qua thối lại, rối đưa cho anh phục vụ một xấp tiền chẵn lẽ lung tung. Thế mà vui.

Bây giờ một mình nó uống, một mình nó trả, chẳng có vấn đề gì lộn xộn như dạo trước, mà sao thấy buồn quá.

Nhớ bạn bè, nhớ kỷ niệm, nhớ nhiều lắm. Chỉ là một quán café thôi đã nhiều kỷ niệm thế rồi, huống chi đi trên một con đường, vào một quán ăn, đến một công viên, ngang qua ngôi trường mọi khi...tất cả đều là kỷ niệm làm cho nó muốn khóc mỗi khi nghĩ về.

Nguyễn Thương Thương
 
Chia tay học trò

Lễ tổng kết trường tan rồi, nhưng bọn học trò khối 12 nán lại làm buổi party chia tay lớp. Đứa nào cũng cố lưu lại những hình ảnh đầy thương nhớ và những kỷ niệm.

Từng cái bàn, chỗ ngồi, bảng đen, bục giảng, nơi nào cũng thân thương thế.

chia.jpgd.jpg


Bục giảng ấy có những lần lên trả bài chỉ biết đứng tạo dáng và cười, mắt cứ ngóng xuống dưới mà nghe nhắc tùm lum.

Cái bàn ấy có câu thơ viết lên từ bao giờ, có lẽ của những hè chia tay trước, bài thơ có tiếng ve xôn xao, có màu phượng cháy lòng, có bước chân gấp gáp một mùa thi, có cơn mưa rào hòa trong nước mắt…bài thơ được nâng niu không bị lem mờ những vệt mực.

Chỗ ngồi ấy có hai người học bài chung thôi mà làm cả “xóm nhà lá” và “khu nhà mồ” xôn xao, xì xầm. Chỗ ngồi ấy cũng có lần cô bạn gục đầu khóc như mưa, chỉ vì…bị cậu bạn chọc là “vừa cá mập, vừa cá sấu”, báo hại cái tội lỡ lời nên gãy lưỡi mà năn nỉ người ta cũng không thèm. Mà có gì đâu lại phải khóc nhỉ, bình thường ai chọc thì chọc lại ghê lắm cơ mà? Ừ thì có ai muốn khóc đâu, chỉ tại là...không hiểu nước mắt ở đâu cứ rơi thế.

Buổi party chia tay, xóm nhà lá thành ban nhạc tự phát với những ca khúc “bất hủ” thời cắp sách như là “tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu misa nhé…”, “nào bàn, nào ghế, nào sách nào vở…mùa phượng, phượng thắm, mùa cúc vàng nở…”, cả lớp hùa vào hát theo hưởng ướng. Cười thật nhiều, hát thật nhiều, ngưng lại có lẽ cả bọn òa lên thì có một trận lụt to mất.

Cuộc vui nào cũng đến lúc chia tay, buổi tiệc nào rồi cũng tàn. Mà chia tay làm sao thiếu những giọt nước mắt…Chia tay rồi chỉ xin một điều cho tất cả, mai xa rồi xin đừng quên nhau.

Dắt xe ra ngoái đầu nhìn lại ngôi trường thân quen, như nói lời chào tạm biệt, tạm biệt từng ghế đá, gốc cây, tạm biệt dãy hành lang im vắng, mai xa rồi biết khi nào mới gặp lại. Đạp xe về phố, trời chợt đổ cơn mưa, đâu đây vang lên bài hát đã nghe từ mấy mùa hạ trước “Chia tay mùa hạ, trời còn mưa mãi hay nước mắt rơi”...


Snow
 
Tặng nhau "nồi súp kỷ niệm"

Mùa chia tay, mùa thi đang rộn ràng trên phố, xin tặng bạn một “nồi súp kỉ niệm” để khi ra trường, bạn sẽ không bao giờ quên được nhau. Nào, mình cùng nấu món khai vị ngon lành này, bằng cách:

Bỏ 1/6 muỗng canh sự chăm sóc, nâng đỡ khi một thành viên nào đó gặp chuyện buồn, vui…

Thêm 2/6 muỗng cảm xúc để cười nhiều hơn, vui nhiều hơn với bạn bè, thầy cô

Cộng thêm 1/6 muỗng quan tâm, chia sẻ để cũng nhau tháo gỡ những khúc mắc bài vở trong khi học nhóm.

Cho thêm 1/6 muỗng sáng tạo để cùng nhau góp tay làm album, film lớp…

Cuối cùng, bạn bỏ 1/6 muỗng chân thành để biết trân trọng những khoảnh khắc bạn bè còn đang tay trong tay.

Bây giờ thì khuấy hỗn hợp ấy cho thật đều tay, canh lửa thời gian cho thật sít sao, bạn sẽ có được một “nồi súp kỉ niệm” cho MÙA THI-MÙA CHIA TAY 2K9 tuyệt vời nhất đấy!

BẠN ĐÃ LÀM GÌ CHO MÙA CHIA TAY?

LỚP TỚ CHẲNG LÀM GÌ CẢ…

Tụi mình đến từ trường Nguyễn Thượng Hiền (Tân Bình nè)

“Thật đấy, mùa chia tay đang đến sát nút mà lớp tớ chẳng ai đả động gì đến chuyện phải lưu lại kỉ niệm cả, không đồng phục lớp, không tiệc tất niên, càng chẳng có vụ viết blog chung, viết lưu bút, hay làm một cái clip chia tay…gì hết”- HY (lớp 12 trường B. Q1) chán nản nói. Lớp của Dây Tây@, (trường Mạc Đĩnh Chi Q.6) tết rồi cũng cố gắng tổ chức một chuyến đi chơi xa để cả lớp gắn bó nhau hơn, nhưng “Bạn nghĩ xem, lớp mình chỉ có hơn 40 “nhân” mà đã chia đến 7-8 nhóm. Các nhóm tách nhau ra đi ăn riêng, chơi riêng, ngủ riêng…thì đủ biết lớp mình “đoàn kết” thế nào rùi hen”. Rất nhiều bạn than vãn lớp mình hoàn toàn bế tắc trong việc kết nối các thành viên với nhau, thậm chí lớp của Hiếu (lớp 12, trường Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho) còn chia nhóm theo cấp bậc giàu - nghèo với quy định “bất thành văn” là “nước sông hổng phạm nước giếng”, nhóm nhà giàu không bao giờ chơi với nhóm nhà nghèo, nên những hoạt động chia tay đòi hỏi tính tập thể này hoàn toàn là điều không tưởng!

Đoán xem ai nè? Bọn tui là 12 Toán - PTNK (Q.5)

NHƯNG VẪN CÓ NHỮNG MÙA CHIA TAY ĐẦY SÔI ĐỘNG

noisup.jpg


Đầu năm 12, cô chủ nhiệm của Tường Duy (Tiền Giang) đã nghĩ ra việc chia nhóm học tập trong lớp. Mỗi nhóm gồm 2-3 bạn, ngoài nhiệm vụ kèm nhau học, các bạn còn có cơ hội tìm hiểu hoàn cảnh của bạn mình. Thỉnh thoảng, các nhóm lại làm thảo luận và báo cáo cùng nhau…nên cả lớp tự lúc nào đã trở nên khắng khít. Lớp 12b6 trường Marie Curie (Q.3) thì có nhiều bạn tích cực lôi kéo cả lớp cùng tham gia một hoạt động nào đó, thậm chí có bạn còn xung phong mua đồ ăn sáng và dụng cụ học tập cho các bạn nên hầu hết thành viên trong lớp đều gắn bó với nhau một cách mật thiết. Lớp 12A3 trường Gia Định (Q. Bình Thạnh) thì làm đủ “thủ tục” chia tay từ việc may đồng phục lớp, làm album, quay video clip cho lớp. Cô chủ nhiệm là người có công lớn nhất trong việc này. Vào một giờ sinh hoạt cuối tuần, cô đã dành cho các bạn một khoảng thời gian để ngồi nhớ lại những kỉ niệm đã có với nhau trong suốt ba năm học và viết ra một tờ giấy. Cuối buổi, những đoạn viết cảm động, thú vị nhất được cô đọc to trước lớp. Nghe cô đọc mà bạn nào cũng thấy rưng rưng…

Năm cuối cấp luôn được xem là năm đẹp nhất của thời đi học. Kể cả khi đã là sinh viên đại học, bạn cũng sẽ không thể tìm lại được những kỉ niệm về thầy cô, bạn bè, và mái trường yêu quý này đâu. Bạn đang có trong tay khoảng thời gian đẹp nhất ấy, hãy giữ lấy và đừng để nó vuột mất, bằng cách lưu lại hình ảnh, kỉ vật, hay thậm chí là những dòng viết tay nghuệch ngoạc… Điều đáng tiếc nhất của mỗi con người, chính là vô tình để những tình cảm chân thành nhất bay đi, bay đi…

KUN KUN
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top