T
Tuyền Nguyễn
Guest
Ca dao [ B ]
Bà già đeo bị hạt tiêu
Sống bao nhiêu tuổi nhiều điều đắng cay
Ba tiền một khúc cá buôi
Cũng mua cho được mà nuôi mẹ già
Ba trăng là mấy mươi hôm,
Mai Nam nắng trước, chiều Nồm quạnh sau
Chàng ơi đừng phụ khó tham giàu
Khi lành tôn trượng, khi đau phụ phàng.
Bạc sao bạc chẳng vừa thôi
Để cho nước chảy hoa trôi lỡ làng
Bắc thang lên hái hoa vàng
Vì ai cho thiếp biết chàng từ đây
Bạn bè là nghĩa tương tri
Sao cho sau trước vẹn bề mới nên
Bạn nghèo thuở trước chớ quên
Vợ cùng kham khổ, chẳng nên phụ tình
Bàn tay còn có ngón dài, ngón vắn,
Con một nhà đứa trắng đứa đen,
Hễ ăn vóc học quen,
Dẫu họ chê mình vụng, tập rèn cũng phải hay
Bạn vàng lại gặp bạn vàng
Long Lân Quy Phụng một đoàn tứ linh
Bao giờ cho đặng thảnh thơi,
Tay têm thuốc cống, miệng mời lang quân
Bao giờ cho đến tháng Mười
Thổi nồi cơm nếp vừa cười vừa ăn
Bao giờ cho đến tháng Năm
Thổi nồi cơm nếp vừa nằm vừa ăn
Bao giờ mưa thuận gió hòa
Thay lông đổi cánh lại ra phượng hoàng
Bao phen quạ nói với diều
Sau nhà cô Huệ có nhiều gà con
Bậu chê qua ở rẫy ăn còng
Bậu về ở chợ ăn ròng mắm nêm
Bây giờ gặp phải hội này
Khi trời hạn hán, khi hay mưa dầm
Khi trời gió bão ầm ầm,
Đồng tiền lúa thóc, mười phần được ba
Bấy lâu nay em ở ven rừng,
Chim kêu, vượn hú, em nửa mừng nửa lo
Bé nhưng mà bé hạt tiêu
Bé cay bé đắng bé xiêu lòng người
Bên sông thanh vắng một mình
Có ông ngư phủ biết tình mà thôi
Biên Hòa có bưởi Thanh Trà
Thủ Đức nem nướng, điện Bà Tây Ninh
Bớ chiếc ghe sau chèo mau em đợi,
Cho khỏi khúc sông này bờ bụi tối tăm
Bóng trăng anh tưởng bóng đèn
Bóng cây anh ngỡ bóng thuyền em sang
Bông chi thơm lạ thơm lùng
Thơm cây, thơm lá, người trồng cũng thơm
Bữa ăn có cá cùng canh
Anh chưa mát dạ bằng anh thấy nàng
Buồn chẳng muốn nói, gọi chẳng muốn trông
Tưởng sự .lấy chồng, tỉnh như con sáo
Buồn tình cha chả buồn tình
Không ai nói chuyện với mình cho vui
Ba cô đội gạo lên chùa
một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư
sư về sư ốm tương tư
ốm lăn ốm lóc nên sư trọc đầu
ai làm cho dạ sư sầu
cho ruột sư héo như bầu đứt dây
Ba đồng một mớ đàn ông
Đem về mà bỏ vào lồng cho kiến nó tha
Ba trăm một mụ đàn bà
Đem về mà trải chiếu hoa cho ngồi
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào rả
Ba năm ở với người đần
Chẳng bằng một lúc ghé gần người khôn
Ba năm trấn thủ lưu đồn
Ngày thì canh điếm tối dồn việc quan
Bao giờ cạn rạch Đồng Nai
Nát chùa Thiên Mụ mới phai lời nguyền
Bao giờ chạch đẻ ngọn đa
Sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình
Bao giờ cây cải làm đình
Gỗ lim thái ghém thì mình lấy ta
Bao giờ cho chuối có cành
Cho sung có nụ, cho hành có hoa
Bao giờ trích đẻ ngọn đa
Sáo đẻ dưới nước, thì ta lấy mình
Bao giờ cho khỉ đeo hoa
Cho voi đánh sáp, cho gà nhuộm răng
Bao giờ nước ngọt đường cay
Gánh vừa lon gạo thì thằng Tây ở tù
Bao giờ sen mọc biển đông
Cha con nhà Nguyễn bế bồng nhau đi
Bao phen lên ngựa ra về
Cầm cương níu lại xin đề câu thơ
Câu thơ ba bốn câu thơ
Câu đợi, câu chờ, câu nhớ, câu mong
Bao phen quạ nói với diều
Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm
Bánh cả mâm, sao em kêu rằng bánh ít?
Trầu cả chợ, sao em gọi là trầu không?
Trai nam nhi không đối đặng
Gái má hồng xin thử đối xem!
Bà con khó xin đừng bỏ
Kẻ lạ dầu sang cũng chớ đua
Bà già đã tám mươi tư
Ngồi trong cửa sổ gởi thư lấy chồng
Bà già đi chợ Cầu Bông
Bói xem một quẻ lấy chồng lợi chăng?
Xem rằng ông mới bói rằng:
Lợi thì có lợi, nhưng răng chẳng còn
Bạc Liêu nước chảy lờ đờ
Dưới sông cá chốt trên bờ Triều Châu
Bảy với ba tính ra một chục
Còm tam tứ lục tính lại cửu chương
Liệu bề đát được thì thương
Đừng gầy rồi bỏ, thế thường cười chê
Bắp non mà nướng lửa lò
Đố ai ve được con đò Thủ Thiêm
Bắt con ngựa ngựa ô, ngựa ô tra khớp
Lục lạc đồng đen, em mang hài tốt
Ngấy ngây muôn dặm đường dài
Cá rô róc rách ruộng cày
Ai ghẹo gì mày hỡi cá rô con?
Bắc thang lên hỏi ông trời
Bỏ tiền cho gái có đòi được chăng!
Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưả
Mận hỏi thời đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào!
Bây giờ tui biết phận tui
Chỉ là cơm nguội phòng khi đói lòng
Bấy lâu vắng mặt khát khao
Bây giờ thấy mặt muốn cào mặt ra
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn
Bậu buồn, qua dễ chẳng buồn
Cá dưới sông biếng lội, chim trên nguồn biếng bay
Bên kia sông, ai lập kiểng chùa Tân Thiện
Bên này sông, qua lập cái huyện Hà Đông
Cái huyện Hà Đông để cho ông Bao Công xử kiện
Cái chuà Tân Thiện nhiều kẻ tu hành
Chim kêu dưới suối trên cành
Qua không bỏ bậu, sao bậu đành bỏ quả
Bên này sông em bắc cây cầu mười tấm ván
Bên kia sông em lập cái quán mười hai từng
Bán buôn nuôi mẹ cầm chừng đợi anh
Bến em có gốc dừa tơ
Đêm trăng em đứng em chờ đợi aỉ
Biết bao gái đẹp như hoa
Vỡ trâm, gãy xuyến, chìm thoa, rơi vàng
Bồ câu bồ các
Tha rác lên cây
Gió đánh lung lay
Là vua Cao Tổ
Những người mặt rỗ
Là ông Tiêu Hà
Nước chảy đường qua
Là dượng Tào Tháo
Đánh bạc cầm áo
Là anh Trần Bình
Biết nhau từ thuở buông thừng
Trăm chắp nghìn nối, xin đừng quên nhau
Biết thì thưa thốt
Không biết thì dựa cột mà nghe
Biển sâu, con cá lớn vẫy vùng
Trời cao muôn trượng, cánh chim hồng bay cao
Biển trời đua sắc vẫy vùng
Nữ nhi sánh với anh hùng được nao!
Biểu về nói với ông câu
Cá ăn thì giựt, để lâu hết mồi
Bì phấn với vôi
Bì con ông lái với tôi chân sào
Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê
Bông sứ cùng với bông lài
Tui quyết bẻ hết, khỏi ai cằn nhằn
Bốn ông mà ngồi một bàn
Cùng uống một chén, cùng than một lời
Bờ sông lại lở xuống sông
Đàn bà mà lấy đàn ông, thiệt gì
Bởi anh đành đoạn
Đốn ngọn cây bần
Không cho ghe cá đậu gần ghe tôm
Thương anh em phải sớm hôm
Bởi anh trăm việc canh nông
Cho nên mới có bồ trong bịch ngoài
Buồn ngủ lại gặp chiếu manh
Hay ăn, làm biếng gặp anh đứng đường
Buồn trông chênh chếch sao mai
Sao ơi, sao hỡi nhớ ai sao mờ
Buồn trông con nhện giăng tơ
Nhện ơi, nhện hỡi, nhện chờ mối ai
Buồn về một nỗi tháng giêng
Con chim, cái cú, nằm nghiêng thở dài
Buồn về một nỗi tháng hai
Đêm ngắn, ngày dài, thua thiệt người ta
Buồn về một nỗi tháng ba
Mưa rầu, nắng lửa, người ta lừ đừ
Buồn về một nỗi tháng tư
Con mắt lừ đừ cơm chẳng muốn ăn
Buồn về một nỗi tháng năm
Chửa đặt mình nằm gà gáy, chim kêu
Buổi chợ đông con cá đồng anh chê lạt
Buổi chợ tan rồi con tép bạc anh cũng khen ngon
Bùn xa bèo, bùn khô bèo héo
Lựu xa đào, lựu xéo đào xiên
Vàng cầm trên tay rớt xuống không phiền
Chỉ phiền một nỗi nợ với duyên không tròn
Bươm bướm mà đậu cành bông
Đã dê con chị, lại bồng con em
Bước lên xe kiếng đi viếng mả chồng
Mả chưa cỏ mọc trong lòng đậu thai
Bước sang canh một anh thắp ngọn đèn vàng
Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời
Canh hai vật đổi sao dời
Tính sao nàng tính trọn đời thủy chung
Canh ba cờ phất trống rung
Mặc ai ai thẳng ai dùn mặc ai
Canh tư hạc đậu cành mai
Sương sa lác đác khói bay mịt mờ
Canh chầy tơ tưởng tưởng tơ
Chiêm bao thấy bậu dậy rờ chiếu không
Bước vô trường án, vỗ ván cái rầm
Bủa xua ông Tham biện, bạc tiền ông để đâủ
Bước xuống ruộng sâu, em mảng sầu tấc dạ
Tay em ôm bó mạ, luỵ ứa hai hàng
Ai làm lỡ chuyến đò ngang
Cho loan với phượng đôi hàng biệt ly
Bực mình chẳng muốn nói ra
Muốn đi ăn giỗ chẳng ma nào mời
Sống bao nhiêu tuổi nhiều điều đắng cay
Ba tiền một khúc cá buôi
Cũng mua cho được mà nuôi mẹ già
Ba trăng là mấy mươi hôm,
Mai Nam nắng trước, chiều Nồm quạnh sau
Chàng ơi đừng phụ khó tham giàu
Khi lành tôn trượng, khi đau phụ phàng.
Bạc sao bạc chẳng vừa thôi
Để cho nước chảy hoa trôi lỡ làng
Bắc thang lên hái hoa vàng
Vì ai cho thiếp biết chàng từ đây
Bạn bè là nghĩa tương tri
Sao cho sau trước vẹn bề mới nên
Bạn nghèo thuở trước chớ quên
Vợ cùng kham khổ, chẳng nên phụ tình
Bàn tay còn có ngón dài, ngón vắn,
Con một nhà đứa trắng đứa đen,
Hễ ăn vóc học quen,
Dẫu họ chê mình vụng, tập rèn cũng phải hay
Bạn vàng lại gặp bạn vàng
Long Lân Quy Phụng một đoàn tứ linh
Bao giờ cho đặng thảnh thơi,
Tay têm thuốc cống, miệng mời lang quân
Bao giờ cho đến tháng Mười
Thổi nồi cơm nếp vừa cười vừa ăn
Bao giờ cho đến tháng Năm
Thổi nồi cơm nếp vừa nằm vừa ăn
Bao giờ mưa thuận gió hòa
Thay lông đổi cánh lại ra phượng hoàng
Bao phen quạ nói với diều
Sau nhà cô Huệ có nhiều gà con
Bậu chê qua ở rẫy ăn còng
Bậu về ở chợ ăn ròng mắm nêm
Bây giờ gặp phải hội này
Khi trời hạn hán, khi hay mưa dầm
Khi trời gió bão ầm ầm,
Đồng tiền lúa thóc, mười phần được ba
Bấy lâu nay em ở ven rừng,
Chim kêu, vượn hú, em nửa mừng nửa lo
Bé nhưng mà bé hạt tiêu
Bé cay bé đắng bé xiêu lòng người
Bên sông thanh vắng một mình
Có ông ngư phủ biết tình mà thôi
Biên Hòa có bưởi Thanh Trà
Thủ Đức nem nướng, điện Bà Tây Ninh
Bớ chiếc ghe sau chèo mau em đợi,
Cho khỏi khúc sông này bờ bụi tối tăm
Bóng trăng anh tưởng bóng đèn
Bóng cây anh ngỡ bóng thuyền em sang
Bông chi thơm lạ thơm lùng
Thơm cây, thơm lá, người trồng cũng thơm
Bữa ăn có cá cùng canh
Anh chưa mát dạ bằng anh thấy nàng
Buồn chẳng muốn nói, gọi chẳng muốn trông
Tưởng sự .lấy chồng, tỉnh như con sáo
Buồn tình cha chả buồn tình
Không ai nói chuyện với mình cho vui
Ba cô đội gạo lên chùa
một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư
sư về sư ốm tương tư
ốm lăn ốm lóc nên sư trọc đầu
ai làm cho dạ sư sầu
cho ruột sư héo như bầu đứt dây
Ba đồng một mớ đàn ông
Đem về mà bỏ vào lồng cho kiến nó tha
Ba trăm một mụ đàn bà
Đem về mà trải chiếu hoa cho ngồi
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câu
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào rả
Ba năm ở với người đần
Chẳng bằng một lúc ghé gần người khôn
Ba năm trấn thủ lưu đồn
Ngày thì canh điếm tối dồn việc quan
Bao giờ cạn rạch Đồng Nai
Nát chùa Thiên Mụ mới phai lời nguyền
Bao giờ chạch đẻ ngọn đa
Sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình
Bao giờ cây cải làm đình
Gỗ lim thái ghém thì mình lấy ta
Bao giờ cho chuối có cành
Cho sung có nụ, cho hành có hoa
Bao giờ trích đẻ ngọn đa
Sáo đẻ dưới nước, thì ta lấy mình
Bao giờ cho khỉ đeo hoa
Cho voi đánh sáp, cho gà nhuộm răng
Bao giờ nước ngọt đường cay
Gánh vừa lon gạo thì thằng Tây ở tù
Bao giờ sen mọc biển đông
Cha con nhà Nguyễn bế bồng nhau đi
Bao phen lên ngựa ra về
Cầm cương níu lại xin đề câu thơ
Câu thơ ba bốn câu thơ
Câu đợi, câu chờ, câu nhớ, câu mong
Bao phen quạ nói với diều
Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm
Bánh cả mâm, sao em kêu rằng bánh ít?
Trầu cả chợ, sao em gọi là trầu không?
Trai nam nhi không đối đặng
Gái má hồng xin thử đối xem!
Bà con khó xin đừng bỏ
Kẻ lạ dầu sang cũng chớ đua
Bà già đã tám mươi tư
Ngồi trong cửa sổ gởi thư lấy chồng
Bà già đi chợ Cầu Bông
Bói xem một quẻ lấy chồng lợi chăng?
Xem rằng ông mới bói rằng:
Lợi thì có lợi, nhưng răng chẳng còn
Bạc Liêu nước chảy lờ đờ
Dưới sông cá chốt trên bờ Triều Châu
Bảy với ba tính ra một chục
Còm tam tứ lục tính lại cửu chương
Liệu bề đát được thì thương
Đừng gầy rồi bỏ, thế thường cười chê
Bắp non mà nướng lửa lò
Đố ai ve được con đò Thủ Thiêm
Bắt con ngựa ngựa ô, ngựa ô tra khớp
Lục lạc đồng đen, em mang hài tốt
Ngấy ngây muôn dặm đường dài
Cá rô róc rách ruộng cày
Ai ghẹo gì mày hỡi cá rô con?
Bắc thang lên hỏi ông trời
Bỏ tiền cho gái có đòi được chăng!
Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưả
Mận hỏi thời đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào!
Bây giờ tui biết phận tui
Chỉ là cơm nguội phòng khi đói lòng
Bấy lâu vắng mặt khát khao
Bây giờ thấy mặt muốn cào mặt ra
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn
Bậu buồn, qua dễ chẳng buồn
Cá dưới sông biếng lội, chim trên nguồn biếng bay
Bên kia sông, ai lập kiểng chùa Tân Thiện
Bên này sông, qua lập cái huyện Hà Đông
Cái huyện Hà Đông để cho ông Bao Công xử kiện
Cái chuà Tân Thiện nhiều kẻ tu hành
Chim kêu dưới suối trên cành
Qua không bỏ bậu, sao bậu đành bỏ quả
Bên này sông em bắc cây cầu mười tấm ván
Bên kia sông em lập cái quán mười hai từng
Bán buôn nuôi mẹ cầm chừng đợi anh
Bến em có gốc dừa tơ
Đêm trăng em đứng em chờ đợi aỉ
Biết bao gái đẹp như hoa
Vỡ trâm, gãy xuyến, chìm thoa, rơi vàng
Bồ câu bồ các
Tha rác lên cây
Gió đánh lung lay
Là vua Cao Tổ
Những người mặt rỗ
Là ông Tiêu Hà
Nước chảy đường qua
Là dượng Tào Tháo
Đánh bạc cầm áo
Là anh Trần Bình
Biết nhau từ thuở buông thừng
Trăm chắp nghìn nối, xin đừng quên nhau
Biết thì thưa thốt
Không biết thì dựa cột mà nghe
Biển sâu, con cá lớn vẫy vùng
Trời cao muôn trượng, cánh chim hồng bay cao
Biển trời đua sắc vẫy vùng
Nữ nhi sánh với anh hùng được nao!
Biểu về nói với ông câu
Cá ăn thì giựt, để lâu hết mồi
Bì phấn với vôi
Bì con ông lái với tôi chân sào
Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê
Bông sứ cùng với bông lài
Tui quyết bẻ hết, khỏi ai cằn nhằn
Bốn ông mà ngồi một bàn
Cùng uống một chén, cùng than một lời
Bờ sông lại lở xuống sông
Đàn bà mà lấy đàn ông, thiệt gì
Bởi anh đành đoạn
Đốn ngọn cây bần
Không cho ghe cá đậu gần ghe tôm
Thương anh em phải sớm hôm
Bởi anh trăm việc canh nông
Cho nên mới có bồ trong bịch ngoài
Buồn ngủ lại gặp chiếu manh
Hay ăn, làm biếng gặp anh đứng đường
Buồn trông chênh chếch sao mai
Sao ơi, sao hỡi nhớ ai sao mờ
Buồn trông con nhện giăng tơ
Nhện ơi, nhện hỡi, nhện chờ mối ai
Buồn về một nỗi tháng giêng
Con chim, cái cú, nằm nghiêng thở dài
Buồn về một nỗi tháng hai
Đêm ngắn, ngày dài, thua thiệt người ta
Buồn về một nỗi tháng ba
Mưa rầu, nắng lửa, người ta lừ đừ
Buồn về một nỗi tháng tư
Con mắt lừ đừ cơm chẳng muốn ăn
Buồn về một nỗi tháng năm
Chửa đặt mình nằm gà gáy, chim kêu
Buổi chợ đông con cá đồng anh chê lạt
Buổi chợ tan rồi con tép bạc anh cũng khen ngon
Bùn xa bèo, bùn khô bèo héo
Lựu xa đào, lựu xéo đào xiên
Vàng cầm trên tay rớt xuống không phiền
Chỉ phiền một nỗi nợ với duyên không tròn
Bươm bướm mà đậu cành bông
Đã dê con chị, lại bồng con em
Bước lên xe kiếng đi viếng mả chồng
Mả chưa cỏ mọc trong lòng đậu thai
Bước sang canh một anh thắp ngọn đèn vàng
Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời
Canh hai vật đổi sao dời
Tính sao nàng tính trọn đời thủy chung
Canh ba cờ phất trống rung
Mặc ai ai thẳng ai dùn mặc ai
Canh tư hạc đậu cành mai
Sương sa lác đác khói bay mịt mờ
Canh chầy tơ tưởng tưởng tơ
Chiêm bao thấy bậu dậy rờ chiếu không
Bước vô trường án, vỗ ván cái rầm
Bủa xua ông Tham biện, bạc tiền ông để đâủ
Bước xuống ruộng sâu, em mảng sầu tấc dạ
Tay em ôm bó mạ, luỵ ứa hai hàng
Ai làm lỡ chuyến đò ngang
Cho loan với phượng đôi hàng biệt ly
Bực mình chẳng muốn nói ra
Muốn đi ăn giỗ chẳng ma nào mời
Sưu tầm