Trả lời chủ đề


 CHAP 32: PHẦN THI TỰ DO (IV):





Sau phần trình diễn của mình, cũng là trong lúc chờ học sinh toàn trường  bỏ phiếu bầu, tôi nhanh chóng nhờ Ni Na giúp mình thay bộ đồ khó chịu  này ra. Quả thật nếu muốn mặc kimono, bạn phải bỏ ra một công sức khá  lớn cho khoản đi lại và hít thở.  


Trút bộ cánh đó ra khỏi người, tôi như tìm lại được Thiên đường không  khí, vội vàng thở lấy thở để và chạy bắn ra ngoài vòi nước để rửa mặt.  Khi phấn trang điểm trôi khỏi da mặt tôi, tôi mới thực sự được trở lại  là chính mình - là Phương Kim My của ngày thường.


- Này! - Cái giọng nhẽo nhoẹt đó lại vang lên bên tai tôi, đích thị là Đặng Tiểu Thư chứ không phải ai khác.


- Chuyện gì vậy? - Tôi cố nở nụ cười làm hiền, nhưng tôi biết rõ nụ cười đó méo xệch và chẳng đẹp chút nào.


- Người lúc nãy... có phải tên là Mike Kintaru không vậy? - Không hiểu  sao hai má Tiểu Thư bỗng chốc thoáng đỏ lên, và cô nàng ngập ngừng hỏi  tôi.


Tôi làm ra vẻ ngẫm nghĩ giây lát, thực chất cũng là để câu giờ xem có  nên nói thật với con nhỏ này hay không? Và rồi cuối cùng, cái tật tò mò  cũng chiến thắng bản tính lương thiện của Phương Kim My tôi - thế là tôi  đành nói thật:


- Đúng, cậu quen... - Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì Tiểu Thư đã chặn ngang:


- Làm sao mày quen anh ấy? 


- À ừm, anh ấy là du học sinh... - Không hiểu làm thế nào mà tôi cứ tuôn  ra hết sự thật với cái Thư, đáng ghét quá đi mất - Tớ chỉ là giúp anh  ấy tìm hiểu lịch sử ở Việt Nam thôi.


- Du học sinh...? - Tiểu Thư nhăn mày như hai con tôm khô, nó kéo dài  cái giọng chua loét - Mày đang nói dối đúng không? Mike Kintaru mà là du  học sinh cái nỗi gì? Mày không biết anh ta là Tổng giám đốc Công ty  Nero ở bên Nhật hay sao? Anh ta chỉ thua mỗi Chủ tịch mà đứng trên nghìn  người... Người như vậy mà là du học sinh thì Trái đất này có mà tiêu  tùng à?


Nhưng chính anh ấy nói...   - Tôi muốn hét lên với Tiểu Thư như thế  mà không được. Vì thực chất, thực chất tôi còn chẳng biết Mike Kintaru  có phải là tên thật của anh ấy không nữa? 


Tôi có cảm giác tôi như một con cừu ngây ngô, bị con sói gian manh quây  giữa hàng ngàn trò lừa đảo. Bị lừa mà vẫn cứ cố tin, bị thương mà vẫn cố  níu kéo... Có phải tôi chính là con cừu ấy hay không? 


- Vậy... vậy tại sao cậu lại biết Mike? - Tôi gắng giữ giọng cũng như hành động của mình thật bình tĩnh.


- Hừ, Công ty của bố tao làm ăn chung với Công ty của anh ấy... - Ngừng  một lúc, Tiểu Thư chiếu những tia nhìn sắc lẹm về phía tôi - Nói cho mày  biết, tao không biết vì sao mày quen anh ấy nhưng từ hồi hè khi sang  Nhật chơi và gặp Mike, tao đã thích anh ấy rồi. Cấm mày dám léng phéng  đến gần Mike đấy!


Vậy ra Trái đất này thật là tròn, tất cả chúng tôi giống như bị lực hút  của nam châm, cùng bị dính vào một tâm bão duy nhất vậy. Tôi bật cười  cay đắng... Giống như một con ngốc, dù biết chân đã lấm bùn nhưng vẫn  không muốn nhấc chân ra khỏi nơi ấy, biết tay đã bị trói nhưng lại không  tìm cách để thoát ra...


Tự vui sướng một mình, tự đắm chìm trong những mộng mơ ngu ngốc. 


Ngu ngốc! 


.


.


.



- Tiểu Kim My, sao giờ này mày còn ở đây? - Đến lúc lí trí trở lại với  tôi, thì tôi phát hiện người đối diện tôi không còn là Tiểu Thư nữa mà  là Ni Na - MC bắt đầu công bố điểm rồi đấy, còn không mau ra? 


Cái Na đỡ tôi dậy bằng hai tay, cả người tôi thì như không còn chút sức lực nào, cứ dựa mãi vào người nó:


- Mày làm sao mà như bại liệt thế hả? - Ni Na trêu chọc, cốt muốn làm  tôi vui vẻ hơn nhưng rất tiếc, tôi chẳng thể làm gì dù là gượng một nụ  cười méo xệch như lúc ban nãy.


- Mike đâu rồi? - Tôi hỏi cái Na, ánh mắt mơ hồ không xác định phương hướng.


- Lúc nãy gặp anh ta ở ngoài phòng thay đồ, tao đưa bộ kimono của mày cho anh ấy rồi anh ấy bảo sẽ đi trả đồ luôn. Vậy thôi!


Tôi không nói gì nữa, vì căn bản tôi không biết nên nói gì cả. Tôi để  mặc cái Na dìu mình ra sân khấu nghe công bố kết quả giải Queen.



Mọi người - bao gồm cả thí sinh đã bị trượt lẫn khán giả - giờ đang xúm xít vây quanh bục sân khấu chờ đón kết quả cuối cùng.  


"Sau đây xin mời sáu thí sinh đã tham gia phần thi Tự do lên sân khấu,  gồm bạn: Đặng Tiểu Thư - mã số 077, Trần Thuỳ Trang - mã số 053, Phụng  Lam Linh - mã số 027, Hồ Hương Trà - mã số 063, bạn Bùi Linh Chi - mã số  041, và cuối cùng là bạn Phương Kim My - mã số 034!" 


Tôi làm theo lời tay MC như một cái máy, và người đang đứng cạnh tôi  hiện giờ là Tiểu Thư. Tiểu Thư nháy mắt với tôi đầy ẩn ý, cứ như nó đã  cầm chắc cái giải Queen trong tay ấy. Nhưng lúc này tôi chẳng muốn quan  tâm đến cái gì cả, không hiểu sao đầu óc tôi cứ rối ong ong lên như tơ  vò:


"Tôi xin thay mặt Ban giám khảo thông báo kết quả bỏ phiếu..." - Tay MC  lục đục lật giở từng tờ tài liệu, và cuối cùng thì gã cũng tìm ra cái  cần phải đọc:


"Bạn Trần Thuỳ Trang - mã số 053 - 34 phiếu!" - Tiếng vỗ tay vang lên.


"Phụng Lam Linh - mã số 027 - 135 phiếu!" - Lại một đợt vỗ tay nữa. 


"Bùi Linh Chi - mã số 041 - 197 phiếu!" - Vỗ tay, và vỗ tay. Ngoài thứ đó ra, tôi còn nghe thấy gì nữa đây?


"Đặng Tiểu Thư - mã số 077 - 734 phiếu!" - Lại một tràng vỗ tay giòn giã hơn.  


"Hồ Hương Trà - mã số 063 - 203 phiếu!" 


"Và bạn Phương Kim My - mã số 034 - 73... 733 phiếu!"


"Từ đây chúng ta có thể thấy, người thắng cuộc là bạn Đặng Tiểu Thư - mã  số 077. Bạn Kim My tuy thắng điểm ở vòng thi trước nhưng do kém hơn bạn  Tiểu Thư một phiếu nên..."


Thua rồi...   - Tôi nghĩ, nhưng lần này cảm giác đau không còn mãnh  liệt như lần trước. Phải chăng vì điều bây giờ tôi đang nghĩ đến là  anh? Tôi mơ hồ cảm nhận thấy tiếng uất nghẹn của chính mình - tiếng nấc  không thể thoát ra từ cổ họng. Tôi mơ hồ cảm thấy tiếng Ni Na đang hờn  trách tôi đã thua cuộc, mơ hồ cảm nhận thấy vị đắng của nước mắt... Mơ  hồ thấy hình ảnh Mike buông tay tôi và bước về phía trước - giống như  hình ảnh trong điệu múa Tóc đen ban nãy - khi vị Đại thần đó nói lời tiễn biệt với người yêu...


Tất cả, tất cả hiện lên trong tâm trí tôi - một cách mơ hồ và chẳng rõ  ràng chút nào. Đối với tôi lúc này, chỉ có tiếng nói của Đặng Tiểu Thiên  là rõ mồn một ngay trước mắt mà thôi. Tôi thấy hắn bước lên sân khấu,  hắn nhìn thật lâu vào tôi và nói chậm rãi:


- Tôi chưa bỏ phiếu! - Hắn vừa nói vừa giơ tờ phiếu trắng trơn ra trước toàn trường - Và tôi bỏ phiếu cho Phương Kim My! 


Cả sân trường lại rộ lên tiếng vỗ tay. 


Vỗ tay? - Ngoài việc này ra thì họ không còn biết làm gì hay sao? Tại  sao lại cứ làm ồn như thế? Họ không biết rằng tôi đang đau đầu lắm hay  sao? 


Tôi... tôi cảm thấy chóng mặt quá!



"Vậy, vậy... nếu xét thêm phiếu của bạn Tiểu Thiên thì Kim My bằng phiếu  với Tiểu Thư..."[/i] - Tay MC co rúm người, hình như gã cũng từng là  nạn nhân của hai anh em nhà Đặng? Tôi phì cười trong lòng, chẳng lẽ ai  cũng sợ hai con Tinh Tinh này đến vậy hay sao? - "Tức là hai người đồng  phiếu. Và nếu đồng phiếu thì phải xét điểm của ba vòng trước: bạn Tiểu  Thư 82/90 điểm, còn bạn Kim My là 85/90 điểm! Vậy tôi xin thông báo kết  quả chung cuộc, Queen là bạn Phương Kim My - mã số 034! Xin chúc mừng  bạn!"  


Mày thấy chưa, Ni Na? Bạn thân của mày đã làm được rồi đó! Nó đã là  Queen của toàn trường, và đồng thời nó phải từ bỏ thứ mà nó yêu thương  nhất... Mày có hài lòng về nó không, hả Lê Ni Na?



Tôi bỗng cảm thấy cảnh vật xung quanh trở nên méo mó một cách kì lạ, cả thân người tôi chao đảo. 

Đau đầu quá, buồn nôn quá... Tôi đang bị làm sao thế này?


- Kim My!


Tiểu Thiên, sao hắn lại đỡ tôi nhẹ nhàng thế? 

Sao hắn lại nhìn tôi lo lắng như vậy?


A... 



Tôi đoán ra rồi, là do tôi đang nhớ anh ấy đấy! 




(to be cont)



Top