Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Búp bê tóc đen
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 83646" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px">CHAP 31: BUỔI ĐI CHƠI BẤT NGỜ:</span></p><p></strong></span><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em><p style="text-align: right">Vậy anh hứa với em... </p></em></span></p><p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><em></p></em></span></p><p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Sau này khi anh lớn, anh nhất định sẽ đưa em tới Nagano ngắm hoa anh đào! </p></em></span></p><p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><em></p></em></span></p><p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Em có đồng ý không?</p><p></em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">* * * * * * *</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hình như tôi vừa có một giấc mơ. Một giấc mơ về chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi không nhớ nổi.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thôi đành vậy, trời sinh mình đãng trí bác học, lấy ai thay đổi nổi bây giờ? </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi lăn lộn trên giường, hết bới bên này lại xới tung bên khác lên. Mẹ thường bảo tôi có tướng ngủ rất xấu, khi ngủ say thường đạp tung chăn ra ngoài, khi ngái ngủ lại hay rống lên như bò. Tôi chẳng rõ lời mẹ nói có đúng hay không, vì lúc đó tôi vẫn còn đang mơ màng mà. Nhưng thiết nghĩ lúc ngủ mà còn không được thoải mái, thì lúc nào mới là lúc để tôi giảm xì-trét đây?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Lăn thêm vài vòng nữa, tôi rúc mình lại trong chăn, thưởng thức hơi ấm của tấm chăn bông (mà kì thực là không có bông ==") yêu quý. Rồi tôi lại hứng chí, sử chiêu </span> <span style="font-family: 'Arial'"><em>Đạp liên hoàn </em>xuống chiếc giường tội nghiệp, nó đã cọt kẹt nay còn kẹt cọt hơn. Tôi mặc kệ, bởi hôm nay tôi có một chuyện rất vui, đó là...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Phụt... </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Rõ ràng không phải tôi nghe lầm, rõ ràng không phải tôi tưởng tượng, rõ ràng là vừa rồi có người muốn cười nhạo tôi:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hahahaa! Haha...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Mà cái giọng này sao quen thế nhỉ?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi nín thở quay mặt ra phía cửa ra vào...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Một phút mặc niệm cho cô Phương Kim My, đã qua đời ở cái tuổi còn xuân sắc. </em></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Cô Kim My đã được mai táng tại nghĩa trang Văn Điển vào lúc không giờ - không phút - không giây -không ai biết.</em></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Trong lúc tang gia bối rối có gì sơ suất, gia đình xin được lượng thứ... Amen! </em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mi... Mike... - Tôi gần như chết lặng, tất cả mọi dây thần kinh dẫn tới trung ương não đều ngừng hoạt động vô thời hạn.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh... - Mike cố vớt vát nốt mấy từ - Anh chỉ muốn sang gọi em... Đã chín giờ rồi...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nói rồi, Mike quay lưng định đi. Nhưng hình như bỗng nhớ ra cái gì đó, anh chững lại:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- À... Anh không nhìn thấy gì đâu, em cứ tiếp tục đi!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">"Á! Á Á Á Á Á Á Á!!!" - Tôi ngượng chín người, từ nay cho chừa cái thói ngủ xấu đi, chừa cái thói tự nhiên quá mức đi! Tôi muốn chết đó, ông trời ơi!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ngó lên đồng hồ ở trên bàn, tôi sực tỉnh: 9h10! </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Lao vào phòng vệ sinh với một tốc độ kinh hoàng, tôi đánh răng rửa mặt chỉ độ trong hai phút và thay quần áo chỉ trong năm phút. Vậy là tôi hoàn thiện xong bản thân vào 9h20.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng rồi tôi bắt đầu phân vân: "Ăn mặc thế này có bình thường quá không nhỉ? Có đơn điệu quá không?" </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thực tình từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ quan tâm tới vẫn đề quần áo hay cách ăn mặc, bởi lẽ tôi nghĩ mình thì mặc cái gì chẳng được; nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, tôi nghĩ chắc mình phải thay đổi tí chút mới được.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng nói thì dễ làm mới khó, nói thay đổi làm sao mà thay thay đổi ngay cho được. Quần áo tôi cũng chẳng có gì nhiều, chỉ toàn quần bò với áo sơmi; tới cả một chiếc chân váy cũng không có. Biết thế sau hôm thi phần </span> <span style="font-family: 'Arial'"><em>Năng khiếu</em>, tôi cứ mượn chị Na Vy cái váy đen ấy thì bây giờ có phải đỡ khổ rồi không.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tròng vào người chiếc áo mà tôi cho là ưng ý nhất, tôi có gắng cải thiện thứ khác trên người mình. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Đúng rồi, là mái tóc! </em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Từ xưa tới nay, tôi toàn buộc tóc đuôi ngựa, chưa lần nào thay đổi kiểu khác. Bây giờ là lúc thích hợp để thay đổi nó đây, tôi cuống cuồng buộc tất cả các thể loại:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Búi tó: nhìn trông như củ hành mọc trên đầu ấy ---> Loại!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Buộc tóc hai bên: nhìn trông cứ... ngu ngu, giả nai không hợp lẽ thế nào ấy ---> Loại!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Xoã tóc: ra đường thả nào cũng bị công an bắt, vì tội dám doạ ma con nhà người ta ---> Loại!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Buộc thành ba chỏm: cái này chắc chắn chưa ra khỏi nhà, đã bị mẹ tống vào nhà thương điên ---> Loại ngay lập tức.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tết đuôi sam: có lẽ cái này là ổn nhất, trông bình thường mà cũng mới lạ.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nghĩ vậy rồi, tôi chia tóc thành hai nửa và tết tóc đôi. Chỉ mất khoảng ba phút thôi, tôi đã có thể hoàn toàn tự hài lòng với chính mình để bước xuống nhà.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hôm nay là Chủ nhật, tôi và Mike đã cùng quyết định sẽ dùng ngày này vào việc chọn quần áo và mượn đạo cũ diễn xuất. Ngày hôm qua tôi cũng đã điện thử cho cái Ni Na để hỏi xem nó có biết hàng cho thuê quần áo nào của Nhật không, con nhỏ bảo chịu, nó có phải thần thánh đâu mà cái gì cũng biết. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nghe giọng nó uất ức, tôi biết ngay là nó vẫn còn đang giận tôi vụ chuẩn bị phần thi </span> <span style="font-family: 'Arial'"><em>Tự do</em> mà không cần đến sự giúp đỡ của nó. Nhưng thật ra tôi cũng muốn đem đến cho Ni Na một bất ngờ lớn mà, tôi muốn con BFF của tôi thực sự tự hào về bạn nó...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chào em! - Mike tuơi cười nhìn tôi, hình như anh đang cố không nghĩ tới hình ảnh củ chuối của tôi ban nãy. Ôi lạy chúa, tôi cầu mong là anh bị mất trí nhớ đi cho xong...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">À mà không được, anh không thể mất trí nhớ được. Nếu anh mà mất trí nhớ, thì những kỉ niệm giữa anh và tôi trước đây, chẳng lẽ cũng chỉ thoảng qua như sương khói hay sao... Tôi rùng mình khi nghĩ sẽ có lúc anh coi tôi như người xa lạ. Nhất định anh không thể mất trí nhớ được, đánh chết cái tật thối mồm của tôi đi cho xong!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chào... Chào anh... - Tôi cố gượng một nụ cười méo mó.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chúng ta đi luôn chứ? - Anh hỏi tôi.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vâng, nhưng hôm qua em hỏi bạn, nó cũng không rõ cửa hàng cho thuê quần áo ở đâu...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chưa dứt lời, tiếng chuông điện thoại từ phòng khách đã reo lên. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi nghe tiếng mẹ trả lời, và mẹ gọi tôi:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- My ơi, cái Na nó gọi con này!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vâng, con ra luôn đây! - Tôi chạy ra ngoài, kéo theo sau là Mike.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Alô? - Tôi nín thở chờ đợi tiếng nói của nó.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">-- Tao vừa lên mạng tra, có hai chỗ cho thuê quần áo Nhật.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi mừng quýnh, vội vàng ra hiệu cho Mike ném tôi tờ giấy với cây viết:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">-- Đầu tiên là ở số 9 hồ Thành Công, thứ hai là ở trong ngõ Thổ Quan cạnh rạp Dân Chủ... Còn nếu muốn rẻ hơn mà không cần đẹp lắm thì lên Trúc Bạch gần Sofitel Plaza ấy.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cảm ơn mày nha! - Tôi cảm động thốt lên.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">-- Tao chỉ giúp mày được chừng đó thôi, mày phải cố gắng lên đấy!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ừhm, tao nhất định sẽ làm mày ngạc nhiên! - Tôi cười tươi rói.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">-- Vậy tao cúp máy nha! Mama tao gọi xuống nhà...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ừhm, bye mày!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi mỉm cười hạnh phúc rồi đặt điện thoại xuống bàn. Tôi biết Ni Na vẫn luôn lo lắng cho tôi mà, chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ bỏ mặc tôi một mình đâu!</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 83646, member: 50865"] [FONT=Arial][B][CENTER] [SIZE=4]CHAP 31: BUỔI ĐI CHƠI BẤT NGỜ:[/SIZE][/CENTER] [/B][/FONT][FONT=Arial] [I][RIGHT]Vậy anh hứa với em... Sau này khi anh lớn, anh nhất định sẽ đưa em tới Nagano ngắm hoa anh đào! Em có đồng ý không?[/RIGHT] [/I][/FONT] [FONT=Arial] * * * * * * *[/FONT] [FONT=Arial] Hình như tôi vừa có một giấc mơ. Một giấc mơ về chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi...[/FONT] [FONT=Arial] Tôi không nhớ nổi.[/FONT] [FONT=Arial] Thôi đành vậy, trời sinh mình đãng trí bác học, lấy ai thay đổi nổi bây giờ? [/FONT] [FONT=Arial] Tôi lăn lộn trên giường, hết bới bên này lại xới tung bên khác lên. Mẹ thường bảo tôi có tướng ngủ rất xấu, khi ngủ say thường đạp tung chăn ra ngoài, khi ngái ngủ lại hay rống lên như bò. Tôi chẳng rõ lời mẹ nói có đúng hay không, vì lúc đó tôi vẫn còn đang mơ màng mà. Nhưng thiết nghĩ lúc ngủ mà còn không được thoải mái, thì lúc nào mới là lúc để tôi giảm xì-trét đây?[/FONT] [FONT=Arial] Lăn thêm vài vòng nữa, tôi rúc mình lại trong chăn, thưởng thức hơi ấm của tấm chăn bông (mà kì thực là không có bông ==") yêu quý. Rồi tôi lại hứng chí, sử chiêu [/FONT] [FONT=Arial][I]Đạp liên hoàn [/I]xuống chiếc giường tội nghiệp, nó đã cọt kẹt nay còn kẹt cọt hơn. Tôi mặc kệ, bởi hôm nay tôi có một chuyện rất vui, đó là... - Phụt... [/FONT] [FONT=Arial] Rõ ràng không phải tôi nghe lầm, rõ ràng không phải tôi tưởng tượng, rõ ràng là vừa rồi có người muốn cười nhạo tôi:[/FONT] [FONT=Arial] - Hahahaa! Haha...[/FONT] [FONT=Arial] Mà cái giọng này sao quen thế nhỉ?[/FONT] [FONT=Arial] Tôi nín thở quay mặt ra phía cửa ra vào...[/FONT] [FONT=Arial] [I]Một phút mặc niệm cho cô Phương Kim My, đã qua đời ở cái tuổi còn xuân sắc. Cô Kim My đã được mai táng tại nghĩa trang Văn Điển vào lúc không giờ - không phút - không giây -không ai biết. Trong lúc tang gia bối rối có gì sơ suất, gia đình xin được lượng thứ... Amen! [/I][/FONT] [FONT=Arial] - Mi... Mike... - Tôi gần như chết lặng, tất cả mọi dây thần kinh dẫn tới trung ương não đều ngừng hoạt động vô thời hạn.[/FONT] [FONT=Arial] - Anh... - Mike cố vớt vát nốt mấy từ - Anh chỉ muốn sang gọi em... Đã chín giờ rồi...[/FONT] [FONT=Arial] Nói rồi, Mike quay lưng định đi. Nhưng hình như bỗng nhớ ra cái gì đó, anh chững lại:[/FONT] [FONT=Arial] - À... Anh không nhìn thấy gì đâu, em cứ tiếp tục đi![/FONT] [FONT=Arial] "Á! Á Á Á Á Á Á Á!!!" - Tôi ngượng chín người, từ nay cho chừa cái thói ngủ xấu đi, chừa cái thói tự nhiên quá mức đi! Tôi muốn chết đó, ông trời ơi![/FONT] [FONT=Arial] Ngó lên đồng hồ ở trên bàn, tôi sực tỉnh: 9h10! [/FONT] [FONT=Arial] Lao vào phòng vệ sinh với một tốc độ kinh hoàng, tôi đánh răng rửa mặt chỉ độ trong hai phút và thay quần áo chỉ trong năm phút. Vậy là tôi hoàn thiện xong bản thân vào 9h20.[/FONT] [FONT=Arial] Nhưng rồi tôi bắt đầu phân vân: "Ăn mặc thế này có bình thường quá không nhỉ? Có đơn điệu quá không?" [/FONT] [FONT=Arial] Thực tình từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ quan tâm tới vẫn đề quần áo hay cách ăn mặc, bởi lẽ tôi nghĩ mình thì mặc cái gì chẳng được; nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, tôi nghĩ chắc mình phải thay đổi tí chút mới được. Nhưng nói thì dễ làm mới khó, nói thay đổi làm sao mà thay thay đổi ngay cho được. Quần áo tôi cũng chẳng có gì nhiều, chỉ toàn quần bò với áo sơmi; tới cả một chiếc chân váy cũng không có. Biết thế sau hôm thi phần [/FONT] [FONT=Arial][I]Năng khiếu[/I], tôi cứ mượn chị Na Vy cái váy đen ấy thì bây giờ có phải đỡ khổ rồi không. Tròng vào người chiếc áo mà tôi cho là ưng ý nhất, tôi có gắng cải thiện thứ khác trên người mình. [/FONT] [FONT=Arial] [I]Đúng rồi, là mái tóc! [/I][/FONT] [FONT=Arial] Từ xưa tới nay, tôi toàn buộc tóc đuôi ngựa, chưa lần nào thay đổi kiểu khác. Bây giờ là lúc thích hợp để thay đổi nó đây, tôi cuống cuồng buộc tất cả các thể loại:[/FONT] [FONT=Arial] - Búi tó: nhìn trông như củ hành mọc trên đầu ấy ---> Loại![/FONT] [FONT=Arial] - Buộc tóc hai bên: nhìn trông cứ... ngu ngu, giả nai không hợp lẽ thế nào ấy ---> Loại![/FONT] [FONT=Arial] - Xoã tóc: ra đường thả nào cũng bị công an bắt, vì tội dám doạ ma con nhà người ta ---> Loại![/FONT] [FONT=Arial] - Buộc thành ba chỏm: cái này chắc chắn chưa ra khỏi nhà, đã bị mẹ tống vào nhà thương điên ---> Loại ngay lập tức.[/FONT] [FONT=Arial] - Tết đuôi sam: có lẽ cái này là ổn nhất, trông bình thường mà cũng mới lạ.[/FONT] [FONT=Arial] Nghĩ vậy rồi, tôi chia tóc thành hai nửa và tết tóc đôi. Chỉ mất khoảng ba phút thôi, tôi đã có thể hoàn toàn tự hài lòng với chính mình để bước xuống nhà.[/FONT] [FONT=Arial] Hôm nay là Chủ nhật, tôi và Mike đã cùng quyết định sẽ dùng ngày này vào việc chọn quần áo và mượn đạo cũ diễn xuất. Ngày hôm qua tôi cũng đã điện thử cho cái Ni Na để hỏi xem nó có biết hàng cho thuê quần áo nào của Nhật không, con nhỏ bảo chịu, nó có phải thần thánh đâu mà cái gì cũng biết. [/FONT] [FONT=Arial] Nghe giọng nó uất ức, tôi biết ngay là nó vẫn còn đang giận tôi vụ chuẩn bị phần thi [/FONT] [FONT=Arial][I]Tự do[/I] mà không cần đến sự giúp đỡ của nó. Nhưng thật ra tôi cũng muốn đem đến cho Ni Na một bất ngờ lớn mà, tôi muốn con BFF của tôi thực sự tự hào về bạn nó... - Chào em! - Mike tuơi cười nhìn tôi, hình như anh đang cố không nghĩ tới hình ảnh củ chuối của tôi ban nãy. Ôi lạy chúa, tôi cầu mong là anh bị mất trí nhớ đi cho xong...[/FONT] [FONT=Arial] À mà không được, anh không thể mất trí nhớ được. Nếu anh mà mất trí nhớ, thì những kỉ niệm giữa anh và tôi trước đây, chẳng lẽ cũng chỉ thoảng qua như sương khói hay sao... Tôi rùng mình khi nghĩ sẽ có lúc anh coi tôi như người xa lạ. Nhất định anh không thể mất trí nhớ được, đánh chết cái tật thối mồm của tôi đi cho xong![/FONT] [FONT=Arial] - Chào... Chào anh... - Tôi cố gượng một nụ cười méo mó.[/FONT] [FONT=Arial] - Chúng ta đi luôn chứ? - Anh hỏi tôi.[/FONT] [FONT=Arial] - Vâng, nhưng hôm qua em hỏi bạn, nó cũng không rõ cửa hàng cho thuê quần áo ở đâu...[/FONT] [FONT=Arial] Tôi chưa dứt lời, tiếng chuông điện thoại từ phòng khách đã reo lên. [/FONT] [FONT=Arial] Tôi nghe tiếng mẹ trả lời, và mẹ gọi tôi: - My ơi, cái Na nó gọi con này![/FONT] [FONT=Arial] - Vâng, con ra luôn đây! - Tôi chạy ra ngoài, kéo theo sau là Mike.[/FONT] [FONT=Arial] - Alô? - Tôi nín thở chờ đợi tiếng nói của nó.[/FONT] [FONT=Arial] -- Tao vừa lên mạng tra, có hai chỗ cho thuê quần áo Nhật.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi mừng quýnh, vội vàng ra hiệu cho Mike ném tôi tờ giấy với cây viết:[/FONT] [FONT=Arial] -- Đầu tiên là ở số 9 hồ Thành Công, thứ hai là ở trong ngõ Thổ Quan cạnh rạp Dân Chủ... Còn nếu muốn rẻ hơn mà không cần đẹp lắm thì lên Trúc Bạch gần Sofitel Plaza ấy.[/FONT] [FONT=Arial] - Cảm ơn mày nha! - Tôi cảm động thốt lên.[/FONT] [FONT=Arial] -- Tao chỉ giúp mày được chừng đó thôi, mày phải cố gắng lên đấy![/FONT] [FONT=Arial] - Ừhm, tao nhất định sẽ làm mày ngạc nhiên! - Tôi cười tươi rói.[/FONT] [FONT=Arial] -- Vậy tao cúp máy nha! Mama tao gọi xuống nhà...[/FONT] [FONT=Arial] - Ừhm, bye mày![/FONT] [FONT=Arial] Tôi mỉm cười hạnh phúc rồi đặt điện thoại xuống bàn. Tôi biết Ni Na vẫn luôn lo lắng cho tôi mà, chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ bỏ mặc tôi một mình đâu![/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Búp bê tóc đen
Top