Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Búp bê tóc đen
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 83645" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px">Phụ lục 2:</span></p><p></strong></span><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: Purple">HOA ĐÀO - LỜI HỨA - VÀ...</span></span></p><p></strong></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em><p style="text-align: center">Đó là khoảng mười ba năm về trước...</p><p></em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tại bệnh viện tỉnh Okinawa. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Một ngày trời mưa cuối tháng 11.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Trời đất, thật khổ thân hai đứa bé đó quá!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ừm, nghe đâu là bố mẹ chúng chết cả rồi... Hình như là tai nạn xe...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mà thằng con lớn cũng chỉ mới có sáu tuổi, con bé thì mới bốn tuổi. Giờ thì chúng phải làm sao đây?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Sao trăng gì nữa? Cô nhi viện chứ sao? </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Những lời lẽ vô tình vang lên bên tai tôi. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nếu như họ không thể giúp hai anh em tôi, vậy thì họ quan tâm đến chuyện gia đình tôi làm gì? </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Những con người nhẫn tâm, chà đạp lên cuộc sống và hoàn cảnh của người khác...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Một năm sau.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cô nhi viện Yhu, phía nam Okinawa -</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Này, mày có nói chịu thua không hả cái thằng này? </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tên Rukawa đáng ghét, hắn mượn thế người to như con trâu mộng mà hiếp đáp tôi. Một năm sống trong cô nhi viện với hắn quả là một cực hình. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng tôi kệ, tôi đã quá quen với chuyện bị người khác đánh rồi. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Và mẹ tôi thường bảo, tôi không nên du nhập với bọn người đó, tức là tôi không cần phải đánh trả lại làm gì. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi tin mẹ. Tôi không đánh nó. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Và tôi bị đánh. Nhưng tôi vẫn tin.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cuộc đời vốn là một chuỗi nghịch lí như vậy đấy.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thằng này trông thế mà lì gớm! - Cuối cùng thì Rukawa cũng buông tha cho tôi, nó hừ mũi một cái rồi đi thẳng về nhà ăn - Nhớ lần sau đừng có cướp Sarah của tao nữa đấy!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Sarah? </em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">À, đó là cô bạn gái duy nhất của tôi trong cái cô nhi viện này - một cô bạn khá xinh và rất đáng yêu với hai bím tóc dày. Không hiểu sao, Sarah rất thích tôi, mà buồn cười ở chỗ, Rukawa cũng rất thích Sarah. Tôi thực sự mong hai người đó thành một đôi - dù khi ấy, tôi còn chẳng rõ từ </span> <span style="font-family: 'Arial'"><em>đôi </em>có ý nghĩa như thế nào...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh hai, sao mặt anh có vết thương vậy? - Em gái bé bỏng của tôi nhìn tôi trách móc - Anh lại đánh nhau với anh Rukawa nữa hả?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh không có đánh nó, Myu... Là nó đánh anh mà... - Tôi trả lời, cố gắng không kêu đau khi cái băng có dính cồn sát thương khẽ chạm nhẹ lên vết bầm trên mặt.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Trên đời này, tôi chẳng cần gì cả. Tôi có em gái Myu. Thế là đủ rồi!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Suốt đời này, anh sẽ mãi ở bên Myu! - Tôi quả quyết.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Bậy nào! - Em gái tôi xua tay - Anh hai lớn thì phải cưới vợ và lập gia đình chứ, đâu thể nào ở mãi bên Myu được... </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi ngớ ra. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Em gái tôi vẫn hay nói những câu khó hiểu như thế. Mọi người trong cô nhi viện bảo em lớn trước tuổi. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Em như vậy vì bố mẹ đã qua đời , và em cần phải chăm sóc cho tôi.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi cũng nghĩ vậy. Em có nhiều suy nghĩ lớn quá.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Mà hình như... chỉ có mỗi mình tôi là vẫn còn bé thôi thì phải?</em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vậy thì anh sẽ không cưới vợ! - Tôi tiếp tục khẳng định - Anh sẽ cưới Myu, và mình sẽ lại mãi ở bên nhau!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh em cùng huyết thống thì không được phép cưới nhau... - Em gái tôi phì cười.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi nhăn mày:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vậy thì anh sẽ chẳng cưới ai cả, vì chẳng ai làm anh thấy hạnh phúc hơn Myu.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Rồi anh cứ chờ mà xem... - Em gái tôi lè lưỡi trêu chọc - Nhất định sẽ xuất hiện một người có thể thay đổi được những suy nghĩ sai lầm của anh. Người đó chính là vợ anh, là người còn khiến anh thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn cả em!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi cau mày tiếp, cơ hồ như hai hàng lông mày muốn dính chặt vào nhau luôn. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Em gái tôi thật là khó hiểu!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đêm hôm ấy, tôi cứ suy nghĩ mãi về cái gọi là </span> <span style="font-family: 'Arial'"><em>vợ.</em>.. Thực sự đó là người còn có thể làm tôi hạnh phúc và vui vẻ hơn cả Myu hay sao?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Không, không thể như thế được!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Sẽ chẳng ai có thể thay thế được em gái Myu của tôi, vợ tôi chỉ có thể là Myu mà thôi!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ba ngày sau. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hai anh em tôi nhận được một tin sét đánh.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mike, Phu nhân Kintaru muốn nhận nuôi hai anh em con!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thật ra thì cũng chẳng có gì to tát cả, đây là một chuyện tất nhiên đối với những đứa trẻ trong cô nhi viện. Chẳng qua chỉ là, tôi hơi bất ngờ một chút thôi...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Con có đồng ý không?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đó là lần đầu tiên tôi gặp Phu nhân Kintaru. Khi ấy bà vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mấy tuổi là cùng. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Sơ Maria nói với tôi, rằng Phu nhân Kintaru là một người tốt, tôi sẽ rất hạnh phúc và đầy đủ nếu sống cùng bà ấy. Tôi cũng không muốn suốt ngày phải gây gổ và cãi lộn với thằng Rukawa nữa:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vâng, con đồng ý.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hôm chia tay , cả cô nhi viện ào ra tạm biệt hai anh em tôi. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi thấy cái dáng to con của thằng Rukawa nấp sau những đứa trẻ khác.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hình như nó khóc...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tới tận lúc ấy, tôi mới biết rõ: </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Một năm qua, tôi đã được yêu thương tới nhường nào!</em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hai năm sau.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tại biệt thự nhà Kintaru trên con đường Omotesando nổi tiếng ở Tokyo.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mik-kun, con học tiếng Việt rất nhanh! - Bố nuôi xoa đầu tôi và cười hiền từ - Mới có hai năm thôi, mà con đã có thể nói trôi chảy được như vậy... Ta quả là, như có thêm một người bạn đồng hương!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Từ ngày nhận nuôi tôi, cả gia đình Kintaru đều đối với hai anh em tôi rất tốt. Mẹ nuôi và bố nuôi đều rất yêu quý hai anh em tôi.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Bố nuôi tôi là người Việt. Những lúc rảnh rỗi ngoài công việc ở công ty, bố thường dạy tiếng Việt cho tôi và Myu. Nhưng khỗ nỗi Myu lại không thích ứng được với thứ ngôn ngữ này, nên chỉ học khoảng một tháng là em đòi bỏ; chỉ có tôi là chăm chỉ ôn luyện tới tận bây giờ.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi thích tiếng Việt. Thích cái sự giàu đẹp và đầy nhạc điệu của nó.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng mẹ nuôi thì khác, mẹ không quan tâm lắm tới việc tôi có học tốt tiếng Việt hay không. Mà thay vào đó, mẹ thuê một đống các gia sư về tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Hàn, tiếng Pháp... để dạy cho tôi. Rồi cả các thầy dạy võ thuật nữa, mẹ nuôi luôn muốn tôi được an toàn.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Có những lúc tôi tưởng như đầu óc mình muốn nổ tung. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng tôi không trách mẹ. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi có nghĩa vụ phải làm mẹ hài lòng... Và tôi tự hào vì mình luôn hoàn thành tốt cái nghĩa vụ cao cả ấy! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mik này, thứ bảy tuần này nhà ta sẽ đi ngắm hoa ở Nagano với lại nhà Hanagakushi, con sẽ đi chứ? - Bố nuôi hỏi tôi, và ông tiếp tục trêu chọc - Con bé Yuki nhà ấy, hình như đã chết mê chết mệt Mik-kun nhà ta rồi!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Yuki - một cô công chúa chính hiệu: nhõng nhẽo, hay làm nũng và hay giận dỗi - bạn của em gái tôi. Và cũng là người mà tôi có trách nhiệm phải bảo vệ. Dĩ nhiên đó là câu chuyện về sau này, chứ không phải bây giờ...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thứ bảy.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Công viên Takato Joshi -</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hôm nay là Lễ hội ngắm hoa. Vì vậy mà công viên rất đông đúc và chật chội.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Trong dòng người đang tấp nập đi lại đó , có một thằng ngốc là tôi, đã sơ ý để lạc mất bố mẹ nuôi và gia đình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nói thật, khi ấy tôi cũng chẳng thấy sợ lắm - vì tôi đủ tự tin là mình sẽ tìm ra được bố mẹ - nên tôi cứ đi dạo quanh quất ở đó. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chẳng mấy thích ngắm hoa anh đào, nhất là hình ảnh hoa anh đào rụng... </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nó gợi trong lòng tôi một chút gì đó hối tiếc, một chút gì đó ân hận, xót xa và đau thương.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Huhuhuhuhu...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tiếng khóc ấy thu hút sự chú ý của tôi. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đó là một cô bé đáng yêu với hai búi tóc tròn tròn, mặc chiếc kimono màu lựu. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Và khi ấy, tôi đã tưởng rằng cô bé đó là yêu tinh hoa anh đào tái thế. Một cô yêu tinh dễ thương với đôi mắt mọng nước, hai má phúng phính như hai hiếc bánh dày.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Không hiểu sao tôi không thể ngăn mình không chú ý tới yêu tinh hoa đào. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Chầm chậm , tôi lặng lẽ bước dần về phía cô bé ấy:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em làm sao vậy? <tiếng Nhật></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em... Em... bị lạc mất bố mẹ rồi... - Cô bé thút thít bằng một thứ tiếng khác. Và ngay lập tức, tôi nhận ra đó là tiếng Việt - Sợ... sợ quá...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em đừng khóc nữa! - Tôi dịu dàng vỗ vai cô bé. Chợt nghĩ thì ra mình học tiếng Việt không phải hoàn toàn là vô ích, ít ra còn có thể áp dụng trong trường hợp này - Để anh tìm bố mẹ giúp em nhé?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cô bé chùi nước mắt, gật đầu với tôi. Nhưng rồi em bỗng nói:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Nhưng không được...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Sao vậy? - Tôi ngơ ngác hỏi lại, lẽ nào tôi không đáng tin?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chân em không có cử động được...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vậy để anh cõng em! - Tôi xoay lưng lại phía cô bé, chờ đợi một hơi ấm và sức nặng đè lên thân mình. Nào ngờ cô yêu tinh hoa đào này nhẹ hều à, tôi có cảm giác hình như cô bé ấy không tồn tại, chỉ có hơi ấm này là sự thật mà thôi...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Được rồi đó anh! - Yêu tinh hoa đào vỗ vỗ vào tóc tôi, hai tay bá lấy cổ tôi thật chặt.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vậy là hai đứa chúng tôi bắt đầu chuyến du hành tìm kiếm bố mẹ của yêu tinh hoa đào. Tôi không nhớ chúng tôi đã đi bao lâu, đã nói biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới bể; tôi chỉ biết rằng hình như tôi không có mỏi, cũng chẳng thấy mệt, chỉ thấy rất vui mà thôi...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em thích ngắm hoa anh đào lắm hả? - Tôi hỏi cô bé mặc dù đã nắm quá rõ câu trả lời rồi. Yêu tinh hoa đào thì tất nhiên là phải rất yêu hoa anh đào chứ.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vâng! - Cô bé ấy trả lời ngay tắp lự, luôn miệng xuýt xoa với tôi - Em thích lắm lắm í ạ! Hoa anh đào trông rất đẹp và linh thiêng. Bố em bảo người Nhật thường có câu: "Làm hoa, xin làm hoa anh đào/Làm người, xin làm samurai"! Anh có biết không?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi nhẩm tính lại trong đầu mình. Hình như câu này tôi chưa có nghe qua bao giờ. Cũng hay đó chứ!?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đang đi yên ổn, bỗng yêu tinh hoa đào níu lấy tóc tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ vào một hàng bán kẹo bông và bánh hồ lô ở bên đường:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em muốn ăn đó anh! Em muốn ăn cái đó!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi đành chiều theo ý của yêu tinh hoa đào mà cõng cô bé đến đó.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Thật may là tôi mang vừa đủ tiền cho hai cái kẹo bông đường và một suất cá viên chiên. Thế là hai đứa tôi ngồi ăn ngon lành, vừa nhấm nháp cái vị ngọt của kẹo bông vừa thưởng thức cảnh đẹp của hoa đào.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chợt nhận thấy, thật ra hoa anh đào rất đẹp. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Trước kia tôi không thích ngắm chúng, chỉ đơn giản bởi lúc đó tôi ngắm nó trong đơn độc. Còn bây giờ, bên tôi có yêu tinh hoa đào rồi - bảo sao tôi lại không chết mê chết mệt cái cảnh này cho được? </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ôi, em thật mong lần sau em sẽ lại có dịp được đến đây ngắm hoa! - Yêu tinh hoa đào nói trong sự tiếc rẻ vô cùng, hình như cô bé vẫn còn ý nguyện nào đó chưa thực hiện được.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vậy anh hứa với em! - Tôi chìa ngón út về phía yêu tinh hoa đào - Sau này khi anh lớn, anh nhất định sẽ đưa em tới Nagano ngắm hoa anh đào! Em có đồng ý không?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh nói thật chứ? - Hình như đôi mắt cô bé lại hơi rơm rớm nước. Nhưng rất nhanh, yêu tinh hoa đào nở nụ cười tươi rói mê hoặc lòng tôi - Anh hứa nha, anh đã hứa rồi đấy! </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hai ngón út của hai đứa tôi quyện lại với nhau.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ấm ấp, gần gũi, quen thuộc đến lạ.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đó thực sự là một lời hứa giữa hai đứa!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tiểu Kim My! Tiểu Kim My! </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Bất chợt từ đằng xa, có tiếng gọi réo rắt vang lên. Khoảng vài giây sau, xuất hiện trước mặt tôi là một đôi vợ chồng xa lạ - đó có lẽ là bố mẹ của yêu tinh hoa đào.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Trời đất chúa tôi, con có biết là đã làm bố mẹ lo lắng đến nhường nào không hả? - Người mẹ nạt yêu cô bé, rồi ôm chặt yêu tinh hoa đào vào lòng - Lần sau không có được chạy lung tung nữa nghe con!?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Huhu... - Yêu tinh hoa đào lại bắt đầu khóc, nước mắt giàn ra hai bên má em - Con xin lỗi bố mẹ! Về sau Kim My sẽ không hư như vậy nữa đâu... sẽ không hư nữa đâu...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Sau đó, tôi chia tay yêu tinh hoa đào. Nhanh chóng cũng như khi tôi mới gặp em.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Em đi với bố mẹ, còn tôi quay trở về với gia đình mình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Em giống như một cánh hoa đào mỏng manh, khẽ bay theo gió lướt ngang qua đời tôi.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chợt nhớ lại cái từ </span> <span style="font-family: 'Arial'"><em>vợ</em> mà ngày xưa em gái Myu bé bỏng đã nói với tôi, tôi nghĩ rằng em gái tôi đã đúng. Tôi quả thực đã gặp một người, còn mang lại cho tôi niềm vui và hạnh phúc hơn cả Myu... </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đó chính là yêu tinh hoa anh đào!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Lời hứa giữa hai đứa tôi vốn chẳng có gì đặc biệt.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nhưng chính vì không đặc biệt, mà tôi nhắc mình phải mãi trân trọng lời hứa ấy.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Và vì mãi trân trọng lời hứa ấy, tôi đã quên mất yêu tinh hoa đào lúc nào không hay...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Cuộc đời vốn là một chuỗi nghịch lí như vậy đấy.</em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Rồi tất cả cũng sẽ quay lại điểm khởi đầu. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Khi tôi gặp lại yêu tinh hoa đào.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vào một ngày nào đó. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Sẽ không xa lắm đâu...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em><p style="text-align: right">[END/Hoa đào - Lời hứa - Và...? </p><p></em></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 83645, member: 50865"] [FONT=Arial][B][CENTER] [SIZE=4]Phụ lục 2:[/SIZE][/CENTER] [/B][/FONT][FONT=Arial] [B][CENTER] [SIZE=4][COLOR=Purple]HOA ĐÀO - LỜI HỨA - VÀ...[/COLOR][/SIZE][/CENTER] [/B][/FONT] [FONT=Arial] [I][CENTER]Đó là khoảng mười ba năm về trước...[/CENTER] [/I][/FONT] [FONT=Arial] Tại bệnh viện tỉnh Okinawa. [/FONT] [FONT=Arial] Một ngày trời mưa cuối tháng 11. - Trời đất, thật khổ thân hai đứa bé đó quá![/FONT] [FONT=Arial] - Ừm, nghe đâu là bố mẹ chúng chết cả rồi... Hình như là tai nạn xe...[/FONT] [FONT=Arial] - Mà thằng con lớn cũng chỉ mới có sáu tuổi, con bé thì mới bốn tuổi. Giờ thì chúng phải làm sao đây?[/FONT] [FONT=Arial] - Sao trăng gì nữa? Cô nhi viện chứ sao? [/FONT] [FONT=Arial] Những lời lẽ vô tình vang lên bên tai tôi. [/FONT] [FONT=Arial] Nếu như họ không thể giúp hai anh em tôi, vậy thì họ quan tâm đến chuyện gia đình tôi làm gì? Những con người nhẫn tâm, chà đạp lên cuộc sống và hoàn cảnh của người khác... Một năm sau.[/FONT] [FONT=Arial] Cô nhi viện Yhu, phía nam Okinawa - - Này, mày có nói chịu thua không hả cái thằng này? [/FONT] [FONT=Arial] Tên Rukawa đáng ghét, hắn mượn thế người to như con trâu mộng mà hiếp đáp tôi. Một năm sống trong cô nhi viện với hắn quả là một cực hình. [/FONT] [FONT=Arial] Nhưng tôi kệ, tôi đã quá quen với chuyện bị người khác đánh rồi. [/FONT] [FONT=Arial] Và mẹ tôi thường bảo, tôi không nên du nhập với bọn người đó, tức là tôi không cần phải đánh trả lại làm gì. [/FONT] [FONT=Arial] Tôi tin mẹ. Tôi không đánh nó. Và tôi bị đánh. Nhưng tôi vẫn tin. Cuộc đời vốn là một chuỗi nghịch lí như vậy đấy.[/FONT] [FONT=Arial] - Thằng này trông thế mà lì gớm! - Cuối cùng thì Rukawa cũng buông tha cho tôi, nó hừ mũi một cái rồi đi thẳng về nhà ăn - Nhớ lần sau đừng có cướp Sarah của tao nữa đấy![/FONT] [FONT=Arial] [I]Sarah? [/I][/FONT] [FONT=Arial] À, đó là cô bạn gái duy nhất của tôi trong cái cô nhi viện này - một cô bạn khá xinh và rất đáng yêu với hai bím tóc dày. Không hiểu sao, Sarah rất thích tôi, mà buồn cười ở chỗ, Rukawa cũng rất thích Sarah. Tôi thực sự mong hai người đó thành một đôi - dù khi ấy, tôi còn chẳng rõ từ [/FONT] [FONT=Arial][I]đôi [/I]có ý nghĩa như thế nào... - Anh hai, sao mặt anh có vết thương vậy? - Em gái bé bỏng của tôi nhìn tôi trách móc - Anh lại đánh nhau với anh Rukawa nữa hả?[/FONT] [FONT=Arial] - Anh không có đánh nó, Myu... Là nó đánh anh mà... - Tôi trả lời, cố gắng không kêu đau khi cái băng có dính cồn sát thương khẽ chạm nhẹ lên vết bầm trên mặt.[/FONT] [FONT=Arial] Trên đời này, tôi chẳng cần gì cả. Tôi có em gái Myu. Thế là đủ rồi![/FONT] [FONT=Arial] - Suốt đời này, anh sẽ mãi ở bên Myu! - Tôi quả quyết.[/FONT] [FONT=Arial] - Bậy nào! - Em gái tôi xua tay - Anh hai lớn thì phải cưới vợ và lập gia đình chứ, đâu thể nào ở mãi bên Myu được... [/FONT] [FONT=Arial] Tôi ngớ ra. [/FONT] [FONT=Arial] Em gái tôi vẫn hay nói những câu khó hiểu như thế. Mọi người trong cô nhi viện bảo em lớn trước tuổi. Em như vậy vì bố mẹ đã qua đời , và em cần phải chăm sóc cho tôi. Tôi cũng nghĩ vậy. Em có nhiều suy nghĩ lớn quá. [I]Mà hình như... chỉ có mỗi mình tôi là vẫn còn bé thôi thì phải?[/I][/FONT] [FONT=Arial] - Vậy thì anh sẽ không cưới vợ! - Tôi tiếp tục khẳng định - Anh sẽ cưới Myu, và mình sẽ lại mãi ở bên nhau![/FONT] [FONT=Arial] - Anh em cùng huyết thống thì không được phép cưới nhau... - Em gái tôi phì cười.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi nhăn mày:[/FONT] [FONT=Arial] - Vậy thì anh sẽ chẳng cưới ai cả, vì chẳng ai làm anh thấy hạnh phúc hơn Myu.[/FONT] [FONT=Arial] - Rồi anh cứ chờ mà xem... - Em gái tôi lè lưỡi trêu chọc - Nhất định sẽ xuất hiện một người có thể thay đổi được những suy nghĩ sai lầm của anh. Người đó chính là vợ anh, là người còn khiến anh thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn cả em![/FONT] [FONT=Arial] Tôi cau mày tiếp, cơ hồ như hai hàng lông mày muốn dính chặt vào nhau luôn. [/FONT] [FONT=Arial] Em gái tôi thật là khó hiểu! Đêm hôm ấy, tôi cứ suy nghĩ mãi về cái gọi là [/FONT] [FONT=Arial][I]vợ.[/I].. Thực sự đó là người còn có thể làm tôi hạnh phúc và vui vẻ hơn cả Myu hay sao? Không, không thể như thế được![/FONT] [FONT=Arial] Sẽ chẳng ai có thể thay thế được em gái Myu của tôi, vợ tôi chỉ có thể là Myu mà thôi![/FONT] [FONT=Arial] Ba ngày sau. [/FONT] [FONT=Arial] Hai anh em tôi nhận được một tin sét đánh. - Mike, Phu nhân Kintaru muốn nhận nuôi hai anh em con![/FONT] [FONT=Arial] Thật ra thì cũng chẳng có gì to tát cả, đây là một chuyện tất nhiên đối với những đứa trẻ trong cô nhi viện. Chẳng qua chỉ là, tôi hơi bất ngờ một chút thôi...[/FONT] [FONT=Arial] - Con có đồng ý không?[/FONT] [FONT=Arial] Đó là lần đầu tiên tôi gặp Phu nhân Kintaru. Khi ấy bà vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mấy tuổi là cùng. [/FONT] [FONT=Arial] Sơ Maria nói với tôi, rằng Phu nhân Kintaru là một người tốt, tôi sẽ rất hạnh phúc và đầy đủ nếu sống cùng bà ấy. Tôi cũng không muốn suốt ngày phải gây gổ và cãi lộn với thằng Rukawa nữa: - Vâng, con đồng ý.[/FONT] [FONT=Arial] Hôm chia tay , cả cô nhi viện ào ra tạm biệt hai anh em tôi. [/FONT] [FONT=Arial] Tôi thấy cái dáng to con của thằng Rukawa nấp sau những đứa trẻ khác. Hình như nó khóc... Tới tận lúc ấy, tôi mới biết rõ: [/FONT] [FONT=Arial] [I]Một năm qua, tôi đã được yêu thương tới nhường nào![/I][/FONT] [FONT=Arial] .[/FONT] [FONT=Arial] .[/FONT] [FONT=Arial] .[/FONT] [FONT=Arial] Hai năm sau.[/FONT] [FONT=Arial] Tại biệt thự nhà Kintaru trên con đường Omotesando nổi tiếng ở Tokyo. - Mik-kun, con học tiếng Việt rất nhanh! - Bố nuôi xoa đầu tôi và cười hiền từ - Mới có hai năm thôi, mà con đã có thể nói trôi chảy được như vậy... Ta quả là, như có thêm một người bạn đồng hương![/FONT] [FONT=Arial] Từ ngày nhận nuôi tôi, cả gia đình Kintaru đều đối với hai anh em tôi rất tốt. Mẹ nuôi và bố nuôi đều rất yêu quý hai anh em tôi.[/FONT] [FONT=Arial] Bố nuôi tôi là người Việt. Những lúc rảnh rỗi ngoài công việc ở công ty, bố thường dạy tiếng Việt cho tôi và Myu. Nhưng khỗ nỗi Myu lại không thích ứng được với thứ ngôn ngữ này, nên chỉ học khoảng một tháng là em đòi bỏ; chỉ có tôi là chăm chỉ ôn luyện tới tận bây giờ.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi thích tiếng Việt. Thích cái sự giàu đẹp và đầy nhạc điệu của nó.[/FONT] [FONT=Arial] Nhưng mẹ nuôi thì khác, mẹ không quan tâm lắm tới việc tôi có học tốt tiếng Việt hay không. Mà thay vào đó, mẹ thuê một đống các gia sư về tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Hàn, tiếng Pháp... để dạy cho tôi. Rồi cả các thầy dạy võ thuật nữa, mẹ nuôi luôn muốn tôi được an toàn.[/FONT] [FONT=Arial] Có những lúc tôi tưởng như đầu óc mình muốn nổ tung. [/FONT] [FONT=Arial] Nhưng tôi không trách mẹ. Tôi có nghĩa vụ phải làm mẹ hài lòng... Và tôi tự hào vì mình luôn hoàn thành tốt cái nghĩa vụ cao cả ấy! - Mik này, thứ bảy tuần này nhà ta sẽ đi ngắm hoa ở Nagano với lại nhà Hanagakushi, con sẽ đi chứ? - Bố nuôi hỏi tôi, và ông tiếp tục trêu chọc - Con bé Yuki nhà ấy, hình như đã chết mê chết mệt Mik-kun nhà ta rồi![/FONT] [FONT=Arial] Yuki - một cô công chúa chính hiệu: nhõng nhẽo, hay làm nũng và hay giận dỗi - bạn của em gái tôi. Và cũng là người mà tôi có trách nhiệm phải bảo vệ. Dĩ nhiên đó là câu chuyện về sau này, chứ không phải bây giờ...[/FONT] [FONT=Arial] Thứ bảy.[/FONT] [FONT=Arial] Công viên Takato Joshi - Hôm nay là Lễ hội ngắm hoa. Vì vậy mà công viên rất đông đúc và chật chội.[/FONT] [FONT=Arial] Trong dòng người đang tấp nập đi lại đó , có một thằng ngốc là tôi, đã sơ ý để lạc mất bố mẹ nuôi và gia đình. Nói thật, khi ấy tôi cũng chẳng thấy sợ lắm - vì tôi đủ tự tin là mình sẽ tìm ra được bố mẹ - nên tôi cứ đi dạo quanh quất ở đó. [/FONT] [FONT=Arial] Tôi chẳng mấy thích ngắm hoa anh đào, nhất là hình ảnh hoa anh đào rụng... Nó gợi trong lòng tôi một chút gì đó hối tiếc, một chút gì đó ân hận, xót xa và đau thương. - Huhuhuhuhu...[/FONT] [FONT=Arial] Tiếng khóc ấy thu hút sự chú ý của tôi. [/FONT] [FONT=Arial] Đó là một cô bé đáng yêu với hai búi tóc tròn tròn, mặc chiếc kimono màu lựu. Và khi ấy, tôi đã tưởng rằng cô bé đó là yêu tinh hoa anh đào tái thế. Một cô yêu tinh dễ thương với đôi mắt mọng nước, hai má phúng phính như hai hiếc bánh dày. Không hiểu sao tôi không thể ngăn mình không chú ý tới yêu tinh hoa đào. [/FONT] [FONT=Arial] Chầm chậm , tôi lặng lẽ bước dần về phía cô bé ấy: - Em làm sao vậy? <tiếng Nhật>[/FONT] [FONT=Arial] - Em... Em... bị lạc mất bố mẹ rồi... - Cô bé thút thít bằng một thứ tiếng khác. Và ngay lập tức, tôi nhận ra đó là tiếng Việt - Sợ... sợ quá...[/FONT] [FONT=Arial] - Em đừng khóc nữa! - Tôi dịu dàng vỗ vai cô bé. Chợt nghĩ thì ra mình học tiếng Việt không phải hoàn toàn là vô ích, ít ra còn có thể áp dụng trong trường hợp này - Để anh tìm bố mẹ giúp em nhé?[/FONT] [FONT=Arial] Cô bé chùi nước mắt, gật đầu với tôi. Nhưng rồi em bỗng nói:[/FONT] [FONT=Arial] - Nhưng không được...[/FONT] [FONT=Arial] - Sao vậy? - Tôi ngơ ngác hỏi lại, lẽ nào tôi không đáng tin?[/FONT] [FONT=Arial] - Chân em không có cử động được...[/FONT] [FONT=Arial] - Vậy để anh cõng em! - Tôi xoay lưng lại phía cô bé, chờ đợi một hơi ấm và sức nặng đè lên thân mình. Nào ngờ cô yêu tinh hoa đào này nhẹ hều à, tôi có cảm giác hình như cô bé ấy không tồn tại, chỉ có hơi ấm này là sự thật mà thôi...[/FONT] [FONT=Arial] - Được rồi đó anh! - Yêu tinh hoa đào vỗ vỗ vào tóc tôi, hai tay bá lấy cổ tôi thật chặt.[/FONT] [FONT=Arial] Vậy là hai đứa chúng tôi bắt đầu chuyến du hành tìm kiếm bố mẹ của yêu tinh hoa đào. Tôi không nhớ chúng tôi đã đi bao lâu, đã nói biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới bể; tôi chỉ biết rằng hình như tôi không có mỏi, cũng chẳng thấy mệt, chỉ thấy rất vui mà thôi...[/FONT] [FONT=Arial] - Em thích ngắm hoa anh đào lắm hả? - Tôi hỏi cô bé mặc dù đã nắm quá rõ câu trả lời rồi. Yêu tinh hoa đào thì tất nhiên là phải rất yêu hoa anh đào chứ.[/FONT] [FONT=Arial] - Vâng! - Cô bé ấy trả lời ngay tắp lự, luôn miệng xuýt xoa với tôi - Em thích lắm lắm í ạ! Hoa anh đào trông rất đẹp và linh thiêng. Bố em bảo người Nhật thường có câu: "Làm hoa, xin làm hoa anh đào/Làm người, xin làm samurai"! Anh có biết không?[/FONT] [FONT=Arial] Tôi nhẩm tính lại trong đầu mình. Hình như câu này tôi chưa có nghe qua bao giờ. Cũng hay đó chứ!?[/FONT] [FONT=Arial] Đang đi yên ổn, bỗng yêu tinh hoa đào níu lấy tóc tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ vào một hàng bán kẹo bông và bánh hồ lô ở bên đường: - Em muốn ăn đó anh! Em muốn ăn cái đó![/FONT] [FONT=Arial] Tôi đành chiều theo ý của yêu tinh hoa đào mà cõng cô bé đến đó.[/FONT] [FONT=Arial] Thật may là tôi mang vừa đủ tiền cho hai cái kẹo bông đường và một suất cá viên chiên. Thế là hai đứa tôi ngồi ăn ngon lành, vừa nhấm nháp cái vị ngọt của kẹo bông vừa thưởng thức cảnh đẹp của hoa đào.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi chợt nhận thấy, thật ra hoa anh đào rất đẹp. [/FONT] [FONT=Arial] Trước kia tôi không thích ngắm chúng, chỉ đơn giản bởi lúc đó tôi ngắm nó trong đơn độc. Còn bây giờ, bên tôi có yêu tinh hoa đào rồi - bảo sao tôi lại không chết mê chết mệt cái cảnh này cho được? - Ôi, em thật mong lần sau em sẽ lại có dịp được đến đây ngắm hoa! - Yêu tinh hoa đào nói trong sự tiếc rẻ vô cùng, hình như cô bé vẫn còn ý nguyện nào đó chưa thực hiện được.[/FONT] [FONT=Arial] - Vậy anh hứa với em! - Tôi chìa ngón út về phía yêu tinh hoa đào - Sau này khi anh lớn, anh nhất định sẽ đưa em tới Nagano ngắm hoa anh đào! Em có đồng ý không?[/FONT] [FONT=Arial] - Anh nói thật chứ? - Hình như đôi mắt cô bé lại hơi rơm rớm nước. Nhưng rất nhanh, yêu tinh hoa đào nở nụ cười tươi rói mê hoặc lòng tôi - Anh hứa nha, anh đã hứa rồi đấy! [/FONT] [FONT=Arial] Hai ngón út của hai đứa tôi quyện lại với nhau.[/FONT] [FONT=Arial] Ấm ấp, gần gũi, quen thuộc đến lạ. Đó thực sự là một lời hứa giữa hai đứa![/FONT] [FONT=Arial] - Tiểu Kim My! Tiểu Kim My! [/FONT] [FONT=Arial] Bất chợt từ đằng xa, có tiếng gọi réo rắt vang lên. Khoảng vài giây sau, xuất hiện trước mặt tôi là một đôi vợ chồng xa lạ - đó có lẽ là bố mẹ của yêu tinh hoa đào.[/FONT] [FONT=Arial] - Trời đất chúa tôi, con có biết là đã làm bố mẹ lo lắng đến nhường nào không hả? - Người mẹ nạt yêu cô bé, rồi ôm chặt yêu tinh hoa đào vào lòng - Lần sau không có được chạy lung tung nữa nghe con!?[/FONT] [FONT=Arial] - Huhu... - Yêu tinh hoa đào lại bắt đầu khóc, nước mắt giàn ra hai bên má em - Con xin lỗi bố mẹ! Về sau Kim My sẽ không hư như vậy nữa đâu... sẽ không hư nữa đâu...[/FONT] [FONT=Arial] Sau đó, tôi chia tay yêu tinh hoa đào. Nhanh chóng cũng như khi tôi mới gặp em.[/FONT] [FONT=Arial] Em đi với bố mẹ, còn tôi quay trở về với gia đình mình. Em giống như một cánh hoa đào mỏng manh, khẽ bay theo gió lướt ngang qua đời tôi. Tôi chợt nhớ lại cái từ [/FONT] [FONT=Arial][I]vợ[/I] mà ngày xưa em gái Myu bé bỏng đã nói với tôi, tôi nghĩ rằng em gái tôi đã đúng. Tôi quả thực đã gặp một người, còn mang lại cho tôi niềm vui và hạnh phúc hơn cả Myu... Đó chính là yêu tinh hoa anh đào! Lời hứa giữa hai đứa tôi vốn chẳng có gì đặc biệt.[/FONT] [FONT=Arial] Nhưng chính vì không đặc biệt, mà tôi nhắc mình phải mãi trân trọng lời hứa ấy. Và vì mãi trân trọng lời hứa ấy, tôi đã quên mất yêu tinh hoa đào lúc nào không hay... [I]Cuộc đời vốn là một chuỗi nghịch lí như vậy đấy.[/I][/FONT] [FONT=Arial] Rồi tất cả cũng sẽ quay lại điểm khởi đầu. [/FONT] [FONT=Arial] Khi tôi gặp lại yêu tinh hoa đào. Vào một ngày nào đó. [/FONT] [FONT=Arial] Sẽ không xa lắm đâu... [I][RIGHT][END/Hoa đào - Lời hứa - Và...? [/RIGHT] [/I][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Búp bê tóc đen
Top