Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Búp bê tóc đen
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 83636" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Arial'"><strong><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px">CHAP 26: QUÁ KHỨ CỦA THÁI VŨ:</span></p><p></strong></span><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Đôi cánh của anh to lớn quá…</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em></em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Nó đã ôm ấp và bảo vệ em.</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em></em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Nhưng…</em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em></em></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"><em>Nó đã chắn mất nụ cười và gương mặt của anh trong tâm trí em rồi…</em></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">* * * * * * *</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">"Điều này là sao đây?" - Tôi sửng sốt quay ngoắt từ nơi này tới nơi khác, từ gương mặt điển trai của Tiểu Thiên tới gương mặt bừng sáng nụ cười của thầy Hiệu trưởng. Mồm tôi vẫn ngỡ ngàng không sao ngậm lại được:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Có lẽ hôm qua Giám khảo đã chấm sót thiếu em! Họ đã để quên hồ sơ trúng tuyển vào vòng ba của em trong... thùng rác! - Thầy Hiệu trưởng thóm hỉnh trả lời, cái tính trẻ con của thầy thật chẳng hợp với không khí trong phòng lúc này chút nào.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Trong... thùng rác ư? - Tôi run giọng hỏi lại, vẫn chưa thể nào tin nổi đây là sự thực.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Đúng vậy! Và em nên cám ơn Tiểu Thiên đi, nếu không nhờ có em ấy phát hiện ra cái này... - Thầy ngập ngừng - Thì sẽ thật tiếc cho em đấy! </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nói đến đây, tôi quay sang Tiểu Thiên. Hắn vẫn lạnh lùng như một pho tượng, im lìm như khúc gỗ: "Hắn là người vừa giúp tôi đấy ư?". Nhận ra ánh mắt tôi đang chăm chú ngó mình, Tiểu Thiên hừ mũi ra chiều không thích điều này một tí nào. Tôi nhanh chóng lờ hắn đi và tiếp tục cuốn mình vào những câu nói trôi chảy của thầy Hiệu trưởng:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thầy nhờ Tiểu Thiên gọi em xuống đây là có hai việc. - Thầy Hiệu trưởng bắt đầu đứng lên, tiến về phía tôi - Trước nhất là thay mặt Ban giám khảo, thầy xin lỗi em!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi vội vã xua tay, mặt hơi đỏ lên vì ngại ngùng:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ơ, có gì mà thầy phải xin lỗi ạ...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Việc thứ hai là cái này... - Thầy Hiệu trưởng tiến lại gần một tủ đựng các tập bài màu xanh, thầy nhanh nhẹn rút ra một tờ giấy A4 được đánh máy toàn chữ là chữ và đưa nó cho tôi - Đây là nội dung và thể lệ của phần thi tiếp theo. Chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, em cố gắng lên nhé!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi chớp mắt, cầm tờ thông báo mà như bị ép phải mang một tổ ong trên tay vậy. Đến tận lúc chia tay thầy Hiệu trưởng và bước ra ngoài rồi, tôi vẫn không thể tin rằng đây lại là sự thật. Tôi chợt thấy muốn trào nước mắt, cuối cùng thì công sức tôi bỏ ra cũng đã được đền đáp!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Lòng càng vui sướng bao nhiêu, tôi càng thấy tên con trai đang rảo bước trước mình này khó hiểu bấy nhiêu. Hắn như một bảng chữ cái la mã mà có thể là đến cuối cuộc đời này, tôi cũng sẽ không thể giải đáp nổi ẩn ý trong những con chữ ấy... Nhưng dĩ nhiên hắn không phải là một bảng chữ - hắn là một con người thực thụ - vì vậy mà hắn dừng lại, nhìn tôi đăm đăm và cất tiếng:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Đừng hiểu lầm nhiều về chuyện tôi giúp bạn! - Hắn nói - Tôi chỉ không muốn em tôi thắng trong gian lận.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Nhưng không phải cậu yêu Tiểu Thư lắm sao? - Tôi hỏi, mắt không dám nhìn trực diện kẻ đồng hành - Hai người là anh em mà...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Đó không phải là chuyện của bạn! - Tiểu Thiên quắc mắt với tôi, rồi hắn lầm lũi bước đi về phía cuối hành lang tầng hai mặc dù phòng học của chúng tôi nằm ở tầng ba.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cảm ơn nha... - Tôi líu ríu trong họng khi hắn đã cách tôi khá xa. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Dẫu sao hắn cũng đã giúp tôi - dù thực sự tôi chẳng hiểu tại sao hắn lại thế - và đương nhiên nói một lời cám ơn với hắn là phép lịch sự tối thiểu của tôi. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đang miên man suy nghĩ vì sao Tiểu Thiên lại giúp mình, bỗng từ trong lớp một bóng áo trắng quen thuộc bước ra. Cái dáng lưng gầy gầy này đương nhiên là Hàn Thái Vũ chứ chẳng ai khác. Thái Vũ đứng đối lưng với tôi, hình như đang nói chuyện điện thoại hay sao ấy? Tôi vui mừng cầm tờ thông báo trúng tuyển định ra khoe với cậu.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Bỗng, tôi nảy ra ý kiến: "Mọi ngày thằng nhóc này luôn làm mình giật mình, hôm nay phải cho nó đứng tim một phen mới được." - Nghĩ vậy rồi, tôi mon men tiến lại gần phía lưng Thái Vũ, ánh mắt gian manh không chịu được... Và khi tôi đang sát kề định giơ tay ú oà, Thái Vũ hét lên trong điện thoại di động của cậu:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Câm mồm lại! - Giọng Thái Vũ nhuốm đầy vẻ thù hằn - Tôi đã nói với bà là tôi sẽ không bao giờ sang đó cơ mà! Tôi không có bố! </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vài giây trôi qua, hình như bên kia đang trả lời:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tôi đuổi họ về rồi. - Giọng Thái Vũ hơi dịu lại, nhưng vẫn còn khe khắt - Chẳng ai có thể thay đổi quyết định của tôi cả! Lần sau nếu bà còn bảo hắn tìm tôi, tôi sẽ giết chết hắn đấy!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Sau lời đe doạ của mình, Thái Vũ ném độp cái điện thoại vào tường làm nó nát bét. Vài đứa ngồi bàn đầu trong lớp bắt đầu tò mò chiếu những tia nhìn hiếu kì về phía cậu, đến cả tôi cũng sững sờ: "Thái Vũ không có bố ư?"</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Nhìn cái gì mà nhìn? - Thái Vũ nạt bọn ruồi muỗi đang vo ve bàn tán trong và ngoài lớp, rồi cậu bắt đầu quay lại và bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của tôi - Kim My?</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hình như Thái Vũ cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, cậu quên thêm cả từ </span> <span style="font-family: 'Arial'"><em>chị </em>vào trước tên tôi:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- À... - Tôi lúng túng, chẳng biết nên nhìn vào cái gì bây giờ - Tôi chỉ định nói với cậu là tôi đã... tôi đã trúng tuyển rồi! Hôm qua có sự nhầm lẫn nên...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi khua khua tờ giấy A4 trắng có thông báo kết quả như một con hề, rồi bỗng không biết nên làm gì cho phù hợp với hoàn cảnh nữa, tôi đành mỉm cười ngượng nghịu với cậu. Thái Vũ thấy tôi hành động kì cục vậy thì cười xoà - ánh mắt vẫn chưa nguôi nét giận giữ ban nãy nhưng giọng nói đã trở lại vẻ tinh nghịch như thường ngày, cậu khẽ lấy tay bới tung mái tóc tôi lên:</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chúc mừng chị!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi gật đầu, giơ ngón tay hình Victory về phía Vũ. Sau đó, không gian bao quanh chúng tôi hốt nhiên trở nên im lặng, tôi biết Thái Vũ đang chìm vào những suy tư riêng của mình. Tôi thầm cầu mong bác bảo vệ mau đánh trống đi, để tôi còn có cớ mà chạy lên phòng học nữa chứ, tôi không chịu đựng nổi cái không khí căng thẳng này. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chị muốn cúp học chứ? - Thái Vũ nhìn xuống sân trường giờ vắng tanh không một bóng người, bỗng hỏi tôi.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi há hốc miệng - lần thứ hai trong một buổi sáng rồi đấy, Thái Vũ đang rủ tôi trốn học đó sao? Sao Thái Vũ lại có thể rủ tôi làm chuyện động trời đó được?!</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hửm? - Vũ hỏi lại.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tôi... - Tôi ấp úng.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Nếu chị không muốn thì em đi một mình cũng được! - Thái Vũ nói rồi quay lưng đi thẳng, lại bắt tôi phải nhìn cái dáng cao to mà cô đơn ấy của cậu.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Lòng tôi lại nôn nao một cách kì lạ. Tôi cứ thấy Thái Vũ hôm nay kì kì sao ấy, lại còn cú điện thoại ban nãy nữa chứ...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tôi đi với! - Tôi bất chợt hét to, lí trí mách bảo tôi lúc này nên ở bên Thái Vũ và an ủi cậu ấy.</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Như chỉ đợi câu ấy của tôi, Thái Vũ cười tươi rói, lao vào và nắm tay tôi chạy thẳng xuống tầng một. Trong lòng tôi tuy có sợ hãi đôi chút, nhưng hơi ấm của Thái Vũ làm lòng tôi dịu lại...</span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Tôi bất chợt tò mò. </span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em></em></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em>Tại sao Thái Vũ lại không có bố? </em></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><em><p style="text-align: center">(to be cont)</p><p></em></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 83636, member: 50865"] [FONT=Arial][B][CENTER] [SIZE=4]CHAP 26: QUÁ KHỨ CỦA THÁI VŨ:[/SIZE][/CENTER] [/B][/FONT][FONT=Arial] [/FONT] [CENTER][FONT=Arial][I]Đôi cánh của anh to lớn quá… Nó đã ôm ấp và bảo vệ em. Nhưng… Nó đã chắn mất nụ cười và gương mặt của anh trong tâm trí em rồi…[/I][/FONT][/CENTER] [FONT=Arial] * * * * * * *[/FONT] [FONT=Arial] "Điều này là sao đây?" - Tôi sửng sốt quay ngoắt từ nơi này tới nơi khác, từ gương mặt điển trai của Tiểu Thiên tới gương mặt bừng sáng nụ cười của thầy Hiệu trưởng. Mồm tôi vẫn ngỡ ngàng không sao ngậm lại được:[/FONT] [FONT=Arial] - Có lẽ hôm qua Giám khảo đã chấm sót thiếu em! Họ đã để quên hồ sơ trúng tuyển vào vòng ba của em trong... thùng rác! - Thầy Hiệu trưởng thóm hỉnh trả lời, cái tính trẻ con của thầy thật chẳng hợp với không khí trong phòng lúc này chút nào.[/FONT] [FONT=Arial] - Trong... thùng rác ư? - Tôi run giọng hỏi lại, vẫn chưa thể nào tin nổi đây là sự thực.[/FONT] [FONT=Arial] - Đúng vậy! Và em nên cám ơn Tiểu Thiên đi, nếu không nhờ có em ấy phát hiện ra cái này... - Thầy ngập ngừng - Thì sẽ thật tiếc cho em đấy! [/FONT] [FONT=Arial] Nói đến đây, tôi quay sang Tiểu Thiên. Hắn vẫn lạnh lùng như một pho tượng, im lìm như khúc gỗ: "Hắn là người vừa giúp tôi đấy ư?". Nhận ra ánh mắt tôi đang chăm chú ngó mình, Tiểu Thiên hừ mũi ra chiều không thích điều này một tí nào. Tôi nhanh chóng lờ hắn đi và tiếp tục cuốn mình vào những câu nói trôi chảy của thầy Hiệu trưởng:[/FONT] [FONT=Arial] - Thầy nhờ Tiểu Thiên gọi em xuống đây là có hai việc. - Thầy Hiệu trưởng bắt đầu đứng lên, tiến về phía tôi - Trước nhất là thay mặt Ban giám khảo, thầy xin lỗi em![/FONT] [FONT=Arial] Tôi vội vã xua tay, mặt hơi đỏ lên vì ngại ngùng:[/FONT] [FONT=Arial] - Ơ, có gì mà thầy phải xin lỗi ạ...[/FONT] [FONT=Arial] - Việc thứ hai là cái này... - Thầy Hiệu trưởng tiến lại gần một tủ đựng các tập bài màu xanh, thầy nhanh nhẹn rút ra một tờ giấy A4 được đánh máy toàn chữ là chữ và đưa nó cho tôi - Đây là nội dung và thể lệ của phần thi tiếp theo. Chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, em cố gắng lên nhé![/FONT] [FONT=Arial] Tôi chớp mắt, cầm tờ thông báo mà như bị ép phải mang một tổ ong trên tay vậy. Đến tận lúc chia tay thầy Hiệu trưởng và bước ra ngoài rồi, tôi vẫn không thể tin rằng đây lại là sự thật. Tôi chợt thấy muốn trào nước mắt, cuối cùng thì công sức tôi bỏ ra cũng đã được đền đáp![/FONT] [FONT=Arial] Lòng càng vui sướng bao nhiêu, tôi càng thấy tên con trai đang rảo bước trước mình này khó hiểu bấy nhiêu. Hắn như một bảng chữ cái la mã mà có thể là đến cuối cuộc đời này, tôi cũng sẽ không thể giải đáp nổi ẩn ý trong những con chữ ấy... Nhưng dĩ nhiên hắn không phải là một bảng chữ - hắn là một con người thực thụ - vì vậy mà hắn dừng lại, nhìn tôi đăm đăm và cất tiếng:[/FONT] [FONT=Arial] - Đừng hiểu lầm nhiều về chuyện tôi giúp bạn! - Hắn nói - Tôi chỉ không muốn em tôi thắng trong gian lận.[/FONT] [FONT=Arial] - Nhưng không phải cậu yêu Tiểu Thư lắm sao? - Tôi hỏi, mắt không dám nhìn trực diện kẻ đồng hành - Hai người là anh em mà...[/FONT] [FONT=Arial] - Đó không phải là chuyện của bạn! - Tiểu Thiên quắc mắt với tôi, rồi hắn lầm lũi bước đi về phía cuối hành lang tầng hai mặc dù phòng học của chúng tôi nằm ở tầng ba.[/FONT] [FONT=Arial] - Cảm ơn nha... - Tôi líu ríu trong họng khi hắn đã cách tôi khá xa. [/FONT] [FONT=Arial] Dẫu sao hắn cũng đã giúp tôi - dù thực sự tôi chẳng hiểu tại sao hắn lại thế - và đương nhiên nói một lời cám ơn với hắn là phép lịch sự tối thiểu của tôi. [/FONT] [FONT=Arial] Đang miên man suy nghĩ vì sao Tiểu Thiên lại giúp mình, bỗng từ trong lớp một bóng áo trắng quen thuộc bước ra. Cái dáng lưng gầy gầy này đương nhiên là Hàn Thái Vũ chứ chẳng ai khác. Thái Vũ đứng đối lưng với tôi, hình như đang nói chuyện điện thoại hay sao ấy? Tôi vui mừng cầm tờ thông báo trúng tuyển định ra khoe với cậu.[/FONT] [FONT=Arial] Bỗng, tôi nảy ra ý kiến: "Mọi ngày thằng nhóc này luôn làm mình giật mình, hôm nay phải cho nó đứng tim một phen mới được." - Nghĩ vậy rồi, tôi mon men tiến lại gần phía lưng Thái Vũ, ánh mắt gian manh không chịu được... Và khi tôi đang sát kề định giơ tay ú oà, Thái Vũ hét lên trong điện thoại di động của cậu:[/FONT] [FONT=Arial] - Câm mồm lại! - Giọng Thái Vũ nhuốm đầy vẻ thù hằn - Tôi đã nói với bà là tôi sẽ không bao giờ sang đó cơ mà! Tôi không có bố! [/FONT] [FONT=Arial] Vài giây trôi qua, hình như bên kia đang trả lời:[/FONT] [FONT=Arial] - Tôi đuổi họ về rồi. - Giọng Thái Vũ hơi dịu lại, nhưng vẫn còn khe khắt - Chẳng ai có thể thay đổi quyết định của tôi cả! Lần sau nếu bà còn bảo hắn tìm tôi, tôi sẽ giết chết hắn đấy![/FONT] [FONT=Arial] Sau lời đe doạ của mình, Thái Vũ ném độp cái điện thoại vào tường làm nó nát bét. Vài đứa ngồi bàn đầu trong lớp bắt đầu tò mò chiếu những tia nhìn hiếu kì về phía cậu, đến cả tôi cũng sững sờ: "Thái Vũ không có bố ư?"[/FONT] [FONT=Arial] - Nhìn cái gì mà nhìn? - Thái Vũ nạt bọn ruồi muỗi đang vo ve bàn tán trong và ngoài lớp, rồi cậu bắt đầu quay lại và bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của tôi - Kim My?[/FONT] [FONT=Arial] Hình như Thái Vũ cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, cậu quên thêm cả từ [/FONT] [FONT=Arial][I]chị [/I]vào trước tên tôi: - À... - Tôi lúng túng, chẳng biết nên nhìn vào cái gì bây giờ - Tôi chỉ định nói với cậu là tôi đã... tôi đã trúng tuyển rồi! Hôm qua có sự nhầm lẫn nên...[/FONT] [FONT=Arial] Tôi khua khua tờ giấy A4 trắng có thông báo kết quả như một con hề, rồi bỗng không biết nên làm gì cho phù hợp với hoàn cảnh nữa, tôi đành mỉm cười ngượng nghịu với cậu. Thái Vũ thấy tôi hành động kì cục vậy thì cười xoà - ánh mắt vẫn chưa nguôi nét giận giữ ban nãy nhưng giọng nói đã trở lại vẻ tinh nghịch như thường ngày, cậu khẽ lấy tay bới tung mái tóc tôi lên:[/FONT] [FONT=Arial] - Chúc mừng chị![/FONT] [FONT=Arial] Tôi gật đầu, giơ ngón tay hình Victory về phía Vũ. Sau đó, không gian bao quanh chúng tôi hốt nhiên trở nên im lặng, tôi biết Thái Vũ đang chìm vào những suy tư riêng của mình. Tôi thầm cầu mong bác bảo vệ mau đánh trống đi, để tôi còn có cớ mà chạy lên phòng học nữa chứ, tôi không chịu đựng nổi cái không khí căng thẳng này. [/FONT] [FONT=Arial] - Chị muốn cúp học chứ? - Thái Vũ nhìn xuống sân trường giờ vắng tanh không một bóng người, bỗng hỏi tôi.[/FONT] [FONT=Arial] Tôi há hốc miệng - lần thứ hai trong một buổi sáng rồi đấy, Thái Vũ đang rủ tôi trốn học đó sao? Sao Thái Vũ lại có thể rủ tôi làm chuyện động trời đó được?![/FONT] [FONT=Arial] - Hửm? - Vũ hỏi lại.[/FONT] [FONT=Arial] - Tôi... - Tôi ấp úng.[/FONT] [FONT=Arial] - Nếu chị không muốn thì em đi một mình cũng được! - Thái Vũ nói rồi quay lưng đi thẳng, lại bắt tôi phải nhìn cái dáng cao to mà cô đơn ấy của cậu.[/FONT] [FONT=Arial] Lòng tôi lại nôn nao một cách kì lạ. Tôi cứ thấy Thái Vũ hôm nay kì kì sao ấy, lại còn cú điện thoại ban nãy nữa chứ...[/FONT] [FONT=Arial] - Tôi đi với! - Tôi bất chợt hét to, lí trí mách bảo tôi lúc này nên ở bên Thái Vũ và an ủi cậu ấy.[/FONT] [FONT=Arial] Như chỉ đợi câu ấy của tôi, Thái Vũ cười tươi rói, lao vào và nắm tay tôi chạy thẳng xuống tầng một. Trong lòng tôi tuy có sợ hãi đôi chút, nhưng hơi ấm của Thái Vũ làm lòng tôi dịu lại...[/FONT] [FONT=Arial] Tôi bất chợt tò mò. [/FONT] [FONT=Arial] [I] Tại sao Thái Vũ lại không có bố? [/I][/FONT] [FONT=Arial] [I][CENTER](to be cont)[/CENTER] [/I][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Búp bê tóc đen
Top