Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
BÚP BÊ KHIÊU VŨ VỚI AI? – Thủy Thiên Mạc
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 72455" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh dừng tay lại, nhìn vào mắt Xuân Phi và nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không đáng ghét.Xuân Phi cảm thấy dường như có âm thanh rất nhỏ vang vọng bên tai, nhẹ nhàng, ấm áp. Câu trả lời của anh là câu trả lời mà cô muốn nghe. Nhưng cô không hề có chút cảm giác vui mừng nào. Cô ngồi xuống tiếp tục nhặt phấn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô cho rằng cái miệng và trái tim mỗi người đối lập với nhau. Trong lòng nói là ghét nhưng ngoài miệng lại nói không ghét. Bản thân cô cũng là người không nói thật với lòng mình. Trên hành lang có tiếng phấn cọ xát vào bảng đen, và tiếng thở nhè nhẹ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Dường như thời gian là để hai người im lặng như thế. Đến tận khi có người gọi: “Hạ Sâm Triệt, cậu vẽ xong chưa? Hội trưởng bảo cậu vào hội trường phát quà”.Thì ra anh ấy tên là Hạ Sâm Triệt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi thấy cái tên này rất hợp với anh ấy. Mắt anh hơi cúi xuống, dường như có gợn sóng lăn tăn trong suốt trong khóe mắt của anh. Anh giống như một cây xanh cần được bảo vệ vậy.Hôm ấy, trong đầu Xuân Phi không ngừng vang vọng câu nói “Cảm ơn em” mà lúc quay người đi anh ấy đã nói. Nhưng cô không nhận ra rằng giọng nói của Hạ Sâm Triệt bỗng nhiên hạ thấp xuống, nụ cười trên khuôn mặt anh cũng biến mất, anh gọi bốn tiếng “An Dương Xuân Phi” nhưng bốn tiếng ấy giống như tiếng nước chảy trong đêm tối mịt mù.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">6.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thực đơn trong nhà ăn lại điều chỉnh. Món khoai tây sốt xì dầu mà Xuân Phi thích ăn nhất đã chuyển thành món khoai tây sốt cà chua.Xuân Phi bưng khay đựng thức ăn mà mặt mũi ỉu xìu, người đứng sau khó chịu thúc giục:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Này, bạn kia, nhà ăn của nhà bạn à? </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi quay lại nhe răng cười:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thế thì của nhà bạn à? </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Vì phương châm nam sinh không tranh giành với nữ sinh, anh chàng đứng sau lầm lì chờ cô gái thông minh lanh lợi chọn thức ăn như chọn học sinh ưu tú.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tiểu Thái đứng ở cửa nhà ăn giục cô:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nhanh lên, đói sắp chết rồi đây này.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trên đường về nhà, Tiểu Thái nói đông nói tây, xếp những tấm ảnh của hội trưởng hội học sinh đã chụp trộm được trong buổi lễ đón học sinh mới thành chiếc quạt. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh chàng hội trưởng này quả nhiên có khí thế, khuôn mặt nghiêm nghị đến nỗi có thể “kẹp chết ruồi”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô nói rất hào hứng, khi quay sang thì thấy Xuân Phi không có chút phản ứng gì.Xuân Phi cúi đầu, ủ rũ nhìn xuống đất, khuôn mặt ẩn chứa nỗi u uất.Tiểu Thái hỏi:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Này, lần trước cái anh chàng đẹp trai gọi cậu đến giúp có liên lạc với cậu không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">.- Lạ thật, trông có vẻ anh ta đối xử rất tốt với cậu, lại còn cứu cậu nữa.- Hình như anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Vậy thì là lăng nhăng.- Tiểu Thái!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Được rồi, được rồi, đừng kích động như thế. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tiểu Thái nhếch mép cười, nghĩ bụng: Xuân Phi vẫn là người rất dễ tức giận như thế, sau kỳ nghỉ, ngoài việc da trắng hơn một chút thì cô ấy hoàn toàn không có chút tiến bộ nào cả. Đi bộ từ Học viện Giai Kỳ về tòa nhà Hương Hải chỉ mất mười phút.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cây quế bì bên đường in bóng khổng lồ như muốn nuốt chìm con đường. Ánh đèn bên đường tỏa ánh sáng yếu ớt. Những cơn gió thu thổi đến, mùi hương của lá cây lan tỏa trong không gian.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xuân Phi, sao chỗ này đáng sợ thế? </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tiểu Thái nhìn thấy cô đi dưới bóng cây nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Có quỷ mới biết được. - Xuân Phi làu bàu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tòa nhà Hương Hải có ba mươi hai tầng. Đây vốn là phòng tân hôn của một người cậu họ xa của Xuân Phi. Chỉ có điều, vừa trang trí phòng xong thì cậu liền chia tay với vợ sắp cưới. Cậu sợ rằng ở đó sẽ thấy đau lòng, lại biết trường của Xuân Phi ở gần đây nên chủ động để Xuân Phi đến ở.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thậm chí Xuân Phi còn có ý nghĩ rất xấu xa: May mà cậu và vợ sắp cưới chia tay, nếu không thì chắc chắn bố mẹ sẽ không chịu bỏ tiền để cho cô sống ở ngoài.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Bố cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: “Tiền lương cộng tiền thưởng cả năm của bố cũng chỉ có tám mươi nghìn tệ. Bố bỏ năm mươi nghìn tệ cho con học trường quý tộc là vì cái gì? Chẳng phải là vì con sao?”.Mẹ cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: “Nếu mày bằng một nửa của anh mày thì chúng tao đã tạ ơn trời đất rồi”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói của một nam sinh. Giọng nói nhỏ nhẹ tuy đã bị át đi bởi tiếng hét của Tiểu Thái nhưng cô vẫn nghe thấy ba tiếng “ông anh tốt”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy và An Dương Thuần Uyên đứng dựa người vào tường, nói chuyện rất hăng say.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cô nàng phiền phức, sao bây giờ mới về, chờ em mãi. </span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nói xong câu ấy, Tô Kính Hy mới nhìn thấy cô gái đứng sau Xuân Phi. Anh ngượng ngùng đứng ngây ra.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Oa, Xuân Phi, cậu sống chung với nam sinh. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tiểu Thái ngạc nhiên thốt lên - lại còn hai anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi hận một nỗi không thể bóp chết cô ta.- Đây là anh trai mình và bạn của anh ấy.Tiểu Thái ngượng ngùng cúi đầu. Đúng là cô gái ăn nói không biết suy nghĩ.</span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy">--- Bổ sung bài viết ---</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">7.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nửa đêm, Xuân Phi nghe thấy có người khẽ đẩy cửa phòng mình. Cô vẫn chưa ngủ say. An Dương Thuần Uyên chỉnh điều hòa xuống hai bảy độ, sau đó rón rén đến cạnh giường đắp chăn cho cô.Mắt Xuân Phi vẫn mở to. Đợi đến khi mắt của Thuần Uyên thích ứng với bóng tối, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra điều đó.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thuần Uyên đặt tay lên trán cô và nói: </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Chưa ngủ à?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi nằm sát vào trong, nhường chỗ cho anh. Thuần Uyên nằm xuống để Xuân Phi gối đầu tay mình. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Dường như Xuân Phi gầy đi, cô nằm co quắp bên cạnh anh giống như một chú mèo con.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh, để em đoán nhé, lần này anh giành giải nhất, đúng không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không nhớ được hết bản nhạc, giải nhì.- Giải nhì cũng rất tốt. Có phải bị mẹ cằn nhằn không. Giải nhất được một trăm nghìn tiền thưởng. Giải nhì chỉ có năm mươi nghìn, ít hơn một nửa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">E rằng mẹ sẽ đau lòng đến nỗi không thể ngủ được. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi bật cười. - Đúng là không biết thế nào mới hài lòng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thuần Uyên không nói gì. Anh không biết nên nói gì. Nói theo em hay nói ngược lại với em. Cô bé đang trong giai đoạn dậy thì, có nhiều quan điểm trái ngược với bố mẹ. Tuy biểu hiện không rõ rệt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được.Không gian chìm trong tĩnh lặng, Xuân Phi ho một tiếng phá tan sự tĩnh lặng ấy. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thuần Uyên cao một mét tám. Anh quấn chăn cho em gái còn chân của mình thì thò ra ngoài.- Xuân Phi, đừng nghĩ nhiều quá, cố gắng lên thẳng hệ đại học của Giai Kỳ là được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Em biết rồi. Giọng nói của Xuân Phi có chút không thoải mái. Tất cả hy vọng của mọi người trong nhà đều gửi gắm vào anh trai, cô chỉ cần an phận học hết đại học, sau đó tốt nhất là qua mai mối lấy được người đàn ông giàu có. Nói chuyện với anh trai chỉ có trong đêm tối không nhìn thấy mặt nhau thì mới tự nhiên như thế này.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thuần Uyên vốn là một người khiến người khác có cảm giác xa lạ. Những người như anh dù có đối xử ôn hòa với người khác thì vẫn mang chút gì đó lạnh lùng xa cách. Xuân Phi cảm thấy trái tim của anh giống như vực sâu tối tăm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô muốn lén chui vào đó nhưng sợ mình sẽ trượt chân ngã xuống vực thẳm.Khoảng cách an toàn nhất giữa cô và anh trai có lẽ là lúc này, dùng hơi ấm của cơ thể để bày tỏ sự gắn bó với nhau. Cô muốn khóc.Buổi sáng thức dậy, Xuân Phi thấy trên đầu giường có một tập tiền. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Những ngón tay nắm chặt tập tiền lại rồi lại buông ra, sau đó cô ném chúng vào ngăn kéo, đi ra ngoài đánh răng rửa mặt. Mùi thơm quen thuộc lan tỏa trong phòng. Cô dụi mắt, đúng như cô dự đoán, chiếc đĩa trên bàn ăn bày những lát khoai tây tẩm xì dầu và hành đang tỏa mùi hương quen thuộc. Cô nuốt nước bọt thèm thuồng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy cười đắc chí và nói: </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Hôm qua tâm trạng của em không tốt là vì món này đúng không.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh biết mà.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Vâng. - Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Xuân Phi </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nhà ăn không làm món này nữa, anh đi mua ở đâu vậy?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Mới sáng sớm ông anh tốt đã bắt xe bus vào thành phố mua đấy. </span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh ngừng một lát rồi nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh không điên như thế đâu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Dường như trái tim của Xuân Phi có một sợi dây mảnh bị đứt vì không thể chịu đựng được sự quan tâm quá lớn ấy. Giọng nói của cô không vui vẻ chút nào, chỉ hỏi một câu: </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh ấy đâu?- Về nhà rồi. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hôm qua cậu ấy vừa từ Thượng Hải về, vẫn chưa về nhà.Xuân Phi cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, sau đó vào phòng khách nằm trên ghế sô pha gặm táo. Đôi lông mày rất đẹp của Tô Kính Hy chau lại:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Em không muốn ăn nữa. - Cô nheo mắt nói với anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Sau này em không bao giờ ăn khoai tây sốt xì dầu nữa. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không - muốn - ăn - nữa.- Cô nàng phiền phức, anh ghét nhất là cái kiểu bướng bỉnh ấy của em. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy kích động lao ra phòng khách. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi lấy cây gãi ngứa làm vũ khí. Anh cũng không chịu thua, vớ lấy cái gối ôm. Không biết cuộc tranh đấu đã diễn ra bao lâu, cuối cùng Xuân Phi kiệt sức, nằm vật trên ghế sô pha, thở hổn hển giống như con cá trên bờ. Cổ của Tô Kính Hy đỏ ửng vì những vết móng tay cào xước.Đúng là tên nữ tặc hung hăng tàn ác. Tô Kính Hy chửi thầm trong bụng.</span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy">--- Bổ sung bài viết ---</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">8.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi ôm tập vở đứng ở cầu thang, giương mắt nhìn Hạ Sâm Triệt với nụ cười như nắng xuân và cô bạn vừa nói vừa cầm cây lau nhà đi đến trước mặt. Chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng trên người anh sáng đến chói mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai của anh. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Chiếc áo mở hai cúc đến ngực, vị trí khiến người ta suy nghĩ xa vời.Lại thế rồi, xem mày kìa, đúng là không biết xấu hổ. Xuân Phi tự chửi mình.Cô đang định cúi đầu bước qua, giống như người tàng hình nhưng lại nghe thấy có người hét to sau lưng:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- An Dương Xuân Phi, trời ơi, may mà cậu vẫn chưa vào văn phòng, cuối cùng thì mình cũng chép xong bài tập về nhà rồi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, lúng túng đứng đó.Hạ Sâm Triệt quay sang nhìn cô, lông mày hơi chau lại, nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Xuân Phi cũng quay sang nhìn anh. Ánh mắt của họ gặp nhau giữa không trung, nhẹ nhàng chạm vào nhau, sinh ra luồng điện nhỏ. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh khẽ gật đầu với cô, sau đó quay sang nghe bạn của mình nói.Họ đi đến chỗ rẽ của cầu thang.Cô gái nói với Hạ Sâm Triệt: </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cô gái lúc nãy tên là An Dương Xuân Phi à. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đúng là cái tên độc, cả trường chỉ có một. Hạ Sâm Triệt bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Phi và nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đúng vậy, cái tên khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi thấy mặt nóng ran, đi thật nhanh qua hành lang.Có lẽ họ đã gặp nhau vô số lần ở hành lang này, đã đi lướt qua nhau như thế này, cô nghe thấy giọng nói của anh hoặc anh bị cô gái ôm tập vở, vừa đi vừa cúi đầu va vào người.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xin lỗi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không có gì.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Không chạm mắt nhau, không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng khi đã có chuyện xảy ra .</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">9. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Sao anh ấy biết mình tên là An Dương Xuân Phi nhỉ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Một buổi sáng sau khi thức dậy, đột nhiên Xuân Phi nhớ tới điều đó. Vào cái ngày diễn ra buổi tiệc đón học sinh mới, anh đã gọi tên cô. Cô cảm thấy ngứa ngáy vì lo sợ. Rốt cuộc anh ấy là người như thế nào?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">10.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tiết ba chiều thứ năm là tiết thể dục, Xuân Phi chạy quanh sân vận động một vòng lấy lệ, sau đó chạy đến ngồi hóng mát dưới cây quế bì. Thầy thể dục nói: - Này, em An Dương, như thế này là không được. Tuy nói như vậy nhưng khuôn mặt của thầy không hề có chút tức giận, ngược lại rất hiền hòa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Một số nữ sinh không phục làu bàu rằng - Nhìn người ta cứ như là đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình ấy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nếu không phục cô hãy về nhất trong cuộc thi đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nếu tôi cũng chăm chỉ như An Dương Xuân Phi, không biết chừng sẽ giành giải nhất toàn trường.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đừng có mà khoác lác, có bản lĩnh thì vượt qua An Dương Xuân Phi là được rồi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">……..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Những lời nói còn lại bị gió cuốn đi, họ vừa chạy vừa nói chuyện. Thầy thể dục huýt sáo và nói: - </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nếu còn nói chuyện thì chạy hai vòng. Tiếng than thở và cằn nhằn của họ khiến Xuân Phi phì cười. Những lời không nghe thấy có lẽ là - cô ta thì giỏi giang gì chứ…..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô cũng thấy mình không hề giỏi giang. Nếu muốn cô có liên quan đến hai chữ “giỏi giang” ấy thì đó chính là cô có một người anh trai giỏi giang.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy đứng cạnh sân bóng, hai tay đút túi. Đối với một số nam sinh cuối cấp không hề có áp lực học tập, giờ ngữ văn trốn ra ngoài chơi bóng rổ cũng không có gì là đáng chê trách cả. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nhưng anh không biết chơi bóng, chỉ đứng cạnh sân bóng. Hình bóng thầm lặng và sân bóng huyên náo dường như biến thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Có lẽ chính là hai thế giới hoàn toàn khác.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thế giới của Tô Kính Hy cô không thể bước chân vào được, thế giới thuộc về một mình anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi muốn lén lút chui vào phòng học nghỉ ngơi nhưng Tô Kính Hy tinh mắt đã nhìn thấy cô. Cô chạy, anh cũng chạy, cuối cùng cô bị anh bắt được ở cửa phòng học.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh không phải là quỷ, em chạy cái gì mà chạy?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi túm chặt lấy cổ tay của anh, cố gắng kéo thật mạnh đến khi những ngón tay ấy được nới lỏng ra mới làu bàu: </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Bị người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm. Cổ anh vẫn còn những vết xước, người ta tưởng em cào thì làm thế nào?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thế nào là tưởng em cào, vốn dĩ là do em cào mà. Tô Kính Hy bóp mạnh hơn -Hai ngày hôm nay anh đã bị rất nhiều ánh mắt công kích, em cùng chia sẻ với anh một chút. Chi bằng anh cũng cắn một cái vào cổ em nhỉ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tô Kính Hy. Xuân Phi đá vào chân anh. Tô Kính Hy đau đến nỗi cúi người ôm chân, nhân lúc ấy cô đánh vào đầu anh, co cẳng chạy về phía lớp học.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thực ra cô biết Tô Kính Hy đang nghĩ gì.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">An Dương Thuần Uyên ở trường học khác trong thành phố, phải đi mười ba tuyến xe mới đến đây được. Trong trường học rộng lớn này, người mà Tô Kính Hy có thể nhảy bổ vào như thế này mà không cần kiêng nể gì cũng chỉ có Xuân Phi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Câu nói nghiêm túc nhất mà anh từng nói là: Trên thế giới này, tôi chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An Dương.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh gọi cô là cô nàng phiền phức cũng được. Gặp mặt là đối đầu với cô, thượng cẳng chân hạ cẳng tay.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Dù thế nào cũng không sao cả.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi cũng không biết mình bị làm sao. Mỗi lần gặp Tô Kính Hy trong trường đều cảm thấy không tự nhiên. Có lẽ là nghe người ta nói quá nhiều lần - cô ta thì có gì giỏi giang. Cô sợ rằng phía sau câu nói ấy là một câu nói khác - Anh chàng đẹp trai kia bị mù rồi, sao lại có thể thích cô gái không có chút gợi cảm nào cơ chứ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Có lẽ là tự ti. Cô cũng không rõ.</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 72455, member: 50865"] [FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy]Anh dừng tay lại, nhìn vào mắt Xuân Phi và nói: - Không đáng ghét.Xuân Phi cảm thấy dường như có âm thanh rất nhỏ vang vọng bên tai, nhẹ nhàng, ấm áp. Câu trả lời của anh là câu trả lời mà cô muốn nghe. Nhưng cô không hề có chút cảm giác vui mừng nào. Cô ngồi xuống tiếp tục nhặt phấn. Cô cho rằng cái miệng và trái tim mỗi người đối lập với nhau. Trong lòng nói là ghét nhưng ngoài miệng lại nói không ghét. Bản thân cô cũng là người không nói thật với lòng mình. Trên hành lang có tiếng phấn cọ xát vào bảng đen, và tiếng thở nhè nhẹ. Dường như thời gian là để hai người im lặng như thế. Đến tận khi có người gọi: “Hạ Sâm Triệt, cậu vẽ xong chưa? Hội trưởng bảo cậu vào hội trường phát quà”.Thì ra anh ấy tên là Hạ Sâm Triệt. Xuân Phi thấy cái tên này rất hợp với anh ấy. Mắt anh hơi cúi xuống, dường như có gợn sóng lăn tăn trong suốt trong khóe mắt của anh. Anh giống như một cây xanh cần được bảo vệ vậy.Hôm ấy, trong đầu Xuân Phi không ngừng vang vọng câu nói “Cảm ơn em” mà lúc quay người đi anh ấy đã nói. Nhưng cô không nhận ra rằng giọng nói của Hạ Sâm Triệt bỗng nhiên hạ thấp xuống, nụ cười trên khuôn mặt anh cũng biến mất, anh gọi bốn tiếng “An Dương Xuân Phi” nhưng bốn tiếng ấy giống như tiếng nước chảy trong đêm tối mịt mù. [/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy]6. Thực đơn trong nhà ăn lại điều chỉnh. Món khoai tây sốt xì dầu mà Xuân Phi thích ăn nhất đã chuyển thành món khoai tây sốt cà chua.Xuân Phi bưng khay đựng thức ăn mà mặt mũi ỉu xìu, người đứng sau khó chịu thúc giục: - Này, bạn kia, nhà ăn của nhà bạn à? Xuân Phi quay lại nhe răng cười: - Thế thì của nhà bạn à? Vì phương châm nam sinh không tranh giành với nữ sinh, anh chàng đứng sau lầm lì chờ cô gái thông minh lanh lợi chọn thức ăn như chọn học sinh ưu tú. Tiểu Thái đứng ở cửa nhà ăn giục cô: - Nhanh lên, đói sắp chết rồi đây này. Trên đường về nhà, Tiểu Thái nói đông nói tây, xếp những tấm ảnh của hội trưởng hội học sinh đã chụp trộm được trong buổi lễ đón học sinh mới thành chiếc quạt. Anh chàng hội trưởng này quả nhiên có khí thế, khuôn mặt nghiêm nghị đến nỗi có thể “kẹp chết ruồi”. Cô nói rất hào hứng, khi quay sang thì thấy Xuân Phi không có chút phản ứng gì.Xuân Phi cúi đầu, ủ rũ nhìn xuống đất, khuôn mặt ẩn chứa nỗi u uất.Tiểu Thái hỏi: - Này, lần trước cái anh chàng đẹp trai gọi cậu đến giúp có liên lạc với cậu không? - Không .- Lạ thật, trông có vẻ anh ta đối xử rất tốt với cậu, lại còn cứu cậu nữa.- Hình như anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người. Vậy thì là lăng nhăng.- Tiểu Thái! - Được rồi, được rồi, đừng kích động như thế. Tiểu Thái nhếch mép cười, nghĩ bụng: Xuân Phi vẫn là người rất dễ tức giận như thế, sau kỳ nghỉ, ngoài việc da trắng hơn một chút thì cô ấy hoàn toàn không có chút tiến bộ nào cả. Đi bộ từ Học viện Giai Kỳ về tòa nhà Hương Hải chỉ mất mười phút. Cây quế bì bên đường in bóng khổng lồ như muốn nuốt chìm con đường. Ánh đèn bên đường tỏa ánh sáng yếu ớt. Những cơn gió thu thổi đến, mùi hương của lá cây lan tỏa trong không gian. - Xuân Phi, sao chỗ này đáng sợ thế? - Tiểu Thái nhìn thấy cô đi dưới bóng cây nói. - Có quỷ mới biết được. - Xuân Phi làu bàu. Tòa nhà Hương Hải có ba mươi hai tầng. Đây vốn là phòng tân hôn của một người cậu họ xa của Xuân Phi. Chỉ có điều, vừa trang trí phòng xong thì cậu liền chia tay với vợ sắp cưới. Cậu sợ rằng ở đó sẽ thấy đau lòng, lại biết trường của Xuân Phi ở gần đây nên chủ động để Xuân Phi đến ở. Thậm chí Xuân Phi còn có ý nghĩ rất xấu xa: May mà cậu và vợ sắp cưới chia tay, nếu không thì chắc chắn bố mẹ sẽ không chịu bỏ tiền để cho cô sống ở ngoài. Bố cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: “Tiền lương cộng tiền thưởng cả năm của bố cũng chỉ có tám mươi nghìn tệ. Bố bỏ năm mươi nghìn tệ cho con học trường quý tộc là vì cái gì? Chẳng phải là vì con sao?”.Mẹ cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: “Nếu mày bằng một nửa của anh mày thì chúng tao đã tạ ơn trời đất rồi”. Xuân Phi vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói của một nam sinh. Giọng nói nhỏ nhẹ tuy đã bị át đi bởi tiếng hét của Tiểu Thái nhưng cô vẫn nghe thấy ba tiếng “ông anh tốt”. Tô Kính Hy và An Dương Thuần Uyên đứng dựa người vào tường, nói chuyện rất hăng say. - Cô nàng phiền phức, sao bây giờ mới về, chờ em mãi. Nói xong câu ấy, Tô Kính Hy mới nhìn thấy cô gái đứng sau Xuân Phi. Anh ngượng ngùng đứng ngây ra. - Oa, Xuân Phi, cậu sống chung với nam sinh. - Tiểu Thái ngạc nhiên thốt lên - lại còn hai anh. Xuân Phi hận một nỗi không thể bóp chết cô ta.- Đây là anh trai mình và bạn của anh ấy.Tiểu Thái ngượng ngùng cúi đầu. Đúng là cô gái ăn nói không biết suy nghĩ.[/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][COLOR=Navy] --- Bổ sung bài viết --- [/COLOR][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy]7. Nửa đêm, Xuân Phi nghe thấy có người khẽ đẩy cửa phòng mình. Cô vẫn chưa ngủ say. An Dương Thuần Uyên chỉnh điều hòa xuống hai bảy độ, sau đó rón rén đến cạnh giường đắp chăn cho cô.Mắt Xuân Phi vẫn mở to. Đợi đến khi mắt của Thuần Uyên thích ứng với bóng tối, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra điều đó. Thuần Uyên đặt tay lên trán cô và nói: - Chưa ngủ à? Xuân Phi nằm sát vào trong, nhường chỗ cho anh. Thuần Uyên nằm xuống để Xuân Phi gối đầu tay mình. Dường như Xuân Phi gầy đi, cô nằm co quắp bên cạnh anh giống như một chú mèo con. - Anh, để em đoán nhé, lần này anh giành giải nhất, đúng không? - Không nhớ được hết bản nhạc, giải nhì.- Giải nhì cũng rất tốt. Có phải bị mẹ cằn nhằn không. Giải nhất được một trăm nghìn tiền thưởng. Giải nhì chỉ có năm mươi nghìn, ít hơn một nửa. E rằng mẹ sẽ đau lòng đến nỗi không thể ngủ được. Xuân Phi bật cười. - Đúng là không biết thế nào mới hài lòng. Thuần Uyên không nói gì. Anh không biết nên nói gì. Nói theo em hay nói ngược lại với em. Cô bé đang trong giai đoạn dậy thì, có nhiều quan điểm trái ngược với bố mẹ. Tuy biểu hiện không rõ rệt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được.Không gian chìm trong tĩnh lặng, Xuân Phi ho một tiếng phá tan sự tĩnh lặng ấy. Thuần Uyên cao một mét tám. Anh quấn chăn cho em gái còn chân của mình thì thò ra ngoài.- Xuân Phi, đừng nghĩ nhiều quá, cố gắng lên thẳng hệ đại học của Giai Kỳ là được. Em biết rồi. Giọng nói của Xuân Phi có chút không thoải mái. Tất cả hy vọng của mọi người trong nhà đều gửi gắm vào anh trai, cô chỉ cần an phận học hết đại học, sau đó tốt nhất là qua mai mối lấy được người đàn ông giàu có. Nói chuyện với anh trai chỉ có trong đêm tối không nhìn thấy mặt nhau thì mới tự nhiên như thế này. Thuần Uyên vốn là một người khiến người khác có cảm giác xa lạ. Những người như anh dù có đối xử ôn hòa với người khác thì vẫn mang chút gì đó lạnh lùng xa cách. Xuân Phi cảm thấy trái tim của anh giống như vực sâu tối tăm. Cô muốn lén chui vào đó nhưng sợ mình sẽ trượt chân ngã xuống vực thẳm.Khoảng cách an toàn nhất giữa cô và anh trai có lẽ là lúc này, dùng hơi ấm của cơ thể để bày tỏ sự gắn bó với nhau. Cô muốn khóc.Buổi sáng thức dậy, Xuân Phi thấy trên đầu giường có một tập tiền. Những ngón tay nắm chặt tập tiền lại rồi lại buông ra, sau đó cô ném chúng vào ngăn kéo, đi ra ngoài đánh răng rửa mặt. Mùi thơm quen thuộc lan tỏa trong phòng. Cô dụi mắt, đúng như cô dự đoán, chiếc đĩa trên bàn ăn bày những lát khoai tây tẩm xì dầu và hành đang tỏa mùi hương quen thuộc. Cô nuốt nước bọt thèm thuồng. Tô Kính Hy cười đắc chí và nói: - Hôm qua tâm trạng của em không tốt là vì món này đúng không. - Anh biết mà. - Vâng. - Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Xuân Phi - Nhà ăn không làm món này nữa, anh đi mua ở đâu vậy? - Mới sáng sớm ông anh tốt đã bắt xe bus vào thành phố mua đấy. Anh ngừng một lát rồi nói: - Anh không điên như thế đâu. Dường như trái tim của Xuân Phi có một sợi dây mảnh bị đứt vì không thể chịu đựng được sự quan tâm quá lớn ấy. Giọng nói của cô không vui vẻ chút nào, chỉ hỏi một câu: - Anh ấy đâu?- Về nhà rồi. Hôm qua cậu ấy vừa từ Thượng Hải về, vẫn chưa về nhà.Xuân Phi cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, sau đó vào phòng khách nằm trên ghế sô pha gặm táo. Đôi lông mày rất đẹp của Tô Kính Hy chau lại: - Nhân lúc còn nóng mau ăn đi. - Em không muốn ăn nữa. - Cô nheo mắt nói với anh. - Sau này em không bao giờ ăn khoai tây sốt xì dầu nữa. - Không - muốn - ăn - nữa.- Cô nàng phiền phức, anh ghét nhất là cái kiểu bướng bỉnh ấy của em. Tô Kính Hy kích động lao ra phòng khách. Xuân Phi lấy cây gãi ngứa làm vũ khí. Anh cũng không chịu thua, vớ lấy cái gối ôm. Không biết cuộc tranh đấu đã diễn ra bao lâu, cuối cùng Xuân Phi kiệt sức, nằm vật trên ghế sô pha, thở hổn hển giống như con cá trên bờ. Cổ của Tô Kính Hy đỏ ửng vì những vết móng tay cào xước.Đúng là tên nữ tặc hung hăng tàn ác. Tô Kính Hy chửi thầm trong bụng.[/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][COLOR=Navy] --- Bổ sung bài viết --- [/COLOR][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy]8. Xuân Phi ôm tập vở đứng ở cầu thang, giương mắt nhìn Hạ Sâm Triệt với nụ cười như nắng xuân và cô bạn vừa nói vừa cầm cây lau nhà đi đến trước mặt. Chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng trên người anh sáng đến chói mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai của anh. Chiếc áo mở hai cúc đến ngực, vị trí khiến người ta suy nghĩ xa vời.Lại thế rồi, xem mày kìa, đúng là không biết xấu hổ. Xuân Phi tự chửi mình.Cô đang định cúi đầu bước qua, giống như người tàng hình nhưng lại nghe thấy có người hét to sau lưng: - An Dương Xuân Phi, trời ơi, may mà cậu vẫn chưa vào văn phòng, cuối cùng thì mình cũng chép xong bài tập về nhà rồi. Xuân Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, lúng túng đứng đó.Hạ Sâm Triệt quay sang nhìn cô, lông mày hơi chau lại, nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Xuân Phi cũng quay sang nhìn anh. Ánh mắt của họ gặp nhau giữa không trung, nhẹ nhàng chạm vào nhau, sinh ra luồng điện nhỏ. Anh khẽ gật đầu với cô, sau đó quay sang nghe bạn của mình nói.Họ đi đến chỗ rẽ của cầu thang.Cô gái nói với Hạ Sâm Triệt: - Cô gái lúc nãy tên là An Dương Xuân Phi à. Đúng là cái tên độc, cả trường chỉ có một. Hạ Sâm Triệt bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Phi và nói: - Đúng vậy, cái tên khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc. Xuân Phi thấy mặt nóng ran, đi thật nhanh qua hành lang.Có lẽ họ đã gặp nhau vô số lần ở hành lang này, đã đi lướt qua nhau như thế này, cô nghe thấy giọng nói của anh hoặc anh bị cô gái ôm tập vở, vừa đi vừa cúi đầu va vào người. - Xin lỗi. - Không có gì. Không chạm mắt nhau, không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng khi đã có chuyện xảy ra . [/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy]9. Sao anh ấy biết mình tên là An Dương Xuân Phi nhỉ? Một buổi sáng sau khi thức dậy, đột nhiên Xuân Phi nhớ tới điều đó. Vào cái ngày diễn ra buổi tiệc đón học sinh mới, anh đã gọi tên cô. Cô cảm thấy ngứa ngáy vì lo sợ. Rốt cuộc anh ấy là người như thế nào? 10. Tiết ba chiều thứ năm là tiết thể dục, Xuân Phi chạy quanh sân vận động một vòng lấy lệ, sau đó chạy đến ngồi hóng mát dưới cây quế bì. Thầy thể dục nói: - Này, em An Dương, như thế này là không được. Tuy nói như vậy nhưng khuôn mặt của thầy không hề có chút tức giận, ngược lại rất hiền hòa. Một số nữ sinh không phục làu bàu rằng - Nhìn người ta cứ như là đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình ấy. - Nếu không phục cô hãy về nhất trong cuộc thi đi. - Nếu tôi cũng chăm chỉ như An Dương Xuân Phi, không biết chừng sẽ giành giải nhất toàn trường. - Đừng có mà khoác lác, có bản lĩnh thì vượt qua An Dương Xuân Phi là được rồi. …….. Những lời nói còn lại bị gió cuốn đi, họ vừa chạy vừa nói chuyện. Thầy thể dục huýt sáo và nói: - Nếu còn nói chuyện thì chạy hai vòng. Tiếng than thở và cằn nhằn của họ khiến Xuân Phi phì cười. Những lời không nghe thấy có lẽ là - cô ta thì giỏi giang gì chứ….. Cô cũng thấy mình không hề giỏi giang. Nếu muốn cô có liên quan đến hai chữ “giỏi giang” ấy thì đó chính là cô có một người anh trai giỏi giang. Tô Kính Hy đứng cạnh sân bóng, hai tay đút túi. Đối với một số nam sinh cuối cấp không hề có áp lực học tập, giờ ngữ văn trốn ra ngoài chơi bóng rổ cũng không có gì là đáng chê trách cả. Nhưng anh không biết chơi bóng, chỉ đứng cạnh sân bóng. Hình bóng thầm lặng và sân bóng huyên náo dường như biến thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Có lẽ chính là hai thế giới hoàn toàn khác. Thế giới của Tô Kính Hy cô không thể bước chân vào được, thế giới thuộc về một mình anh. Xuân Phi muốn lén lút chui vào phòng học nghỉ ngơi nhưng Tô Kính Hy tinh mắt đã nhìn thấy cô. Cô chạy, anh cũng chạy, cuối cùng cô bị anh bắt được ở cửa phòng học. Tô Kính Hy bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: - Anh không phải là quỷ, em chạy cái gì mà chạy? Xuân Phi túm chặt lấy cổ tay của anh, cố gắng kéo thật mạnh đến khi những ngón tay ấy được nới lỏng ra mới làu bàu: - Bị người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm. Cổ anh vẫn còn những vết xước, người ta tưởng em cào thì làm thế nào? - Thế nào là tưởng em cào, vốn dĩ là do em cào mà. Tô Kính Hy bóp mạnh hơn -Hai ngày hôm nay anh đã bị rất nhiều ánh mắt công kích, em cùng chia sẻ với anh một chút. Chi bằng anh cũng cắn một cái vào cổ em nhỉ? - Tô Kính Hy. Xuân Phi đá vào chân anh. Tô Kính Hy đau đến nỗi cúi người ôm chân, nhân lúc ấy cô đánh vào đầu anh, co cẳng chạy về phía lớp học. Thực ra cô biết Tô Kính Hy đang nghĩ gì. An Dương Thuần Uyên ở trường học khác trong thành phố, phải đi mười ba tuyến xe mới đến đây được. Trong trường học rộng lớn này, người mà Tô Kính Hy có thể nhảy bổ vào như thế này mà không cần kiêng nể gì cũng chỉ có Xuân Phi. Câu nói nghiêm túc nhất mà anh từng nói là: Trên thế giới này, tôi chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An Dương. Anh gọi cô là cô nàng phiền phức cũng được. Gặp mặt là đối đầu với cô, thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Dù thế nào cũng không sao cả. Xuân Phi cũng không biết mình bị làm sao. Mỗi lần gặp Tô Kính Hy trong trường đều cảm thấy không tự nhiên. Có lẽ là nghe người ta nói quá nhiều lần - cô ta thì có gì giỏi giang. Cô sợ rằng phía sau câu nói ấy là một câu nói khác - Anh chàng đẹp trai kia bị mù rồi, sao lại có thể thích cô gái không có chút gợi cảm nào cơ chứ? Có lẽ là tự ti. Cô cũng không rõ.[/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
BÚP BÊ KHIÊU VŨ VỚI AI? – Thủy Thiên Mạc
Top