Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
BÚP BÊ KHIÊU VŨ VỚI AI? – Thủy Thiên Mạc
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 72454" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô y tá đeo kính bình tĩnh nói về phía phòng thuốc:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tiểu Trương, lấy bình nước muối ra đây, lại có người ngất rồi. Sau đó cô ấy chỉ về phía chiếc giường còn trống và nói với Tô Kính Hy đang đứng ở cửa:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đặt bạn gái của cậu xuống chiếc giường kia, sau đó lấy rượu cồn xoa vào lòng bàn tay, trán và các khớp của cô ấy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Cô ấy không phải bạn gái của tôi”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy chưa kịp nói câu ấy thì y tá đã chạy vào phòng thuốc như một cơn lốc xoáy. Anh lẩm nhẩm một hồi, sau đó tận tâm tận lực xoa cồn cho Xuân Phi. Đôi lông mày của Xuân Phi co lại vì đau.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy chợt nhận ra một điều, anh quen biết cô bao nhiêu năm rồi? Bốn năm hay năm năm? Có lẽ lâu hơn. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào hiếu thắng như thế này. Dù phải phơi mình dưới cái nắng gay gắt nhưng cũng không chịu mở miệng nhờ anh giúp.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tô Kính Hy...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cô nàng phiền phức, em làm cho người khác hết hồn. Nếu em có mệnh hệ gì thì ông anh trai thương em gái hơn cả tính mạng của mình không phanh thây lột da anh mới là lạ đấy?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Những lời mà Xuân Phi muốn nói bỗng chốc tắc nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên cô thấy tức giận.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô không hề kiêng nể, quay mặt sang một bên và nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Này, em còn nhớ là anh cũng biết nấu ăn. Tối nay em muốn ăn cá sốt hành. Cá không được rán quá già. Em còn muốn ăn món khoai tây sốt ở nhà ăn của Học viện Giai Kỳ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cô nàng phiền phức, đồ quỷ kén ăn, anh chúc em mười năm không có ai theo đuổi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Sắc mặt của Tô Kính Hy trông rất khó coi, khó coi đến nỗi khóe miệng run lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không sao, không biết chừng nếu không có ai theo đuổi em thì anh trai em sẽ bắt anh lấy em. Từ trước đến nay anh rất nghe lời anh trai em mà.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tô Kính Hy không nói được lời nào. Xuân Phi đắc chí nhìn anh. Im lặng một hồi lâu, Tô Kính Hy chịu thua, ném cho Xuân Phi một cái lườm rồi đi ra ngoài. Nụ cười của Xuân Phi đóng băng trên khuôn mặt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Vốn dĩ cô muốn nói: “Xin lỗi, cảm ơn anh”, nhưng với người coi cô là rắn rết như anh thì cũng không cần thiết phải nói những lời lịch sự như thế.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Trời ơi, tay em làm sao thế kia? - Y tá giật nảy mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Hả? - Xuân Phi cũng giật nảy mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình sưng phồng lên như cái bánh bao.Y tá ngạc nhiên hỏi:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Em không thấy đau sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Có ạ, bây giờ mới thấy rất đau, chỉ là lúc nãy không chú ý. - Cô thật thà nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Em vừa cãi nhau với bạn trai à?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Chị nói cho em biết, em còn nhỏ tuổi, thích ngắm những anh chàng đẹp trai. Nhưng những người đàn ông đẹp trai đều rất đa tình. Em thử nghĩ mà xem, sau này chết đi tất cả đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải là đáng sợ như nhau sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Bạn trai của chị...?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xuân Phi định hỏi bạn trai của cô y tá trông như thế nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Chị không có bạn trai.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Haizzz, những người theo đuổi chị đều rất xấu trai, ảnh hưởng đến “khẩu vị” của chị.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Người chết đi đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải đều giống nhau sao?Xuân Phi bật cười. Thì ra trên thế giới này không chỉ một mình cô không muốn nói thật với lòng mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">3. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào căn phòng. Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽ sống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên, cuối cùng biến thành đường cong.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô không thể kìm được nghĩ đến hai từ “tái sinh”.Xuân Phi nhìn tờ lịch Naruto treo trên tường, ngày mùng 1 tháng 9 được khoanh tròn bằng bút đỏ, từ bây giờ đến ngày đó còn bốn ngày.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Chưa bao giờ Xuân Phi lại mong chờ ngày khai giảng như thế này. Trước đây, mỗi khi đến ngày khai giảng của Học viện Giai Kỳ cũng là lúc mà cơn ác mộng của Xuân Phi bắt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là, trong nửa năm tới, ngày nào cô cũng phải ở trong xe một tiếng rưỡi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nếu không may bị tắc đường đến muộn thì còn bị cô giáo phạt đứng. Tuy nhiên những cơn ác mộng đó sắp trở thành dĩ vãng.Buổi sáng mẹ gọi điện thoại nhắc nhở: “Sau khi cuộc thi piano kết thúc anh sẽ về thăm con. Trong thời gian này con không được gọi điện thoại cho anh. Tiền học phí và tiền sinh hoạt mẹ đã gửi vào thẻ của con rồi. Chưa biết kiếm tiền thì phải tiêu pha tiết kiệm một chút”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lúc ấy, Xuân Phi mới nhớ đến chuyện nộp học phí.Mọi người xếp hàng dài trước chiếc máy ATM cuối đường. Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tối không có người, cô nhét thẻ vào máy, nhưng đợi rất lâu mà không thấy tiền đâu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi đứng ngây ở đó và nghĩ: Mình đúng là quá “may mắn”, gặp đúng cái máy ATM hỏng. Lúc ấy cô mới phát hiện ở một góc khuất bên cạnh máy ATM có ghi hàng chữ: “Máy gặp sự cố”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô ức chế lấy lại thẻ rồi ra về.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Này, bạn gì ơi, máy rút tiền này... - Một giọng nói lạ nhưng rất có sức hút vang lên bên tai Xuân Phi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi không quay đầu lại mà nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cái máy ấy hỏng rồi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Bạn đừng đi vội, cái máy ấy không hỏng đâu. - Giọng nói rất có sức hút lại vang lên, ngữ khí rất kiên định.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi quay đầu lại, không biết ánh đèn trong đêm tối quá mê hoặc hay là nụ cười của chàng trai này quá đẹp mà cô ngây người không nói được lời nào. Những sợi tóc màu cà phê đậm bay bay trên khuôn mặt thanh tú và tinh xảo.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đôi mắt biết cười dường như lúc nào cũng đang mỉm cười và phát ra ánh sáng lấp lánh.Anh ta đến trước máy rút tiền, đưa tay gạt gạt khe rút tiền một lúc lâu, sau đó một tập tiền tuôn ra.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Hả? Không phải là hỏng rồi sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xuân Phi ngạc nhiên thốt lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không phải là hỏng mà là khe rút tiền có dính kẹo cao su.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh ta đưa tiền cho Xuân Phi và nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đây là mánh khóe rất phổ biến gần đây, bạn không xem tin tức à? Còn nữa, nếu máy rút tiền hỏng thì nhân viên ngân hàng sẽ dán thông báo trên màn hình của máy chứ không phải dán ở chỗ tối như thế này.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi như chợt nhận ra điều gì đó đập vào đầu mình và nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Trời ơi, tôi thật ngốc. Tôi đọc tin ấy rồi. Cảm ơn anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Haha, lần sau chú ý nhé. Tạm biệt. Trên tay anh ấy có cầm một bình nước giữ nhiệt bằng inox mà nhà trường phát cho. Trên chiếc bình ấy có in hai chữ “Giai Kỳ”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh cũng là học sinh của Học viện Giai Kỳ à?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi đứng chắn trước mặt anh ta và hỏi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cấp ba đúng không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Dường như đây là lần đầu tiên cô đứng chắn trước mặt người khác, cánh tay dang ra như chuẩn bị ôm lấy anh ta vậy. Nghĩ đến đấy, da mặt mỏng tang của Xuân Phi đỏ ửng lên vì e thẹn.Anh chỉ mỉm cười nhìn cô.- Lẽ nào là đại học... Xuân Phi e thẹn nhìn anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nhưng chàng trai trước mặt không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, chỉ mỉm cười nhìn cô. Mình có nên biết điều mà rời đi không nhỉ? Đứng chắn trước mặt anh ấy thế này giống như là muốn bắt chuyện vậy. Vốn dĩ là muốn bắt chuyện mà. Xuân Phi nghĩ mãi nghĩ mãi, cô thấy mặt mình nóng ran, chân cũng lùi ra sau.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tạm biệt. - Anh vẫn chỉ mỉm cười.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Mặt Xuân Phi đỏ bừng, cô nhường đường cho anh đi. Anh vừa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên từ phía sau:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Triệt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Kỷ Vi, em chậm chạp quá.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh ta quay người lại, mỉm cười và nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xin lỗi, cửa hàng đông người quá.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô gái nũng nịu khoác tay anh. Chắc là cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng Xuân Phi giống như một kẻ háo sắc đứng chắn trước mặt anh, thế nên mới ném cho Xuân Phi một ánh nhìn đầy thù địch. Bỗng chốc Xuân Phi cảm thấy rất xấu hổ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ừ, chúng mình mau đi thôi, đừng để mọi người chờ quá lâu. - Chàng trai nói với cô gái.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xem ra anh chàng này đã có chủ rồi. Cô gái đi bên anh da trắng, chân dài, dáng chuẩn, đúng là một mỹ nhân. Xuân Phi vội vàng đi về hướng ngược lại với họ giống như vừa làm sai chuyện gì vậy.Thật là mất mặt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi thở dài rồi nghĩ: Sao mình có thể đứng chắn trước mặt người khác như một kẻ háo sắc như thế được cơ chứ? Nếu sau này mà gặp lại người đó ở trường thì quả thực cô sẽ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng cao đầu.4. Buổi lễ đón học sinh mới hàng năm của nhà trường hết sức long trọng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trên cánh cửa theo kiến trúc châu Âu có treo hàng chữ đỏ bắt mắt: Lá phong tháng chín màu đỏ nhạt, gợi cho người ta cảm giác trong suốt mơ hồ dưới ánh mặt trời.Xuân Phi cầm cuốn sách tiếng Anh, ngồi trên bãi cỏ dưới bóng cây nhưng hầu như không nhớ được một từ mới nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Con châu chấu nhảy từ bụi cỏ ra khiến cô giật nảy mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xuân Phi, cậu ngồi làm gì đấy?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Học từ mới.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Bà chị của em, chị bình thường một chút có được không? - Một cô gái tóc ngắn sốt sắng kéo cô dậy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Buổi lễ đón học sinh mới bắt đầu rồi, mau đưa mình đến hội học sinh, tuyệt đối sẽ không bị tóm đâu</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đến hội học sinh làm gì?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ở buổi lễ đón học sinh mới có rất nhiều anh đẹp trai đứng tiếp đón. Hiệu trưởng nghĩ ra cái chiêu này quả là tuyệt. Những anh chàng đẹp trai này mặc đồng phục giống nhau. Năm ngoái mình cũng đi xem rồi. Đẹp trai lắm ý.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi không nỡ từ chối cô bạn. Cô bạn nhìn Xuân Phi với ánh mắt khẩn cầu. Cô suy nghĩ ba mươi giây rồi hỏi:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tiểu Thái, có đúng là thích thế không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thoạt nghe Xuân Phi nói Tiểu Thái có chút mơ hồ. Xuân Phi nói thường thiếu chủ ngữ như thế. Hai người học cùng lớp từ hồi tiểu học. Xuân Phi không thích nói nhiều, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Khoảnh khắc mơ hồ còn nhiều hơn những lúc bình thường. Cô nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ý của Xuân Phi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô híp mắt nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thích chứ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn trộm thôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xuân Phi, cậu thích chàng trai như thế nào? Thực sự không có người nào mà cậu thích sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Người thích... người mình thích... phải có mái tóc màu cà phê đậm... có nụ cười ấm áp như gió xuân... còn nữa... chưa có bạn gái.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đấy là yêu cầu gì? Cậu đang bôi bác mình? - Cô gái gườm gườm nhìn Xuân Phi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi cười nhạt hai tiếng rồi nghĩ: Nếu là bình thường thì từ chối Tiểu Thái cũng chẳng sao cả. Chỉ sợ bây giờ nói không thì cô ấy lại giận mấy ngày liền.fSân vận động của trường rất rộng, dù sao thì cũng là trường quý tộc mà, chỗ đỗ xe còn không đủ, xe xếp ngang xếp dọc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">…Tiểu Thái dắt tay cô đi qua sân vận động, trong hội trường vang lên tiếng người nói ồn ào, phòng tiếp đón ở tầng trên của hội trường, những anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục màu xanh lam đang bận rộn sắp xếp quà tặng phụ huynh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Này, sao cậu lại mặc quần của mình...?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Quần từ năm ngoái ngắn rồi mà.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng nói vọng ra ngoài cửa sổ. Tiểu Thái che miệng cười bí hiểm. Xuân Phi lầm lì ngồi sau cô. Sao lại có thể làm chuyện điên rồ giống cô ta được nhỉ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi vỗ vai Tiểu Thái nhưng Tiểu Thái đang phấn khích nên không thèm để ý đến cô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tiểu Thái, mình đi đây, mình không muốn cùng cậu làm những chuyện điên rồ như thế này. - Xuân Phi khẽ nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tiểu Thái bám chặt tay vào cửa sổ, hai mắt trợn tròn như hai quả cầu thủy tinh. Xuân Phi ngồi xuống chân tường, quyết định canh chừng giúp cô ấy. Bên trong cửa kính là một thế giới khác, thế giới của những người tỏa sáng. Tô Kính Hy ở trong thế giới ấy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh trai cũng ở trong thế giới ấy. Chỉ có điều thế giới ấy quá chật hẹp, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể chen vào được.- Này, hai cô đang làm gì vậy?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hai chị lớp trên xinh đẹp đứng ở cửa phòng tiếp đón. Họ bị hội trưởng sai đi chuyển quà đã đủ tức giận lắm rồi, không ngờ vừa ra cửa lại gặp phải hai kẻ vụng trộm.Đối với người ngoài hành tinh hoàn toàn không có chút nhạy cảm, ngay cả lúc canh chừng cũng mất cảnh giác như Xuân Phi, Tiểu Thái cũng chẳng muốn ca thán, phàn nàn nữa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Biết làm thế nào được đây? Những người như Xuân Phi, khi gặp những chuyện như thế này, cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn, dường như chuyện không hề liên quan đến mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nhìn hai tên quỷ nhỏ vừa ngốc vừa đần, bỗng nhiên một chị cao gầy cười và nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thôi, chị làm gì mà đáng sợ thế? - Chẳng phải các em thích ngắm các anh đẹp trai sao, đi cùng chị vào kho chuyển đồ, quay về rồi có thể quang minh chính đại mà ngắm các anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thật ạ? - Hai mắt Tiểu Thái sáng như đèn pha ô tô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Có được chụp ảnh kỷ niệm không ạ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Được chứ. - Hai chị đồng thanh nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tiểu Thái gật đầu và nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Em đi, em đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi đá vào chân Tiểu Thái nhưng lại bị cô ấy giẫm một cái đau điếng. Đồ ngốc - Xuân Phi chửi thầm trong bụng, có thế mà đã ngu muội. Đợi tí nữa đi chuyển quà rồi sẽ mệt đứt cả hơi cho mà xem, làm gì có tâm trạng mà ngắm với chả nghía.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi không đi. - Xuân Phi nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Vậy thì bạn của em sẽ phải chuyển đồ bằng hai người đấy. - Chị cao gầy hơn một chút nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tùy thôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi đứng dậy, phủi bụi dính trên váy đồng phục, đang định đi thì bị một chị khác kéo tay lại:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thái độ gì vậy, có còn muốn ở trong trường này nữa không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Chị có thể đến tìm hiệu trưởng đuổi tôi không? - Xuân Phi nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Dĩ nhiên không thể tìm hiệu trưởng đuổi cô, cũng không thể uy hiếp cô. Hai chị lớp trên nhìn nhau, không biết phải ứng phó như thế nào. Nhưng ở Học viện Giai Kỳ, chị lớp trên có thể dạy bảo các em lớp dưới “một cách đúng mực”. Họ nhìn nhau, khuôn mặt toát lên vẻ phấn khích, tức tối.Đúng là khiến người khác ngứa ngáy chân tay.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Con quỷ nhỏ này không coi ai ra gì, dạy bảo nó một chút cũng tốt.Đúng lúc mà một người trong số họ đang giơ tay lên thì...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Quà chuyển về chưa? - Giọng nói của một chàng trai vang lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- A... bạn Hạ... đang đi chuyển đây...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô gái cao gầy hơn một chút cười trừ và nói. Cô kia thì đang vung tay, cánh tay như đông cứng trong không trung, mặt đỏ bừng, gườm gườm nhìn Xuân Phi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ha ha, mình cần người đến giúp.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh chàng đó chỉ tay về phía Xuân Phi và nói:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Này, em lại đây giúp anh trang trí bảng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">5.Trên tấm bảng ở hành lang có viết hàng chữ: “Chào mừng đến với Học viện Giai Kỳ”. Quả bóng màu hồng mới vẽ được một nửa. Anh chàng đó cầm một hộp phấn màu, xem ra khi đi lấy phấn ở phòng tiếp đón đã gặp bọn họ.Xuân Phi nghi ngờ không biết có phải thần may mắn đã mỉm cười với mình không.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trước đây mỗi lần có chuyện không may xảy ra cô đều khó mà tránh khỏi tai họa. Nhưng dường như gần đây cô gặp vận may. Vừa mới đến trường đi rút tiền thì bị lừa, lại bị chị lớp trên ức hiếp, nhưng đều là anh chàng có mái tóc màu cà phê đậm này đã giúp cô thoát nạn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đôi mắt biết cười của anh thật đẹp, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Phấn xanh. - Chàng trai nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi vội đưa phấn cho anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Anh ấy đang định tô màu thì lại cúi đầu xuống bật cười nhìn cô:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh cần phấn xanh chứ không phải phấn vàng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi luống cuống lục tìm trong hộp phấn màu, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, càng căng thẳng thì lại càng run. Bỗng nhiên, “phịch” một tiếng, hộp phấn màu rơi xuống đất, những viên phấn nhiều màu sắc lăn lóc trên hành lang.Con người thường gặp chuyện đáng xấu hổ lúc mà người ta không muốn nó xảy ra nhất.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Xuân Phi cúi đầu nhặt viên phấn màu xanh đưa cho anh, không dám ngẩng đầu lên, cô sợ nhìn thấy ánh mắt ngán ngẩm của anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Có phải là mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không ạ.- Ha ha, thực ra hai cô gái ấy không phải là người xấu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hội trưởng bảo họ đi chuyển quà, họ rất tức giận, vì thế mới trút giận lên đầu hai em. Em không cần vì chuyện ấy mà cảm thấy không vui.- Em biết. - Cô ngừng một lát rồi hỏi:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh Hạ, có phải là em rất đáng ghét không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Chắc anh chàng này họ Hạ, lúc nãy một chị đã gọi anh ấy như thế.Trên tấm bảng đen là những quả bóng bay trên bầu trời, màu hồng nhạt và màu xanh da trời. Dường như anh ấy chỉ biết vẽ bóng bay, hơn nữa lại không thành thạo lắm, ngay cả hình dáng của bóng bay cũng không đẹp lắm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">(Còn nữa)</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 72454, member: 50865"] [FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy]Cô y tá đeo kính bình tĩnh nói về phía phòng thuốc: - Tiểu Trương, lấy bình nước muối ra đây, lại có người ngất rồi. Sau đó cô ấy chỉ về phía chiếc giường còn trống và nói với Tô Kính Hy đang đứng ở cửa: - Đặt bạn gái của cậu xuống chiếc giường kia, sau đó lấy rượu cồn xoa vào lòng bàn tay, trán và các khớp của cô ấy. “Cô ấy không phải bạn gái của tôi”. Tô Kính Hy chưa kịp nói câu ấy thì y tá đã chạy vào phòng thuốc như một cơn lốc xoáy. Anh lẩm nhẩm một hồi, sau đó tận tâm tận lực xoa cồn cho Xuân Phi. Đôi lông mày của Xuân Phi co lại vì đau. Tô Kính Hy chợt nhận ra một điều, anh quen biết cô bao nhiêu năm rồi? Bốn năm hay năm năm? Có lẽ lâu hơn. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào hiếu thắng như thế này. Dù phải phơi mình dưới cái nắng gay gắt nhưng cũng không chịu mở miệng nhờ anh giúp. - Tô Kính Hy... - Cô nàng phiền phức, em làm cho người khác hết hồn. Nếu em có mệnh hệ gì thì ông anh trai thương em gái hơn cả tính mạng của mình không phanh thây lột da anh mới là lạ đấy? Những lời mà Xuân Phi muốn nói bỗng chốc tắc nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên cô thấy tức giận. Cô không hề kiêng nể, quay mặt sang một bên và nói: - Này, em còn nhớ là anh cũng biết nấu ăn. Tối nay em muốn ăn cá sốt hành. Cá không được rán quá già. Em còn muốn ăn món khoai tây sốt ở nhà ăn của Học viện Giai Kỳ. - Cô nàng phiền phức, đồ quỷ kén ăn, anh chúc em mười năm không có ai theo đuổi. Sắc mặt của Tô Kính Hy trông rất khó coi, khó coi đến nỗi khóe miệng run lên. - Không sao, không biết chừng nếu không có ai theo đuổi em thì anh trai em sẽ bắt anh lấy em. Từ trước đến nay anh rất nghe lời anh trai em mà. Tô Kính Hy không nói được lời nào. Xuân Phi đắc chí nhìn anh. Im lặng một hồi lâu, Tô Kính Hy chịu thua, ném cho Xuân Phi một cái lườm rồi đi ra ngoài. Nụ cười của Xuân Phi đóng băng trên khuôn mặt. Vốn dĩ cô muốn nói: “Xin lỗi, cảm ơn anh”, nhưng với người coi cô là rắn rết như anh thì cũng không cần thiết phải nói những lời lịch sự như thế. - Trời ơi, tay em làm sao thế kia? - Y tá giật nảy mình. - Hả? - Xuân Phi cũng giật nảy mình. Cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình sưng phồng lên như cái bánh bao.Y tá ngạc nhiên hỏi: - Em không thấy đau sao? - Có ạ, bây giờ mới thấy rất đau, chỉ là lúc nãy không chú ý. - Cô thật thà nói. - Em vừa cãi nhau với bạn trai à? Chị nói cho em biết, em còn nhỏ tuổi, thích ngắm những anh chàng đẹp trai. Nhưng những người đàn ông đẹp trai đều rất đa tình. Em thử nghĩ mà xem, sau này chết đi tất cả đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải là đáng sợ như nhau sao? - Bạn trai của chị...? - Xuân Phi định hỏi bạn trai của cô y tá trông như thế nào. - Chị không có bạn trai. Haizzz, những người theo đuổi chị đều rất xấu trai, ảnh hưởng đến “khẩu vị” của chị. Người chết đi đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải đều giống nhau sao?Xuân Phi bật cười. Thì ra trên thế giới này không chỉ một mình cô không muốn nói thật với lòng mình. 3. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào căn phòng. Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽ sống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên, cuối cùng biến thành đường cong. Cô không thể kìm được nghĩ đến hai từ “tái sinh”.Xuân Phi nhìn tờ lịch Naruto treo trên tường, ngày mùng 1 tháng 9 được khoanh tròn bằng bút đỏ, từ bây giờ đến ngày đó còn bốn ngày. Chưa bao giờ Xuân Phi lại mong chờ ngày khai giảng như thế này. Trước đây, mỗi khi đến ngày khai giảng của Học viện Giai Kỳ cũng là lúc mà cơn ác mộng của Xuân Phi bắt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là, trong nửa năm tới, ngày nào cô cũng phải ở trong xe một tiếng rưỡi. Nếu không may bị tắc đường đến muộn thì còn bị cô giáo phạt đứng. Tuy nhiên những cơn ác mộng đó sắp trở thành dĩ vãng.Buổi sáng mẹ gọi điện thoại nhắc nhở: “Sau khi cuộc thi piano kết thúc anh sẽ về thăm con. Trong thời gian này con không được gọi điện thoại cho anh. Tiền học phí và tiền sinh hoạt mẹ đã gửi vào thẻ của con rồi. Chưa biết kiếm tiền thì phải tiêu pha tiết kiệm một chút”. Lúc ấy, Xuân Phi mới nhớ đến chuyện nộp học phí.Mọi người xếp hàng dài trước chiếc máy ATM cuối đường. Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tối không có người, cô nhét thẻ vào máy, nhưng đợi rất lâu mà không thấy tiền đâu. [/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy] Xuân Phi đứng ngây ở đó và nghĩ: Mình đúng là quá “may mắn”, gặp đúng cái máy ATM hỏng. Lúc ấy cô mới phát hiện ở một góc khuất bên cạnh máy ATM có ghi hàng chữ: “Máy gặp sự cố”. Cô ức chế lấy lại thẻ rồi ra về. - Này, bạn gì ơi, máy rút tiền này... - Một giọng nói lạ nhưng rất có sức hút vang lên bên tai Xuân Phi. Xuân Phi không quay đầu lại mà nói: - Cái máy ấy hỏng rồi. - Bạn đừng đi vội, cái máy ấy không hỏng đâu. - Giọng nói rất có sức hút lại vang lên, ngữ khí rất kiên định. Xuân Phi quay đầu lại, không biết ánh đèn trong đêm tối quá mê hoặc hay là nụ cười của chàng trai này quá đẹp mà cô ngây người không nói được lời nào. Những sợi tóc màu cà phê đậm bay bay trên khuôn mặt thanh tú và tinh xảo. Đôi mắt biết cười dường như lúc nào cũng đang mỉm cười và phát ra ánh sáng lấp lánh.Anh ta đến trước máy rút tiền, đưa tay gạt gạt khe rút tiền một lúc lâu, sau đó một tập tiền tuôn ra. - Hả? Không phải là hỏng rồi sao? - Xuân Phi ngạc nhiên thốt lên. - Không phải là hỏng mà là khe rút tiền có dính kẹo cao su. Anh ta đưa tiền cho Xuân Phi và nói. - Đây là mánh khóe rất phổ biến gần đây, bạn không xem tin tức à? Còn nữa, nếu máy rút tiền hỏng thì nhân viên ngân hàng sẽ dán thông báo trên màn hình của máy chứ không phải dán ở chỗ tối như thế này. Xuân Phi như chợt nhận ra điều gì đó đập vào đầu mình và nói: - Trời ơi, tôi thật ngốc. Tôi đọc tin ấy rồi. Cảm ơn anh. - Haha, lần sau chú ý nhé. Tạm biệt. Trên tay anh ấy có cầm một bình nước giữ nhiệt bằng inox mà nhà trường phát cho. Trên chiếc bình ấy có in hai chữ “Giai Kỳ”. - Anh cũng là học sinh của Học viện Giai Kỳ à? Xuân Phi đứng chắn trước mặt anh ta và hỏi. - Cấp ba đúng không? Dường như đây là lần đầu tiên cô đứng chắn trước mặt người khác, cánh tay dang ra như chuẩn bị ôm lấy anh ta vậy. Nghĩ đến đấy, da mặt mỏng tang của Xuân Phi đỏ ửng lên vì e thẹn.Anh chỉ mỉm cười nhìn cô.- Lẽ nào là đại học... Xuân Phi e thẹn nhìn anh. Nhưng chàng trai trước mặt không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, chỉ mỉm cười nhìn cô. Mình có nên biết điều mà rời đi không nhỉ? Đứng chắn trước mặt anh ấy thế này giống như là muốn bắt chuyện vậy. Vốn dĩ là muốn bắt chuyện mà. Xuân Phi nghĩ mãi nghĩ mãi, cô thấy mặt mình nóng ran, chân cũng lùi ra sau. - Tạm biệt. - Anh vẫn chỉ mỉm cười. Mặt Xuân Phi đỏ bừng, cô nhường đường cho anh đi. Anh vừa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên từ phía sau: - Triệt. - Kỷ Vi, em chậm chạp quá. Anh ta quay người lại, mỉm cười và nói. - Xin lỗi, cửa hàng đông người quá. Cô gái nũng nịu khoác tay anh. Chắc là cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng Xuân Phi giống như một kẻ háo sắc đứng chắn trước mặt anh, thế nên mới ném cho Xuân Phi một ánh nhìn đầy thù địch. Bỗng chốc Xuân Phi cảm thấy rất xấu hổ. - Ừ, chúng mình mau đi thôi, đừng để mọi người chờ quá lâu. - Chàng trai nói với cô gái. Xem ra anh chàng này đã có chủ rồi. Cô gái đi bên anh da trắng, chân dài, dáng chuẩn, đúng là một mỹ nhân. Xuân Phi vội vàng đi về hướng ngược lại với họ giống như vừa làm sai chuyện gì vậy.Thật là mất mặt. Xuân Phi thở dài rồi nghĩ: Sao mình có thể đứng chắn trước mặt người khác như một kẻ háo sắc như thế được cơ chứ? Nếu sau này mà gặp lại người đó ở trường thì quả thực cô sẽ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng cao đầu.4. Buổi lễ đón học sinh mới hàng năm của nhà trường hết sức long trọng. Trên cánh cửa theo kiến trúc châu Âu có treo hàng chữ đỏ bắt mắt: Lá phong tháng chín màu đỏ nhạt, gợi cho người ta cảm giác trong suốt mơ hồ dưới ánh mặt trời.Xuân Phi cầm cuốn sách tiếng Anh, ngồi trên bãi cỏ dưới bóng cây nhưng hầu như không nhớ được một từ mới nào. Con châu chấu nhảy từ bụi cỏ ra khiến cô giật nảy mình. - Xuân Phi, cậu ngồi làm gì đấy? - Học từ mới. - Bà chị của em, chị bình thường một chút có được không? - Một cô gái tóc ngắn sốt sắng kéo cô dậy. - Buổi lễ đón học sinh mới bắt đầu rồi, mau đưa mình đến hội học sinh, tuyệt đối sẽ không bị tóm đâu - Đến hội học sinh làm gì? - Ở buổi lễ đón học sinh mới có rất nhiều anh đẹp trai đứng tiếp đón. Hiệu trưởng nghĩ ra cái chiêu này quả là tuyệt. Những anh chàng đẹp trai này mặc đồng phục giống nhau. Năm ngoái mình cũng đi xem rồi. Đẹp trai lắm ý. Xuân Phi không nỡ từ chối cô bạn. Cô bạn nhìn Xuân Phi với ánh mắt khẩn cầu. Cô suy nghĩ ba mươi giây rồi hỏi: - Tiểu Thái, có đúng là thích thế không? Thoạt nghe Xuân Phi nói Tiểu Thái có chút mơ hồ. Xuân Phi nói thường thiếu chủ ngữ như thế. Hai người học cùng lớp từ hồi tiểu học. Xuân Phi không thích nói nhiều, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Khoảnh khắc mơ hồ còn nhiều hơn những lúc bình thường. Cô nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ý của Xuân Phi. Cô híp mắt nói: - Thích chứ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn trộm thôi. - Xuân Phi, cậu thích chàng trai như thế nào? Thực sự không có người nào mà cậu thích sao? - Người thích... người mình thích... phải có mái tóc màu cà phê đậm... có nụ cười ấm áp như gió xuân... còn nữa... chưa có bạn gái. - Đấy là yêu cầu gì? Cậu đang bôi bác mình? - Cô gái gườm gườm nhìn Xuân Phi. Xuân Phi cười nhạt hai tiếng rồi nghĩ: Nếu là bình thường thì từ chối Tiểu Thái cũng chẳng sao cả. Chỉ sợ bây giờ nói không thì cô ấy lại giận mấy ngày liền.fSân vận động của trường rất rộng, dù sao thì cũng là trường quý tộc mà, chỗ đỗ xe còn không đủ, xe xếp ngang xếp dọc. [/COLOR][/SIZE][/FONT][FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=Navy] …Tiểu Thái dắt tay cô đi qua sân vận động, trong hội trường vang lên tiếng người nói ồn ào, phòng tiếp đón ở tầng trên của hội trường, những anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục màu xanh lam đang bận rộn sắp xếp quà tặng phụ huynh. - Này, sao cậu lại mặc quần của mình...? - Quần từ năm ngoái ngắn rồi mà. Thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng nói vọng ra ngoài cửa sổ. Tiểu Thái che miệng cười bí hiểm. Xuân Phi lầm lì ngồi sau cô. Sao lại có thể làm chuyện điên rồ giống cô ta được nhỉ? Xuân Phi vỗ vai Tiểu Thái nhưng Tiểu Thái đang phấn khích nên không thèm để ý đến cô. - Tiểu Thái, mình đi đây, mình không muốn cùng cậu làm những chuyện điên rồ như thế này. - Xuân Phi khẽ nói. Tiểu Thái bám chặt tay vào cửa sổ, hai mắt trợn tròn như hai quả cầu thủy tinh. Xuân Phi ngồi xuống chân tường, quyết định canh chừng giúp cô ấy. Bên trong cửa kính là một thế giới khác, thế giới của những người tỏa sáng. Tô Kính Hy ở trong thế giới ấy. Anh trai cũng ở trong thế giới ấy. Chỉ có điều thế giới ấy quá chật hẹp, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể chen vào được.- Này, hai cô đang làm gì vậy? Hai chị lớp trên xinh đẹp đứng ở cửa phòng tiếp đón. Họ bị hội trưởng sai đi chuyển quà đã đủ tức giận lắm rồi, không ngờ vừa ra cửa lại gặp phải hai kẻ vụng trộm.Đối với người ngoài hành tinh hoàn toàn không có chút nhạy cảm, ngay cả lúc canh chừng cũng mất cảnh giác như Xuân Phi, Tiểu Thái cũng chẳng muốn ca thán, phàn nàn nữa. Biết làm thế nào được đây? Những người như Xuân Phi, khi gặp những chuyện như thế này, cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn, dường như chuyện không hề liên quan đến mình. Nhìn hai tên quỷ nhỏ vừa ngốc vừa đần, bỗng nhiên một chị cao gầy cười và nói: - Thôi, chị làm gì mà đáng sợ thế? - Chẳng phải các em thích ngắm các anh đẹp trai sao, đi cùng chị vào kho chuyển đồ, quay về rồi có thể quang minh chính đại mà ngắm các anh. - Thật ạ? - Hai mắt Tiểu Thái sáng như đèn pha ô tô. - Có được chụp ảnh kỷ niệm không ạ? - Được chứ. - Hai chị đồng thanh nói. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tiểu Thái gật đầu và nói: - Em đi, em đi. Xuân Phi đá vào chân Tiểu Thái nhưng lại bị cô ấy giẫm một cái đau điếng. Đồ ngốc - Xuân Phi chửi thầm trong bụng, có thế mà đã ngu muội. Đợi tí nữa đi chuyển quà rồi sẽ mệt đứt cả hơi cho mà xem, làm gì có tâm trạng mà ngắm với chả nghía. - Tôi không đi. - Xuân Phi nói. - Vậy thì bạn của em sẽ phải chuyển đồ bằng hai người đấy. - Chị cao gầy hơn một chút nói. - Tùy thôi. Xuân Phi đứng dậy, phủi bụi dính trên váy đồng phục, đang định đi thì bị một chị khác kéo tay lại: - Thái độ gì vậy, có còn muốn ở trong trường này nữa không? - Chị có thể đến tìm hiệu trưởng đuổi tôi không? - Xuân Phi nói. Dĩ nhiên không thể tìm hiệu trưởng đuổi cô, cũng không thể uy hiếp cô. Hai chị lớp trên nhìn nhau, không biết phải ứng phó như thế nào. Nhưng ở Học viện Giai Kỳ, chị lớp trên có thể dạy bảo các em lớp dưới “một cách đúng mực”. Họ nhìn nhau, khuôn mặt toát lên vẻ phấn khích, tức tối.Đúng là khiến người khác ngứa ngáy chân tay. Con quỷ nhỏ này không coi ai ra gì, dạy bảo nó một chút cũng tốt.Đúng lúc mà một người trong số họ đang giơ tay lên thì... - Quà chuyển về chưa? - Giọng nói của một chàng trai vang lên. - A... bạn Hạ... đang đi chuyển đây... Cô gái cao gầy hơn một chút cười trừ và nói. Cô kia thì đang vung tay, cánh tay như đông cứng trong không trung, mặt đỏ bừng, gườm gườm nhìn Xuân Phi. - Ha ha, mình cần người đến giúp. Anh chàng đó chỉ tay về phía Xuân Phi và nói: - Này, em lại đây giúp anh trang trí bảng. 5.Trên tấm bảng ở hành lang có viết hàng chữ: “Chào mừng đến với Học viện Giai Kỳ”. Quả bóng màu hồng mới vẽ được một nửa. Anh chàng đó cầm một hộp phấn màu, xem ra khi đi lấy phấn ở phòng tiếp đón đã gặp bọn họ.Xuân Phi nghi ngờ không biết có phải thần may mắn đã mỉm cười với mình không. Trước đây mỗi lần có chuyện không may xảy ra cô đều khó mà tránh khỏi tai họa. Nhưng dường như gần đây cô gặp vận may. Vừa mới đến trường đi rút tiền thì bị lừa, lại bị chị lớp trên ức hiếp, nhưng đều là anh chàng có mái tóc màu cà phê đậm này đã giúp cô thoát nạn. Đôi mắt biết cười của anh thật đẹp, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh được. - Phấn xanh. - Chàng trai nói. Xuân Phi vội đưa phấn cho anh. Anh ấy đang định tô màu thì lại cúi đầu xuống bật cười nhìn cô: - Anh cần phấn xanh chứ không phải phấn vàng. Xuân Phi luống cuống lục tìm trong hộp phấn màu, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, càng căng thẳng thì lại càng run. Bỗng nhiên, “phịch” một tiếng, hộp phấn màu rơi xuống đất, những viên phấn nhiều màu sắc lăn lóc trên hành lang.Con người thường gặp chuyện đáng xấu hổ lúc mà người ta không muốn nó xảy ra nhất. Xuân Phi cúi đầu nhặt viên phấn màu xanh đưa cho anh, không dám ngẩng đầu lên, cô sợ nhìn thấy ánh mắt ngán ngẩm của anh. - Có phải là mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi. - Không ạ.- Ha ha, thực ra hai cô gái ấy không phải là người xấu. Hội trưởng bảo họ đi chuyển quà, họ rất tức giận, vì thế mới trút giận lên đầu hai em. Em không cần vì chuyện ấy mà cảm thấy không vui.- Em biết. - Cô ngừng một lát rồi hỏi: - Anh Hạ, có phải là em rất đáng ghét không? Chắc anh chàng này họ Hạ, lúc nãy một chị đã gọi anh ấy như thế.Trên tấm bảng đen là những quả bóng bay trên bầu trời, màu hồng nhạt và màu xanh da trời. Dường như anh ấy chỉ biết vẽ bóng bay, hơn nữa lại không thành thạo lắm, ngay cả hình dáng của bóng bay cũng không đẹp lắm. (Còn nữa)[/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
BÚP BÊ KHIÊU VŨ VỚI AI? – Thủy Thiên Mạc
Top