hôm nay bọn mình bắt đầu làm hồ sơ và mình thấy thật buồn. Bạn mình thức dậy với những giọt nước mắt nghẹn ngào khi mẹ bạn ấy không cho bạn ấy thi ngành bạn ấy thích. Một cuộc cãi vã nổ ra có chút phần gay gắt. Và bạn ấy đã chấp nhận. Trong khi cả lớp sôi nổi về chọn ngành, chọn trường thì bạn ngồi trên mình không đăng kí trường nào cả. Mình khuyên bạn ấy đăng kí 1 trường, cho bạn ấy 1 bộ hồ sơ nhưng bạn ấy không lấy. Câu trả lời vì nhà bạn ấy không có tiền. Trong khi đó có biết bao nhiêu người bạn khác được sung sướng, được sống trong một môi trường tốt hơn hai bạn kia thì lại không biết trân trọng những gì họ đang có. Họ vung tay tiêu những đồng tiền của cha mẹ làm ra mà không hề biết trân trọng. Họ luôn trông chờ vào cha mẹ của mình mà không biết cố gắng phấn đấu, chỉ lo ăn chơi và mặc diện, lúc đi thi thì chỉ chờ chép bài người khác. Nhiều lúc mình ước giá như những người đó đổi chỗ cho nhau thì có phải tốt hơn không. Cuộc sống đến là sầu. Bỗng nhiên mình cảm thấy buồn quá. Mình cũng đã lựa chọn sự mạo hiểm, cô giáo mình đã bóng gió vài câu : trèo cao thì ngã đau. Mình chấp nhận ngã đau còn hơn là không dám ngã. Và bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao. Mình sẽ cố gắng đến cùng dù mình biết được ăn cả, ngã về không. Nhưng mình cũng rất vui vì đã dám theo đuổi đam mê, theo đuổi ước mơ.