Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tản văn, Tạp bút
Buồn làm sao buông - Anh Khang
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Ngọc Suka" data-source="post: 167093" data-attributes="member: 313337"><p style="text-align: center"><strong>Tình yêu đâu phải là duy nhất</strong></p><p></p><p style="text-align: right"><em>Mình còn quá nhiều việc cần phải làm trong phần đời này - bên cạnh tình yêu.</em></p><p></p><p>Có một thứ mà tôi rất sợ và luôn sợ. Là thời gian.</p><p></p><p>Nên khi những tờ lịch trên tường mỏng dần, nỗi sợ ấy cứ tỷ lệ nghịch mà dày cộm lên trong lòng.</p><p></p><p>Nhưng hôm nay, tôi thấy người ta sân si hạnh họe nhau vì miếng cơm manh áo, hôm qua tôi nghe người ta cứa cổ chặt tay nhau để cướp bóc giựt giành, hôm kia tôi được kể những kẻ máu lạnh hãm hiếp đến chết một cô gái trẻ không cùng màu da nhưng cùng tuổi đời với tôi... Và nhiều hôm nữa... Tôi chỉ muốn quỵ xuống mà úp mặt vào tay mình, khóc rấm rứt cho cuộc đời mà tôi rất đỗi yêu thương đang trở nên tàn nhẫn và xám ngắt niềm tin thế này.</p><p></p><p>Chính ngay lúc ấy, tôi hiểu rằng mình đã bước qua nỗi sợ thời gian in hằn tuổi tác lên tâm lẫn xác mình. Thay vào đó, tôi sợ con người và sợ chính mình đang sống mất dần đi thiện lương và hy vọng.</p><p></p><p>Thế nên, khác với mọi năm, tôi không còn đón phút giao mùa mới trong nỗi ủ ê và chán ngán. Ngược lại, tôi sẽ cảm ơn vì thời gian đã cho tôi thêm một ngày nữa được sống, một cơ hội nữa để thấy rằng mình còn quá nhiều việc cần phải làm trong phần đời này - bên cạnh tình yêu.</p><p></p><p>Tôi muốn được sống đúng nghĩa như thứ ôxy mà mình được tiếp nhận mỗi ngày - hít vào không khí lành trong, thở ra cacbonic độc hại, cũng như đón nhận vào lòng tất thảy niềm vui và thải ra những chuyện buồn ngột ngạt.</p><p></p><p>Được sống, đã là một ân may. Và được sống để trải qua hết buồn vui ngọt đắng, thương yêu lẫn phụ bạc... cũng là một phước phần mà ơn trên trao vào tay. Có điều, chúng ta luôn được quyền lựa chọn! Cũng như khi Thượng đế đưa cho bạn rất nhiều hạt mầm Hy vọng - Mất mát - Tổn thương - Tin tưởng... bạn có quyền chọn lựa hạt tốt để gieo, hạt xấu giữ lại. Cũng như “người ấy” vậy. Họ không lựa chọn chúng ta, đâu có nghĩa là chúng ta buộc mình phải lựa chọn đau lòng và độc bộ đến cuối? Dẫu biết có đôi lúc, hạt mầm chưa chắc vươn thành chồi xanh, và hạt khô chưa gieo lại bền bỉ tách vỏ nhú lớn, nhưng quan trọng hơn cả, chúng ta vẫn phải chọn lựa để sống được trọn vẹn với những điều mà lòng mình kiên tâm!</p><p></p><p>Và hơn cả, hãy một lần buông bỏ thứ tình cảm đôi lứa rối rắm mụ mị để tỏ lòng rõ mắt mà nhìn hết quanh mình. Đời còn nhiều khổ đau trăm ngàn lần tổn thương và nghiệt ngã hơn thế. Tình yêu chỉ nên là một phần nhỏ nhoi thôi để chúng ta nhói lòng đôi chút, chứ đừng nên dành cả phần đời làm kẻ ở lại bên lề đường ký ức - khi tất thảy đều đã bỏ đi xa.</p><p></p><p>Khép lại năm cũ ngổn ngang vui-buồn, được- mất, tôi vẫn thấy trân trọng từng giây phút được sống, được yêu thương và cả được tổn thương...</p><p></p><p>Đón năm vừa sang, chỉ mong lòng biết đâu là nơi nương náu đủ đầy và hiểu được Tình yêu không phải là duy nhất. 365 ngày dài trước mắt còn để thương lấy chính mình, hơn là thương lấy người dưng - dù là một người dưng xứng đáng!</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Ngọc Suka, post: 167093, member: 313337"] [CENTER][B]Tình yêu đâu phải là duy nhất[/B][/CENTER] [RIGHT][I]Mình còn quá nhiều việc cần phải làm trong phần đời này - bên cạnh tình yêu.[/I][/RIGHT] Có một thứ mà tôi rất sợ và luôn sợ. Là thời gian. Nên khi những tờ lịch trên tường mỏng dần, nỗi sợ ấy cứ tỷ lệ nghịch mà dày cộm lên trong lòng. Nhưng hôm nay, tôi thấy người ta sân si hạnh họe nhau vì miếng cơm manh áo, hôm qua tôi nghe người ta cứa cổ chặt tay nhau để cướp bóc giựt giành, hôm kia tôi được kể những kẻ máu lạnh hãm hiếp đến chết một cô gái trẻ không cùng màu da nhưng cùng tuổi đời với tôi... Và nhiều hôm nữa... Tôi chỉ muốn quỵ xuống mà úp mặt vào tay mình, khóc rấm rứt cho cuộc đời mà tôi rất đỗi yêu thương đang trở nên tàn nhẫn và xám ngắt niềm tin thế này. Chính ngay lúc ấy, tôi hiểu rằng mình đã bước qua nỗi sợ thời gian in hằn tuổi tác lên tâm lẫn xác mình. Thay vào đó, tôi sợ con người và sợ chính mình đang sống mất dần đi thiện lương và hy vọng. Thế nên, khác với mọi năm, tôi không còn đón phút giao mùa mới trong nỗi ủ ê và chán ngán. Ngược lại, tôi sẽ cảm ơn vì thời gian đã cho tôi thêm một ngày nữa được sống, một cơ hội nữa để thấy rằng mình còn quá nhiều việc cần phải làm trong phần đời này - bên cạnh tình yêu. Tôi muốn được sống đúng nghĩa như thứ ôxy mà mình được tiếp nhận mỗi ngày - hít vào không khí lành trong, thở ra cacbonic độc hại, cũng như đón nhận vào lòng tất thảy niềm vui và thải ra những chuyện buồn ngột ngạt. Được sống, đã là một ân may. Và được sống để trải qua hết buồn vui ngọt đắng, thương yêu lẫn phụ bạc... cũng là một phước phần mà ơn trên trao vào tay. Có điều, chúng ta luôn được quyền lựa chọn! Cũng như khi Thượng đế đưa cho bạn rất nhiều hạt mầm Hy vọng - Mất mát - Tổn thương - Tin tưởng... bạn có quyền chọn lựa hạt tốt để gieo, hạt xấu giữ lại. Cũng như “người ấy” vậy. Họ không lựa chọn chúng ta, đâu có nghĩa là chúng ta buộc mình phải lựa chọn đau lòng và độc bộ đến cuối? Dẫu biết có đôi lúc, hạt mầm chưa chắc vươn thành chồi xanh, và hạt khô chưa gieo lại bền bỉ tách vỏ nhú lớn, nhưng quan trọng hơn cả, chúng ta vẫn phải chọn lựa để sống được trọn vẹn với những điều mà lòng mình kiên tâm! Và hơn cả, hãy một lần buông bỏ thứ tình cảm đôi lứa rối rắm mụ mị để tỏ lòng rõ mắt mà nhìn hết quanh mình. Đời còn nhiều khổ đau trăm ngàn lần tổn thương và nghiệt ngã hơn thế. Tình yêu chỉ nên là một phần nhỏ nhoi thôi để chúng ta nhói lòng đôi chút, chứ đừng nên dành cả phần đời làm kẻ ở lại bên lề đường ký ức - khi tất thảy đều đã bỏ đi xa. Khép lại năm cũ ngổn ngang vui-buồn, được- mất, tôi vẫn thấy trân trọng từng giây phút được sống, được yêu thương và cả được tổn thương... Đón năm vừa sang, chỉ mong lòng biết đâu là nơi nương náu đủ đầy và hiểu được Tình yêu không phải là duy nhất. 365 ngày dài trước mắt còn để thương lấy chính mình, hơn là thương lấy người dưng - dù là một người dưng xứng đáng! [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tản văn, Tạp bút
Buồn làm sao buông - Anh Khang
Top