Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tản văn, Tạp bút
Buồn làm sao buông - Anh Khang
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Ngọc Suka" data-source="post: 167092" data-attributes="member: 313337"><p style="text-align: center"><strong>Hết yêu</strong></p><p></p><p style="text-align: right"><em>Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm.</em></p><p></p><p>Vậy là mình hết yêu</p><p>Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều</p><p>Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại</p><p>Chi bằng bớt khờ dại</p><p>Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm...</p><p></p><p>Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm</p><p>Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng</p><p>chẳng thể sống đời thiếu được người thương</p><p>Đã từng đan tay, đã từng ấm áp</p><p>Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau?</p><p></p><p>Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?</p><p>Tại sao lại là ta mà không là ai khác?</p><p>Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát</p><p>Người lại chọn ta để bỏ đi?</p><p></p><p>Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?</p><p>vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất</p><p>rằng hẳn người có điều chi vướng bận...</p><p>Nên cứ biện minh lỗi lầm</p><p>Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.</p><p></p><p>Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,</p><p>mà chỉ kể về những kẻ phàm trần</p><p>hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất</p><p>Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật</p><p>“ngày nảy ngày nay, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông”</p><p></p><p>Ôi, chuyện viển vông</p><p>Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể</p><p>Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía</p><p>“Đời đời kiếp kiếp” chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê</p><p></p><p>“Vậy là mình hết yêu...”</p><p>Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế...</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Ngọc Suka, post: 167092, member: 313337"] [CENTER][B]Hết yêu[/B][/CENTER] [RIGHT][I]Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm.[/I][/RIGHT] Vậy là mình hết yêu Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại Chi bằng bớt khờ dại Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm... Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng chẳng thể sống đời thiếu được người thương Đã từng đan tay, đã từng ấm áp Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau? Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao? Tại sao lại là ta mà không là ai khác? Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát Người lại chọn ta để bỏ đi? Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi? vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất rằng hẳn người có điều chi vướng bận... Nên cứ biện minh lỗi lầm Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân. Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên, mà chỉ kể về những kẻ phàm trần hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật “ngày nảy ngày nay, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông” Ôi, chuyện viển vông Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía “Đời đời kiếp kiếp” chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê “Vậy là mình hết yêu...” Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tản văn, Tạp bút
Buồn làm sao buông - Anh Khang
Top