Bông tuyết

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member
Chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…



Chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…

Cậu hay bảo tớ là “cô bé đa sầu, đa cảm”, nào là hay nước mắt, sớm nắng chiều mưa làm cho cậu mệt nhoài khi phải chạy theo cảm xúc của tớ. Nhưng thật ra, tớ “đa cảm” chứ đâu có “đa sầu”…

Tớ cảm nhận cuộc sống theo cách riêng của tớ, khi mà mọi vật trong mắt tớ đều mang một sắc màu lãng mạng, có lúc lại cách xa sự thật. Tớ hay mơ mộng là thế, hay khóc rồi cũng hay cười, thôi cứ để tớ như một tấm gương pha lê chân thực, phản ánh lại mọi việc đúng như cảm xúc của tớ. Hãy để tâm hồn tớ, trái tim tớ tự nhiên lên tiếng, nó hãy còn quá non nớt cậu à, đừng biến nó trở nên chai sạn, khô cứng…

Quá nhạy cảm, tớ cũng phải chịu những điều phiền toái, đôi khi phải suy nghĩ nhiều về những chuyện không đâu, nhưng tớ tự hào vì tớ còn có một trái tim ấm nóng biết yêu thương, một đôi mắt biết nhìn đời, và một tâm hồn không trống rỗng…

:big_smile:

Cậu hay gọi tớ là một “nhóc con”, tính tình trẻ con không chịu nổi. Nhưng, cậu đâu có biết vì còn là trẻ con nên tớ cần cậu che chở biết chừng nào…

Tại sao tớ là đứa con nít chỉ khi ở bên cạnh cậu, để nhận từ cậu những cái cốc đầu đau điếng, chỉ để nghe cậu mắng khi tớ làm sai việc gì, để rồi tớ biết cậu cũng vừa giận vừa thương, cậu sẵn sàng chìa bàn tay nâng tớ dậy, nhường một bên vai cho tớ dựa vào…

Tớ không hề yếu đuối như cậu nghĩ đâu, nếu không có cậu thì tớ vẫn có thể đứng vững như cái cây khô kia, nhưng nếu trời đã cho tớ gần cậu, xin cậu hãy cho tớ là một cái cây nhỏ bé, đang vươn cành lá lớn lên đón nắng sớm của cuộc đời, cậu nhé!
:surrender::surrender:

Cậu hay chê tớ là “bà tám” nói chuyện không dứt suốt ngày. Cậu bảo là cậu chả khác gì một cái máy ghi âm để nghe tớ kể huyên thuyên đủ chuyện không đâu vào đâu, làm cậu nghe mà phát ngấy.

Nhưng cậu đâu có biết chẳng phải ai cũng có diễm phúc được tớ chia sẻ hết tâm tư, niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống đâu, riêng cậu là một người cực kỳ đặc biệt. Cũng chẳng phải cậu lúc nào cũng lắng nghe tớ, thông cảm cho tớ, hay cho tớ những lời khuyên hữu ích, chỉ đơn giản khi được chia sẻ với cậu những suy nghĩ của mình, tớ cảm thấy nhẹ lòng hơn và tớ biết cậu cũng luôn quan tâm đến tớ. Tớ nói nhiều chẳng qua là để giúp cậu có thể dễ dàng hiểu nhiều về tớ hơn…


Còn cậu vẫn thắc mắc vì sao tớ hay “tám” với thằng nhóc ở cạnh nhà cậu ư, đó là tớ đang bàn với nó để xem món quà nào cậu sẽ thích nhất trong ngày sinh nhật sắp tới, là đội bóng nào cậu hâm mộ nhất và được nghe những kỷ niệm vô cùng ngốc xít của cậu hồi học ở trường cấp một, những trò nghịch ngợm để rồi bị té u đầu, bị ong chích, bị cô đánh đòn khi không thuộc bài…những câu chuyện mà cậu không bao giờ kể với tớ. Còn tại sao tớ vẫn hay xì xào với đám bạn gái, cậu có biết là tớ phải năn nỉ ỉ ôi thế nào để bọn nó chỉ tớ cách làm những món bánh ngon để tớ có dịp trổ tài với cậu…



Sẽ chẳng bao giờ cậu hiểu tớ đâu…Cậu sẽ mãi xem tớ là “cô bé đa sầu, đa cảm”, là “nhóc con” hay “bà tám” mãi làm cho cậu lo lắng, khó chịu và bực bội…

Sẽ mãi là như vậy…

Vì, tớ là tớ…chỉ vậy thôi…đủ để cậu nhớ, cậu yêu!

sưu tầm
 
Khờ!

Nếu như tụi con trai muốn gì nói đó, thích gì làm đó thì con gái thật kỳ lạ khi nói một đằng làm một nẻo để mọi việc rối tinh rối mù cả lên.:surrender:




kho.jpga.jpg

Hắn là một tên con trai.:hell_boy:

Hắn kêu để hắn đưa con gái về sau khi tan lớp học thêm buổi tối. Con gái le lưỡi không thèm.:beat_brick: Vậy mà khi hắn đề nghị đưa dùm nhỏ Mèo con về, thì con gái đùng đùng nổi giận và bỏ đi mặc hắn í ới kêu. Hay khi hắn xúm xít chạy lại xách phụ con gái cái thùng rác đem đổ trong giờ trực lớp, thì con gái bảo tui cũng tự làm được, nhưng đến khi hắn đi qua phụ lớp phó Mắt Nai lau bảng thì con gái lại hậm hực quay mặt chỗ khác.:hell_boy:

Thấy con gái ngồi buồn xo sáng nay, hắn lại gần hỏi ”Bà sao thế?”. :pudency:“Không có gì đâu!”. Đã bảo không có gì đâu, vậy mà khi hắn chắc mẩm là…không có gì thật và chạy đi đá bóng cùng tụi con trai thì con gái lại giận và trách rằng hắn không biết quan tâm.

Mỗi lần tranh cãi nhau hắn mà nhường nhịn con gái thắng, thế nào con gái cũng bảo “Ông là người không có chính kiến!”. Nhưng khi hắn quyết liệt đi tới cùng sự thật, thì con gái mặt đỏ gay, liếc xéo “Ông có phải là…con trai không vậy? Tranh cãi với phụ nữ à?”:waaaht:

Con trai tụi hắn chỉ cần vỗ vai nhau nói “chiều nay đá banh nhé” thì đã hiểu đó là một lời hẹn. Còn con gái, tự nhiên một ngày đến trước mặt hắn ấp úng “Dạo này trời đẹp nhỉ, không còn mưa nữa, buổi chiều được đi dạo chắc là thích lắm”. Và khi hắn nhìn lom lom vô mặt con gái, chép miệng tán thành “Ừ, chắc hết mùa mưa rồi! Dự báo thời tiết bảo trời Sài Gòn ngày nắng đêm không mưa” thì con gái lại giận dỗi bỏ đi. Cho đến khi con bạn thân giải thích đó là con gái muốn rủ hắn đi loanh quanh thì hắn mới hiểu thì ra ý nghĩa câu đó không phải là con gái bàn về…thời tiết.:sweat::sweat:

Chiều nay, khi chở con gái đi ăn vặt và nhìn thấy một bé xinh xinh đi ngang. Con gái chỉ tay “Bé kia xinh nhỉ?”, hắn cũng gật gù theo “Ừ, xinh thật!”:surrender: thì con gái nhéo hắn một cái thật đau khiến hắn la oai oái, rồi vùng vằng đòi về. Sao thế nhỉ, hai người cùng …quan điểm nghệ thuật cơ mà?

Trên Yahoo messenger, hắn ngạc nhiên khi con gái gửi cho hắn một icon trái tim. Đang loay hoay nghĩ ngợi, con gái gửi thêm một câu “100 trái tim cho 100 người” làm hắn chưng hửng. Trong khi hắn còn đang tưởng bở thì con gái cười ranh mãnh “Ôm hết cả thế giới đấy nhé”. Thật khó hiểu, hắn chẳng muốn con gái ban phát như thế chút nào đâu!

Và khi hắn đưa cho con gái cái áo khoác giữa trưa nắng chang chang, con gái nghi ngờ “Ông gây ra tội lỗi gì mà tự nhiên ân hận chuộc lỗi à?”. Hắn gạt cái gác chân yên sau khi con gái leo lên xe, thế mà con gái bĩu môi “Gỉa vờ!”. Hắn cầm tay con gái khi cả đám cùng nhau băng qua đường nườm nượp xe, con gái hừ giọng “Làm như tui là con nít á!”

Lúc nào cũng lờ tịt sự quan tâm của hắn, nhưng sau đấy lại thấy con gái đỏ mặt khúc khích cười.

Khi có một người hâm mộ gửi cho hắn lá thư làm quen trong ngăn bàn, tụi bạn con trai chọc hắn ầm ĩ, con gái lườm hắn một cái “Vui nhỉ? Chúc mừng ông thoát cảnh ế vợ!” thì hắn ngây thơ gật đầu “Ừ, vui chứ!”. Vậy mà con gái đập bàn cái rầm bỏ ra ngoài và giận hắn hết giờ chơi. Vừa bảo vui cơ mà?

“Ông không cần trả lời tin nhắn của tui đâu!”. Con gái kết thúc tin nhắn của mình bằng câu đó và khi hắn nghiêm túc lẫn ngoan ngoãn thực hiện theo, thì sáng hôm sau vào thấy con gái mặt lạnh băng nói “Ông là người hờ hững vô tâm nhất trái đất!”.

Con gái bảo phim nghệ thuật mới là cái đáng xem, hắn lắc đầu tui chỉ thích coi phim giải trí cho đỡ stress, thế là con gái trách hắn là người nông cạn. Thế nhưng khi vừa có một tác phẩm tranh giải Oscar ra rạp, hắn đến rủ con gái đi xem thì nghe phán “Ông phải giữ vững lập trường và quan điểm của mình chứ!”

Hắn giải được một bài Toán khó, đang vênh vênh vì nghe khen ngợi thì con gái…tạt gáo nước lạnh “Ngồi xuống đi, có thế mà cũng hí hửng”. Hắn ghi được điểm vào rổ của đối phương, trong khi các bé cổ động viên lớp mười vỗ tay nhiệt liệt, con gái trề môi “Chơi dở ẹc!”. Lúc nào cũng chê hắn tệ, nhưng sao con gái cứ nhắc đến hắn khi đi cùng hội bạn bằng những câu kiểu như “Lớp tớ có một tên giải được mỗi một bài Toán mà cũng vênh" hay “Lớp tớ có một tên chơi bóng rổ dở tệ mà lần nào cũng được ra sân”.

Quanh đi mấy cái tên đó cũng chỉ một tên là hắn!

Do con gái rắc rối hay do hắn khờ quá nhỉ? Hắn không biết. Vừa lòng con gái là điều không tưởng, nhưng hắn vẫn cứ thích ở cạnh để nhìn con gái cười và làm con gái vui. Vậy là đủ rồi!

Đặng Thị Hạnh Dung
 
Cuộc sống tươi đẹp...nếu bạn 1 lần tin...

Tôi thích sự chờ đợi, bền bỉ mà tạo nên những điều kỳ diệu. Tôi yêu những tình yêu biết giữ lấy niềm hy vọng và không từ bỏ.

Tôi tuyệt đối không thích kiểu tình yêu mà cả hai đều ngạo mạn trong thế giới của riêng mình, tự tôn và lấp đầy trái tim chỉ bằng lòng kiêu hãnh. Để dẫn tới cả việc chấp nhận từ bỏ với câu nói nhàm chán: "Cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, còn cái gì không phải, thì hãy buông tay". :sweat:



Cái gì là của mình, nếu không giữ chặt, không cố gắng vì nó, vì chính mình thì đừng bao giờ nói rằng "đó chỉ là của mình". Chỉ là một kiểu sở hữu độc ác và ngu xuẩn. :rap:

Tôi ghét cái kiểu yêu lờ đờ, hời hợt. Được thì tốt mà không được cũng chả sao. Tôi muốn rằng khi yêu, là được chạm đến nhau sâu sắc và chân thành. Là bẻ một phần mình ra để lắp vào vừa khít với phần còn lại của người kia, để cùng xếp bức tranh ghép nhiều mảnh hoàn hảo không phải chỉ của riêng mình.

Yêu, chỉ đơn giản là từng ngày trở nên mạnh mẽ và khôn lớn với tình yêu ấy cùng với người mà ta thương yêu bằng cả trái tim mình.

Tôi yêu thích việc kiên nhẫn và dũng cảm theo đuổi điều mình muốn, dù cho bao nhiêu người bảo rằng, điều đó là vô vọng. Đừng bao giờ ai nói với tôi "cái gì của mình thì mãi mãi là của mình, còn không phải thì cố gắng mấy cũng không được". Nói thật, trên đời này, không đơn giản như thế đâu, chẳng có cái gì đương nhiên là của mình cả. Mọi thứ đều cần sự cố gắng hết. Chính xác thì, nếu cố gắng, điều ấy có thể trở thành của mình. Còn không cố gắng thì vĩnh viễn chẳng bao giờ là của mình hết. Chẳng có cái gì trên trời rơi xuống cả. Never :big_smile:

Tôi luôn nằm lòng câu nói: "Chưa đi đến cùng, làm sao em biết được điều đó là vô vọng?" Chưa dám bắt đầu thì làm sao biết được kết thúc. Tôi nghĩ, cuộc sống này bí ẩn vô hạn. :haha:Chẳng có điều gì chắc chắn là mình sẽ nhận lấy một kết cục tệ hại, hay là một kết quả hạnh phúc. Chưa đi thì sẽ không bao giờ biết điều gì đợi mình phía trước. Không có gì là tuyệt đối cơ mà, dù cho cùng là một sự việc, giống nhau 99% thì xảy ra với 99 người y như nhau, với mình, có thể là khác hoàn toàn. Đó chính là cuộc sống.
:byebye:
Nếu hỏi, tôi yêu thích điều gì nhất ở bản thân thì đó là khả năng tự hồi phục nhanh chóng đến không ngờ. Tôi thích nhìn cuộc sống bằng những gam màu tươi sáng và lạc quan. Có những chuyện tưởng chừng quật ngã tôi nhưng rốt cuộc, tôi vẫn đứng dậy và mỉm cười nhìn cuộc sống của bản thân mình.

Tôi yêu thích cuộc sống này và trong tôi chứa đựng hy vọng về tương lai lúc nào cũng đẹp đẽ. Tôi biết, thế giới này chẳng phải lúc nào cũng tốt đẹp, còn hàng tá, hàng tá những thứ khiến mình đau đớn, buồn bực nhưng thay vì cứ nhìn mãi vào những điều tệ hại, sao không tự động viên mình rằng, ngày mai hẳn sẽ khác. :big_smile::feel_good:

Bởi vì chắc chắn sẽ luôn có những điều tốt đẹp chờ ta ở phía trước, chắc chắn như thế, chỉ là ta có tin vào điều đó không hay thôi.:boss:


nguồn: TraSua.Vn
 
Cười lên bạn nhé, Đừng hối tiếc!!@

Mỗi chúng ta ai cũng thích được nhận một nụ cười trong bất kì hoàn cảnh nào. Đó là một biểu hiện của sự tin tưởng, đồng tình, quý mến, và còn nói lên nhiều điều khác nữa.:big_smile::big_smile::big_smile:

Chúng ta, khi mới sinh ra, chẳng ai lại cười toe toét cả. Thế nhưng, khi đã hiện diện trên thế giới này được vài năm, thì bắt đầu nhoẻn miệng cười. Cười khi thấy thích thú, cười khi thấy vui, và cười khi được thỏa mãn mong muốn nào đó...Khi ấy, chúng ta không có khái niệm "cười vì người khác". Ta cười cho chính ta, cười để biểu hiện thái độ. Hẳn nhiên, ta không hề biết rằng nụ cười lúc ấy đã làm cha mẹ, người thân hạnh phúc biết nhường nào.:byebye::byebye:

Lớn lên...Chẳng hiểu lí do vì sao mà nụ cười ít dần đi.

Chúng ta suy nghĩ rằng "chỉ cười khi vui thôi chứ, không có gì cũng cười hóa ra vô duyên". Và thế là ta tự...làm nên hàng rào khoảng cách với mọi người.

Bạn biết không, nụ cười của bạn làm người đối diện cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nó thể hiện sự thân thiện và hòa đồng biết bao. Và người khác cũng cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Khi họ cảm thấy lo lắng, hồi hộp khi muốn làm quen với bạn mà không biết bắt đầu từ đâu, thì chỉ cần bạn nở một nụ cười thôi, sự rụt rè của họ sẽ biến mất ngay, và họ sẽ bắt chuyện với bạn ngay lập tức. Nụ cười có "sức mạnh" đến thế đấy bạn ạ.

Khi cười, dường như chúng ta xinh ra hẳn. Các nhà khoa học cũng đã chứng minh, chúng ta sẽ sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn khi cười. Ông bà ta đúc kết "một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ" không sai một chút nào đâu...:feel_good::feel_good:

Chúng ta thích nhận được nụ cười của người khác, nhưng lại ít khi "ban tặng" cho người khác nụ cười.
Tại sao lại gọi là "ban tặng"? Bởi nụ cười ấy tặng cho người đối diện nhiều cảm xúc đặc biệt tùy theo các hoàn cảnh khác nhau. Một nụ cười chân thành có thể khiến cho ai đó vui cả ngày, mệt nhọc tan biến hết đấy bạn...

Có lần, trong lớp học thêm ở trung tâm trường, tôi dường như không mấy thiện cảm với một bạn nữ quá "tỏa sáng". Bạn ấy trông có vẻ như là "diva thời trang", tạo nên khoảng cách rất lớn so với chúng tôi. Khi tôi nhìn bạn ấy bằng một ánh mắt dò xét, theo phản xạ, bạn ấy ắt hẳn bắt gặp được. Tôi lúng túng, còn bạn ấy thì không. Bạn ấy cười với tôi. Một nụ cười xinh như hoa, rồi quay đi. Tôi chưa kịp cười lại, vì tôi còn đang ngẩn người trước cách đối xử quá ư thông minh như thế...

Và tôi để ý, ai tỏ vẻ khó chịu khi nhìn bạn ấy, thì khi nhận được nụ cười xinh như hoa ấy, bao thù oán biến đi đâu không rõ...:haha::haha:

Cô bé ấy giờ đã trở thành người bạn thân nhất của tôi.

"Diva thời trang" kể: "Mình chẳng bao giờ tiết kiệm nụ cười. Người ta thường nói cười không đúng chỗ sẽ vô duyên, nhưng thật sự bạn có thấy mình vô duyên không? Bạn rất thích nụ cười của mình, và hẳn nhiên cái suy nghĩ "củ chuối" ấy sẽ lặn mất tăm. Gần nhà mình có một xe bánh mì, dù bán không ngon mấy, nhưng cô bán bánh mì rất thân thiện, chiều khách, nói chuyện rất đáng yêu và luôn nở nụ cười, chẳng bao giờ bực dọc khi đông khách quá bán không xuể. Xe bánh mì ăn nên làm ra cũng là nhờ nụ cười của cô ấy. Mình thích thế, nên mình nghĩ nhiều người cũng như mình".

Nụ cười có thể hóa giải mọi thù hận. Khi ai đó ghét bạn, ghét cay đắng, thì chỉ cần đi lướt qua họ, cười mỉm tỏ sự thân thiện, hoặc cười tươi như hoa hỏi thăm họ xem, họ cảm thấy nhẹ nhõm và không còn ác cảm với bạn nữa. Nhỏ bạn tôi đã từng tâm sự: "Hồi trước có một "đàn chị" trong trường không ưa mình, ra về kêu mình ra nói chuyện. Mình biết chắc chắn rằng, chỉ cần mình "cương" lên một chút là họ kiếm cớ đánh liền. Vì vậy, mình chỉ cười thân thiện, không tỏ ra sợ sệt, mà tỏ ra kính nể họ. Và kết quả thế nào? Bây giờ, ai kiếm cớ đòi đánh mình, mình nói với các chị ấy là OK! Họ sẽ "trao đổi" với những người ấy!":sweet_kiss::sweet_kiss:

Nụ cười cũng là "chiến lược" của các nhà kinh doanh. Bạn biết các quán fastfood chứ? Nhân viên ở đó cực kì dễ chịu và hay cười, chính vì vậy mà quán luôn đông khách. Các nhân viên siêu thị cũng được khuyến khích nên cười với khách hàng để việc kinh doanh trở nên thuận lợi...


Mỗi chúng ta, khi được sinh ra, đều được ban tặng "khả năng để cười". Vậy tại sao bạn lại tiếc một nụ cười để "ban tặng" hạng phúc cho người khác?​
sưu tầm
 
Tôi đã từng đọc những câu chuyện cổ tích về xứ sở thần tiên xa xăm phương bắc, nơi mùa đông được bao phủ bởi màu trắng của tuyết. Tuyết ở khắp mọi nơi, tuyết phủ đầy những con đường như một lớp nệm nhung lạnh lẽo, tuyết len lỏi trên những nhánh cây khô trụi lá, tuyết thay màu những mái ngói đỏ bằng một màu trắng xóa.

Ở nơi này hẳn là không có tuyết, một cô bé như tôi chỉ có thể ngắm tuyết bằng trí tưởng tượng của mình. Ngày đông tắt nắng, nhìn làn mưa bụi mỏng manh bay đi trong gió đông buốt lạnh, tôi nghĩ về những bông tuyết nơi xa kia…

*****

Những bông tuyết nhìn từ xa trông không khác gì nhau nhưng sự thật thì không thể nào tìm được hai bông tuyết giống nhau. Và phải chăng con người trên trái đất này cũng thế, mặc dù cùng sống trong một cộng đồng với những nét tương đồng nhưng không ai giống ai cả, để biết rằng mỗi người là một cá thể riêng, chỉ một và cực kỳ đặc biệt…

Bên cạnh những bông tuyết mang hình dạng đẹp với nhiều họa tiết đối xứng như tuyệt tác của thiên nhiên thì cũng có thật nhiều bông tuyết không được nguyên vẹn từ lúc ban đầu. Nhưng chúng cùng được sinh ra dưới một bầu trời, đều được tạo nên từ những tinh thể trong suốt và cho dù thế nào thì người ta cũng gọi chúng là “bông tuyết” – những đấy hoa độc đáo được kết tinh từ đất trời…



Bên cạnh những người được sinh ra với một hình hài trọn vẹn thì trong xã hội này lại có biết bao người không may mắn có được diễm phúc ấy khi hằng ngày họ phải chống chọi với bệnh tật, với sự mất mát…Một đôi mắt chưa từng cảm nhận được ánh sáng của mặt trời, cả cuộc đời tối tăm như mây đen giăng kín; Một trái tim không có được những nhịp đập đều đặn; Một đôi tay không với tới ước mơ giản dị là viết tên mình lên tờ giấy trắng; Đường đời còn dài, có lắm chông gai càng trở nên hun hút với những bước chân khó nhọc…Nhưng mỗi người có quyền tự hào vì được sinh ra từ tình yêu của ba mẹ, lớn lên trong sự che chở của người thân, sự giúp đỡ của bạn bè. Chúng ta là chứng nhân của thời gian, là kết tinh của yêu thương, mỗi nụ cười như một đấy hoa của đất trời đang khoe sắc thắm.

*****

Những bông tuyết bay đi theo gió trong chuyến hành trình dài từ bầu trời xuống mặt đất chỉ mong tìm được một nơi đến yên bình. Nơi đó có thể là trên cao tận nóc nhà hay nơi góc đường lấm lem cát bụi. Những bông tuyết nào rơi xuống mặt hồ rồi tan ra, hòa với nước tạo nên những khối băng rắn chắc. Những bông tuyết nào không may rơi trúng vào ống khói đang tỏa hơi nóng từ ngôi nhà, bông tuyết khẽ rùng mình rồi biến mất trong làn khói bếp bay lên nền trời trong một buổi tối mùa đông không ai biết, ai hay…Và rồi sẽ không ai biết đã từng có sự hiện diện của những bông tuyết lung linh tuyệt đẹp. Mùa đông rồi sẽ qua đi trong chu kỳ bất biến của tạo hóa, khi những tia nắng mùa xuân soi rõ thì những bông tuyết chỉ còn đọng lại trong kí ức…

Như những bông tuyết ấy, mỗi ngày trôi qua sẽ nằm trong chuỗi hành trình tìm kiếm hạnh phúc, thành công. Mỗi người sẽ có những mục tiêu riêng, những nơi cần phải đến nhưng nào ai biết trước được tương lai, có chăng chúng ta chỉ có thể thật sự cố gắng mỗi phút giây.



*****

Hạnh phúc ở quanh đây, trong những điều thật giản dị, chỉ cần ta cảm nhận được chút ấm áp trong lòng để đi qua mùa đông giá rét.

Những bông tuyết lạnh giá có thể bên nhau để tạo thành chùm bông tuyết nhẹ rơi ngoài ô cửa sổ thì tại sao con người không thể xích lại gần nhau để cùng nắm tay bước tiếp hành trình dài của cuộc sống ngay từ hôm nay!


sưu tầm
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top