T
Tuyền Nguyễn
Guest
Chữ rằng: họa phước vô môn
Sang giàu dễ kiếm, người khôn khó tìm
(Ca dao)
Năm 1650, một bà nam tước mang theo năm cô con gái đến Paris để diện kiến vua Louis XIV. Trong số năm cô gái đó, tài sắc vẹn toàn của bốn cô đầu đã làm cho triều đình sững sờ. Chỉ có cô con gái thứ năm, dung mạo kém nhất, tên là Marie. Cô bị gia đình ghét bỏ vì mọi người cho rằng sự xấu xí của cô làm xấu mặt họ.
Marie im lặng không phát biểu gì khi diện kiến nhà vua, nàng chỉ âm thầm tìm hiểu xem ngài thích gì. Nàng phát hiện ra chàng là một người rất lãng mạn! Chàng cai trị vương quốc trong tâm trạng uể oải, mỏi mệt vì sự khô khan, nông cạn của đa số quần thần không gieo cho chàng chút hứng thú nào. Marie đã lục tìm tất cả những cuốn tiểu thuyết thời đó, cố thuộc những câu thật triết lý, sâu sắc và tổng quát. Khi thời cơ đến, mặc cho bốn người chị đua nhau khoe sắc, nàng chỉ làm ra vẻ vô tình phát biểu những câu mà nàng tin rằng nhà vua sẽ nghe và để ý. Nhà vua thấy nàng khác biệt, chàng được thỏa sức chia sẻ những điều mà hai người tâm đầu ý hợp. Thế nhưng vì lý do chính trị, vua Louis XIV phải kết hôn với một người con gái khác, chàng rất đau lòng và nhận ra rằng người con gái mà chàng thực sự yêu chính là Marie.
Một thương nhân trước khi đi xa, gửi hết số vàng mình có cho người bạn thân nhất giữ. Đến khi ông trở về, người bạn đã dùng hết số vàng đó để trả nợ và trơ tráo bảo rằng: “Tôi quá khờ, để vàng trong tủ mà không xem kĩ, bọn chuột ăn hết vàng mất rồi.” Người thương nhân buồn bã, động viên: “Ôi! Thật tiếc, vàng của tôi để dành bao năm nay. Nhưng thôi, tôi về vậy! Ông cũng đừng suy nghĩ gì nữa!” Người bạn hí hửng vì cho rằng cú lừa của gã đã thành công. Hôm sau, người thương nhân ra chợ, bắt cóc đứa con nhỏ của người bạn lừa đảo đó, mang về nhà, nhốt lại. Buổi tối, người bạn đến nhà, tỏ vẻ đau khổ. Ông hỏi, gã rầu rĩ nói:
– Con trai tôi mất tích rồi!
– Trời! Tôi có trông thấy một con chim cú cắp thằng bé đi! Nhưng tôi không cứu được, vì nó bay nhanh quá!
– Đồ dối trá! Làm sao một con cú nhỏ xíu lại có thể cắp thằng bé mười tuổi được!
Người thương nhân lúc này mới mỉm cười:
– Ở cái thành phố mà chuột ăn được vàng thì chim cú cũng có thể cắp được người chứ ông bạn!
Vậy đó! Hãy sống trung thực, bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh để tìm ra đáp án cho chính con đường mình đi, để sống và trải nghiệm thật tốt.
Sang giàu dễ kiếm, người khôn khó tìm
(Ca dao)
Năm 1650, một bà nam tước mang theo năm cô con gái đến Paris để diện kiến vua Louis XIV. Trong số năm cô gái đó, tài sắc vẹn toàn của bốn cô đầu đã làm cho triều đình sững sờ. Chỉ có cô con gái thứ năm, dung mạo kém nhất, tên là Marie. Cô bị gia đình ghét bỏ vì mọi người cho rằng sự xấu xí của cô làm xấu mặt họ.
Marie im lặng không phát biểu gì khi diện kiến nhà vua, nàng chỉ âm thầm tìm hiểu xem ngài thích gì. Nàng phát hiện ra chàng là một người rất lãng mạn! Chàng cai trị vương quốc trong tâm trạng uể oải, mỏi mệt vì sự khô khan, nông cạn của đa số quần thần không gieo cho chàng chút hứng thú nào. Marie đã lục tìm tất cả những cuốn tiểu thuyết thời đó, cố thuộc những câu thật triết lý, sâu sắc và tổng quát. Khi thời cơ đến, mặc cho bốn người chị đua nhau khoe sắc, nàng chỉ làm ra vẻ vô tình phát biểu những câu mà nàng tin rằng nhà vua sẽ nghe và để ý. Nhà vua thấy nàng khác biệt, chàng được thỏa sức chia sẻ những điều mà hai người tâm đầu ý hợp. Thế nhưng vì lý do chính trị, vua Louis XIV phải kết hôn với một người con gái khác, chàng rất đau lòng và nhận ra rằng người con gái mà chàng thực sự yêu chính là Marie.
Một thương nhân trước khi đi xa, gửi hết số vàng mình có cho người bạn thân nhất giữ. Đến khi ông trở về, người bạn đã dùng hết số vàng đó để trả nợ và trơ tráo bảo rằng: “Tôi quá khờ, để vàng trong tủ mà không xem kĩ, bọn chuột ăn hết vàng mất rồi.” Người thương nhân buồn bã, động viên: “Ôi! Thật tiếc, vàng của tôi để dành bao năm nay. Nhưng thôi, tôi về vậy! Ông cũng đừng suy nghĩ gì nữa!” Người bạn hí hửng vì cho rằng cú lừa của gã đã thành công. Hôm sau, người thương nhân ra chợ, bắt cóc đứa con nhỏ của người bạn lừa đảo đó, mang về nhà, nhốt lại. Buổi tối, người bạn đến nhà, tỏ vẻ đau khổ. Ông hỏi, gã rầu rĩ nói:
– Con trai tôi mất tích rồi!
– Trời! Tôi có trông thấy một con chim cú cắp thằng bé đi! Nhưng tôi không cứu được, vì nó bay nhanh quá!
– Đồ dối trá! Làm sao một con cú nhỏ xíu lại có thể cắp thằng bé mười tuổi được!
Người thương nhân lúc này mới mỉm cười:
– Ở cái thành phố mà chuột ăn được vàng thì chim cú cũng có thể cắp được người chứ ông bạn!
Vậy đó! Hãy sống trung thực, bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh để tìm ra đáp án cho chính con đường mình đi, để sống và trải nghiệm thật tốt.