Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 83220" data-attributes="member: 24070"><p>Mặc Sênh nhìn anh, đôi mắt đã được nước mắt gạn rửa đã trở nên đặc biệt trong sáng, nhưng chứa chất nỗi đau buồn. Ưng Quân nhìn rõ mồn một. </p><p>- Anh Quân đã thích một người nào chưa? - Mặc Sênh hỏi. </p><p>- À! – Sau đó im lặng, hồi lâu sau Ưng Quân mới nói - Trước đây hồi ở trường đại học trong nước, tôi có một người bạn gái rất xinh, rất thông minh. </p><p>- Bạn trai trước đây của em cũng rất cừ - Mặc Sênh nói nhỏ. </p><p>- Thế ư? Ưng Quân gượng cười - Vậy bạn trai của cô không may mắn bằng tôi. Rốt cuộc anh ta bây giờ chỉ là người trước đây của cô. </p><p>Mặc Sênh không hiểu câu nói của anh, có lẽ cô cho rằng anh bảo người bạn ấy vì đã chọn cô nên không may mắn, không hài lòng nói hờn dỗi: - Em cũng đâu đến nỗi nào… </p><p>Ưng Quân không giải thích, anh vội vã lên lầu, có điều gì khiến lòng anh xao động. </p><p>Một khi đã nhìn thấy cái tên đó, cuộc sống hình như chỗ nào cũng nhìn thấy nó. </p><p>Bắt đầu từ hôm đó, Mặc Sênh thỉnh thoảng buột miệng cái tên đó – Hà Dĩ Thâm </p><p>Mặc Sênh lúc vui mỉm cười gọi Hà Dĩ Thâm. </p><p>Khi ngồi một mình cô bất chợt gọi tên Hà Dĩ Thâm. </p><p>… </p><p>Mặc Sênh bắt đầu nhắc nhiều hơn với Ưng Quân về cái tên đó, dường như tìm thấy người để cô có thể nói về người đó. </p><p>Người đó rất thông minh. </p><p>Người đó rất có tài. </p><p>… </p><p>Ưng Quân đương nhiên không vui. </p><p>Chỉ có điều khi Mặc Sênh nhắc đến cái tên đó với vẻ tuyệt vọng, thì sự không vui của anh trở nên không thể chịu nổi. </p><p>Trong đó có cả nỗi đau buồn vô cớ. </p><p>Trước đây khi biết Mặc Sênh chỉ coi mình như anh trai, Ưng Quân không cảm thấy đau khổ, anh tin rằng không có người đàn ông nào ưu tú hơn anh xuất hiện bên cạnh Mặc Sênh, cho nên anh có vẻ không vội. Nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa, anh rõ ràng cảm thấy một bức tường băng giá dựng lên giữa anh và cô, bức tường đó ngăn cản mọi sự ấm áp thân tình bên ngoài. </p><p>Có lẽ anh mãi mãi chỉ có thể trong vai trò một người anh trai, Ưng Quân bắt đầu thấy sốt ruột. </p><p>Cho nên những gì xảy ra buổi tối hôm đó, không biết là hậu quả tâm trạng bị ức chế trong một thời gian dài hay là do thất vọng. </p><p>Hôm đó Ưng Quân đã uống khá nhiều rượu ở bên ngoài, khi trở về nhà anh đã say, Mặc Sênh chăm sóc anh. Ưng Quân không biết mình say hay tỉnh. Nếu say tại sao anh nhớ rõ tình tiết đến vậy, nếu tỉnh tại sao anh không thể kiểm soát được tình cảm như anh đã từng làm? </p><p>Có lẽ là nửa say nửa tỉnh, anh đã đè lên người Mặc Sênh… </p><p>Khi anh tỉnh hẳn đã là một giờ đêm. </p><p>Trong thời khắc lý trí trở lại anh lao xuống lầu một. </p><p>Phòng khách không bật điện, tối om. </p><p>Trong ánh điện ngoài đường hắt lờ mờ nhìn thấy Mặc Sênh đang ngồi trên sa lông, hai tay bó gối, đầu gục xuống. </p><p>Ưng Quân cảm thấy anh đã từng nhìn thấy cảnh này, khi người nào đó bị xúc phạm, thường vô tình ngồi trong tư thế của thai nhi trong lòng mẹ, bởi vì thiếu cảm giác an toàn. </p><p>Tay anh định bật đèn bỗng dừng lại. </p><p>Mặc Sênh đột nhiên lên tiếng, giọng yếu ớt: </p><p>- Anh Quân, anh coi em là chị ấy phải không? </p><p>Ưng Quân sững người trong mấy giây mới hiểu từ chị ấy mà Mặc Sênh vừa nói là ai. </p><p>Đó là người bạn gái trước đây của anh. </p><p>Hình như anh chỉ nhắc đến cô ta một lần với Mặc Sênh, nói xong cũng không nhớ, chẳng lẽ cô ấy cho rằng anh vẫn nhớ, vẫn yêu cô bạn cũ? </p><p>Mặc Sênh em tưởng ai cũng lưu luyến quá khứ như em hay sao? </p><p>Ưng Quân cười đau khổ. </p><p>Ưng Quân nhận thấy Mặc Sênh đã đưa anh vào một tình thế khó xử thú vị. Nếu nói đúng thì anh không thể thổ lộ tình cảm của mình, quan hệ giữa họ sẽ không tiến triển thêm, nếu nói không thì anh đã vô tình thừa nhận mình phạm tội cưỡng bức. </p><p>Trong ánh mắt vô tội tin tưởng của Mặc Sênh, Ưng Quân lựa chọn nhắm mắt làm ngơ không trả lời. </p><p>Cứ cho cô ấy tìm câu trả lời an toàn nhất. </p><p>Thực tế, sau chuyện đó Mặc Sênh đã không thể sống vô tư với Ưng Quân trong một ngôi nhà nữa. Khi Mặc Sênh đề nghị chuyển đi, Ưng Quân nói: </p><p>- Mặc Sênh, em về nước đi, về xem tình hình thế nào? </p><p>Mặc Sênh sững người nhìn anh. </p><p>- Em không thể mãi là một con chim đà điểu. Em hãy về nước xem sao. </p><p>“Nếu ở đó trời quang mây tạnh, em hãy ở lại. </p><p>Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì em nhanh chóng quay trở lại đây. </p><p>Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó đi”. </p><p>Ưng Quân ra sân bay tiễn người vợ trên danh nghĩa của mình, ngước nhìn chiếc máy bay đưa Mặc Sênh tiến dần vào màn mây, cảm giác cô đơn ập đến lan tỏa mọi ngóc ngách trên cơ thể anh. </p><p>Câu nói của anh lúc chia tay cô có hiểu không? Trong một số sự việc cô ấy ngờ nghệch đến lạ lùng. </p><p>- Nếu em không trở lại Mỹ thì chúng ta tạm thời không liên lạc với nhau - Anh đã nói với cô ấy như vậy lúc ở phòng đợi. </p><p>“Anh có còn cơ hội không? </p><p>Có lẽ còn! </p><p>Người đàn ông tên Hà Dĩ Thâm có lẽ đã quên cô ấy từ lâu. Có lẽ anh ta đã có tình yêu mới. </p><p>Trên đời này làm gì có ai ngờ nghệch như cô ấy? </p><p>***</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 83220, member: 24070"] Mặc Sênh nhìn anh, đôi mắt đã được nước mắt gạn rửa đã trở nên đặc biệt trong sáng, nhưng chứa chất nỗi đau buồn. Ưng Quân nhìn rõ mồn một. - Anh Quân đã thích một người nào chưa? - Mặc Sênh hỏi. - À! – Sau đó im lặng, hồi lâu sau Ưng Quân mới nói - Trước đây hồi ở trường đại học trong nước, tôi có một người bạn gái rất xinh, rất thông minh. - Bạn trai trước đây của em cũng rất cừ - Mặc Sênh nói nhỏ. - Thế ư? Ưng Quân gượng cười - Vậy bạn trai của cô không may mắn bằng tôi. Rốt cuộc anh ta bây giờ chỉ là người trước đây của cô. Mặc Sênh không hiểu câu nói của anh, có lẽ cô cho rằng anh bảo người bạn ấy vì đã chọn cô nên không may mắn, không hài lòng nói hờn dỗi: - Em cũng đâu đến nỗi nào… Ưng Quân không giải thích, anh vội vã lên lầu, có điều gì khiến lòng anh xao động. Một khi đã nhìn thấy cái tên đó, cuộc sống hình như chỗ nào cũng nhìn thấy nó. Bắt đầu từ hôm đó, Mặc Sênh thỉnh thoảng buột miệng cái tên đó – Hà Dĩ Thâm Mặc Sênh lúc vui mỉm cười gọi Hà Dĩ Thâm. Khi ngồi một mình cô bất chợt gọi tên Hà Dĩ Thâm. … Mặc Sênh bắt đầu nhắc nhiều hơn với Ưng Quân về cái tên đó, dường như tìm thấy người để cô có thể nói về người đó. Người đó rất thông minh. Người đó rất có tài. … Ưng Quân đương nhiên không vui. Chỉ có điều khi Mặc Sênh nhắc đến cái tên đó với vẻ tuyệt vọng, thì sự không vui của anh trở nên không thể chịu nổi. Trong đó có cả nỗi đau buồn vô cớ. Trước đây khi biết Mặc Sênh chỉ coi mình như anh trai, Ưng Quân không cảm thấy đau khổ, anh tin rằng không có người đàn ông nào ưu tú hơn anh xuất hiện bên cạnh Mặc Sênh, cho nên anh có vẻ không vội. Nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa, anh rõ ràng cảm thấy một bức tường băng giá dựng lên giữa anh và cô, bức tường đó ngăn cản mọi sự ấm áp thân tình bên ngoài. Có lẽ anh mãi mãi chỉ có thể trong vai trò một người anh trai, Ưng Quân bắt đầu thấy sốt ruột. Cho nên những gì xảy ra buổi tối hôm đó, không biết là hậu quả tâm trạng bị ức chế trong một thời gian dài hay là do thất vọng. Hôm đó Ưng Quân đã uống khá nhiều rượu ở bên ngoài, khi trở về nhà anh đã say, Mặc Sênh chăm sóc anh. Ưng Quân không biết mình say hay tỉnh. Nếu say tại sao anh nhớ rõ tình tiết đến vậy, nếu tỉnh tại sao anh không thể kiểm soát được tình cảm như anh đã từng làm? Có lẽ là nửa say nửa tỉnh, anh đã đè lên người Mặc Sênh… Khi anh tỉnh hẳn đã là một giờ đêm. Trong thời khắc lý trí trở lại anh lao xuống lầu một. Phòng khách không bật điện, tối om. Trong ánh điện ngoài đường hắt lờ mờ nhìn thấy Mặc Sênh đang ngồi trên sa lông, hai tay bó gối, đầu gục xuống. Ưng Quân cảm thấy anh đã từng nhìn thấy cảnh này, khi người nào đó bị xúc phạm, thường vô tình ngồi trong tư thế của thai nhi trong lòng mẹ, bởi vì thiếu cảm giác an toàn. Tay anh định bật đèn bỗng dừng lại. Mặc Sênh đột nhiên lên tiếng, giọng yếu ớt: - Anh Quân, anh coi em là chị ấy phải không? Ưng Quân sững người trong mấy giây mới hiểu từ chị ấy mà Mặc Sênh vừa nói là ai. Đó là người bạn gái trước đây của anh. Hình như anh chỉ nhắc đến cô ta một lần với Mặc Sênh, nói xong cũng không nhớ, chẳng lẽ cô ấy cho rằng anh vẫn nhớ, vẫn yêu cô bạn cũ? Mặc Sênh em tưởng ai cũng lưu luyến quá khứ như em hay sao? Ưng Quân cười đau khổ. Ưng Quân nhận thấy Mặc Sênh đã đưa anh vào một tình thế khó xử thú vị. Nếu nói đúng thì anh không thể thổ lộ tình cảm của mình, quan hệ giữa họ sẽ không tiến triển thêm, nếu nói không thì anh đã vô tình thừa nhận mình phạm tội cưỡng bức. Trong ánh mắt vô tội tin tưởng của Mặc Sênh, Ưng Quân lựa chọn nhắm mắt làm ngơ không trả lời. Cứ cho cô ấy tìm câu trả lời an toàn nhất. Thực tế, sau chuyện đó Mặc Sênh đã không thể sống vô tư với Ưng Quân trong một ngôi nhà nữa. Khi Mặc Sênh đề nghị chuyển đi, Ưng Quân nói: - Mặc Sênh, em về nước đi, về xem tình hình thế nào? Mặc Sênh sững người nhìn anh. - Em không thể mãi là một con chim đà điểu. Em hãy về nước xem sao. “Nếu ở đó trời quang mây tạnh, em hãy ở lại. Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì em nhanh chóng quay trở lại đây. Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó đi”. Ưng Quân ra sân bay tiễn người vợ trên danh nghĩa của mình, ngước nhìn chiếc máy bay đưa Mặc Sênh tiến dần vào màn mây, cảm giác cô đơn ập đến lan tỏa mọi ngóc ngách trên cơ thể anh. Câu nói của anh lúc chia tay cô có hiểu không? Trong một số sự việc cô ấy ngờ nghệch đến lạ lùng. - Nếu em không trở lại Mỹ thì chúng ta tạm thời không liên lạc với nhau - Anh đã nói với cô ấy như vậy lúc ở phòng đợi. “Anh có còn cơ hội không? Có lẽ còn! Người đàn ông tên Hà Dĩ Thâm có lẽ đã quên cô ấy từ lâu. Có lẽ anh ta đã có tình yêu mới. Trên đời này làm gì có ai ngờ nghệch như cô ấy? *** [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
Top