Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 83214" data-attributes="member: 24070"><p>Trở về nhà đêm đã khuya. </p><p>Mặc Sênh bị Viêm và Tố Mẫn chuốc rượu, khi ra khỏi khách sạn đã dựa hẳn vào người Dĩ Thâm, vừa ngồi lên xe đã ngủ thiếp. </p><p>Dĩ Thâm bế vợ vào phòng ngủ, đặt lên giường, Mặc Sênh tự động chui vào chăn, nằm co người ngủ. Có lẽ do say rượu, khuôn mặt Mặc Sênh đỏ hồng, hàng mi dài rủ xuống ngoan ngoãn như một đứa trẻ. </p><p>Dĩ Thâm ngắm nghía hồi lâu, đoạn cúi xuống hôn vào trán chị. </p><p>- Anh ta cũng từng hôn em thế này phải không? - Giọng khàn đặc, Dĩ Thâm bộc lộ nỗi khổ trong lòng </p><p>Nỗi khổ chất chứa trong đáy mắt mà khi Mặc Sênh thức giấc anh không muốn cho chị thấy. </p><p>Dĩ Thâm lại cúi xuống, kề mặt sát mặt Mặc Sênh, hơi thở hai người quyện vào nhau. </p><p>Anh ta cũng từng ở khoảng cách gần em như thế này? </p><p>Anh ta cũng từng… </p><p>Dĩ Thâm không cho phép mình tiếp tục tưởng tượng nữa. </p><p>Chỉ có điều, anh cứ tưởng như thế, trong khi anh cô đơn trong thế giới nà, còn cô ấy ở một thế giới khác. Có một ngày cô ấy sẽ trở về, hoặc có một ngày anh không chờ được sẽ đi tìm cô… </p><p>Trên thực tế, từ đầu năm anh đã bắt đầu lập kế hoạch ra nước ngoài, mặc dù vẫn biết biển người mênh mông… </p><p>Không lâu sau cô ấy trở về. </p><p>Và nhìn anh với ánh mắt xa lạ. </p><p>Và nói với anh cô ấy đã kết hôn. </p><p>Nếu có một người làm cho Mặc Sênh không cô đơn anh phải vui mừng mới đúng, không phải thế sao? </p><p>Nhưng Dĩ Thâm đau buồn nhận ra anh không phải như vậy. </p><p>Anh rất để tâm. </p><p>Để tâm đến sự mất mát trong thế giới tinh thần. </p><p>Mặc Sênh vẫn thở nhẹ nhàng đều đặn. </p><p>Dĩ Thâm nhẹ nhàng đắp chăn cho chị, đứng dậy đóng cửa đi. </p><p>*** </p><p>Đêm tháng mười một tiết trời rất lạnh, người đi lại trên con đường đông đúc nhất thành phố đã thưa dần. </p><p>Ưng Quân ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ một quán trà mở cửa suốt đêm, từ cửa sổ anh quan sát người đàn ông đang đi đến, màn đêm phần nào che mất vẻ tuấn tú, nhưng không hề giảm phần khí chất khác thường của người đó. Ưng Quân vẫn biết người đàn ông đó khiến Mặc Sênh lưu luyến như vậy nhất định là người ưu tú, nhưng con người Hà Dĩ Thâm thực sự ngoài sức tưởng tượng của anh. </p><p>Người đàn ông như vậy, khi còn ở trường đại học chắc chắn nổi bật. hồi đó làm thế nào Mặc Sênh có được anh ta? </p><p>“Nếu mình cùng thời với anh ta, ai thắng ai thua?”, Ưng Quân thầm nghĩ trong khi ngồi đợi Hà Dĩ Thâm? </p><p>Nếu như vậy, biết đâu mình gặp Mặc Sênh trước, có lẽ mọi chuyện sẽ khác hẳn. </p><p>Nhưng cứ coi như mình gặp Mặc Sênh trước, con người kiêu ngạo như mình lúc đó chưa chắc đã để ý đến cô ta. </p><p>Cơ duyên đúng là kì diệu. </p><p>Trong khi Ưng Quân suy nghĩ miên man, Dĩ Thâm đã ngồi trước mặt anh. </p><p>- Tôi tưởng anh sẽ đến muộn. </p><p>- Xưa nay tôi luôn đúng giờ - Dĩ Thâm bình thản nói, vừa lật giở cuốn thực đơn - Cà phê - Anh nói và trả cuốn thực đơn lại cho người phục vụ. </p><p>Ưng Quân nhìn thẳng vào người đối diện: </p><p>- Phải làm thế nào anh mới chịu từ bỏ? </p><p>Cách vào đề mang tính chất khiêu khích như vậy, không làm cho Dĩ Thâm mất bình tĩnh như Ưng Quân tưởng. Dĩ Thâm nhìn đối phương: </p><p>- Ưng tiên sinh, tôi không cảm thấy vấn đề này có bất kì ý nghĩa thực tế nào. </p><p>- Hà luật sư nói năng quả khiến người ta đau đầu - Ưng Quân cười gượng ngả người vòa thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau - Mặc Sênh hầu như không nói gì về tôi với anh - Ưng Quân khẳng định, anh vẫn nhớ cảnh tượng diễn ra ở khách sạn Tân Giang lúc chiều. </p><p>Đúng là không nói nhiều. Đầu tiên do anh không cho chị nói, về sau chính Mặc Sênh không muốn nhắc đến. </p><p>Bản thân Ưng Quân có vẻ muốn gác vấn đề sang một bên vô thời hạn. Điều này thực ra không phù hợp với tính cách của anh, nhưng Mặc Sênh luôn là một ngoại lệ. Ưng Quân cười, hồi lâu đột nhiên hỏi: </p><p>- Hà luật sư có hứng thú nghe câu chuyện của cuộc đời tôi không? </p><p>Dĩ Thâm ngẩng đầu: </p><p>- Đi đến đây đương nhiên là muốn. </p><p>Trong làn khói thuốc mờ mịt, Ưng Quân trầm ngâm: </p><p>- Câu chuyện không biết bắt đầu từ đâu….</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 83214, member: 24070"] Trở về nhà đêm đã khuya. Mặc Sênh bị Viêm và Tố Mẫn chuốc rượu, khi ra khỏi khách sạn đã dựa hẳn vào người Dĩ Thâm, vừa ngồi lên xe đã ngủ thiếp. Dĩ Thâm bế vợ vào phòng ngủ, đặt lên giường, Mặc Sênh tự động chui vào chăn, nằm co người ngủ. Có lẽ do say rượu, khuôn mặt Mặc Sênh đỏ hồng, hàng mi dài rủ xuống ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Dĩ Thâm ngắm nghía hồi lâu, đoạn cúi xuống hôn vào trán chị. - Anh ta cũng từng hôn em thế này phải không? - Giọng khàn đặc, Dĩ Thâm bộc lộ nỗi khổ trong lòng Nỗi khổ chất chứa trong đáy mắt mà khi Mặc Sênh thức giấc anh không muốn cho chị thấy. Dĩ Thâm lại cúi xuống, kề mặt sát mặt Mặc Sênh, hơi thở hai người quyện vào nhau. Anh ta cũng từng ở khoảng cách gần em như thế này? Anh ta cũng từng… Dĩ Thâm không cho phép mình tiếp tục tưởng tượng nữa. Chỉ có điều, anh cứ tưởng như thế, trong khi anh cô đơn trong thế giới nà, còn cô ấy ở một thế giới khác. Có một ngày cô ấy sẽ trở về, hoặc có một ngày anh không chờ được sẽ đi tìm cô… Trên thực tế, từ đầu năm anh đã bắt đầu lập kế hoạch ra nước ngoài, mặc dù vẫn biết biển người mênh mông… Không lâu sau cô ấy trở về. Và nhìn anh với ánh mắt xa lạ. Và nói với anh cô ấy đã kết hôn. Nếu có một người làm cho Mặc Sênh không cô đơn anh phải vui mừng mới đúng, không phải thế sao? Nhưng Dĩ Thâm đau buồn nhận ra anh không phải như vậy. Anh rất để tâm. Để tâm đến sự mất mát trong thế giới tinh thần. Mặc Sênh vẫn thở nhẹ nhàng đều đặn. Dĩ Thâm nhẹ nhàng đắp chăn cho chị, đứng dậy đóng cửa đi. *** Đêm tháng mười một tiết trời rất lạnh, người đi lại trên con đường đông đúc nhất thành phố đã thưa dần. Ưng Quân ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ một quán trà mở cửa suốt đêm, từ cửa sổ anh quan sát người đàn ông đang đi đến, màn đêm phần nào che mất vẻ tuấn tú, nhưng không hề giảm phần khí chất khác thường của người đó. Ưng Quân vẫn biết người đàn ông đó khiến Mặc Sênh lưu luyến như vậy nhất định là người ưu tú, nhưng con người Hà Dĩ Thâm thực sự ngoài sức tưởng tượng của anh. Người đàn ông như vậy, khi còn ở trường đại học chắc chắn nổi bật. hồi đó làm thế nào Mặc Sênh có được anh ta? “Nếu mình cùng thời với anh ta, ai thắng ai thua?”, Ưng Quân thầm nghĩ trong khi ngồi đợi Hà Dĩ Thâm? Nếu như vậy, biết đâu mình gặp Mặc Sênh trước, có lẽ mọi chuyện sẽ khác hẳn. Nhưng cứ coi như mình gặp Mặc Sênh trước, con người kiêu ngạo như mình lúc đó chưa chắc đã để ý đến cô ta. Cơ duyên đúng là kì diệu. Trong khi Ưng Quân suy nghĩ miên man, Dĩ Thâm đã ngồi trước mặt anh. - Tôi tưởng anh sẽ đến muộn. - Xưa nay tôi luôn đúng giờ - Dĩ Thâm bình thản nói, vừa lật giở cuốn thực đơn - Cà phê - Anh nói và trả cuốn thực đơn lại cho người phục vụ. Ưng Quân nhìn thẳng vào người đối diện: - Phải làm thế nào anh mới chịu từ bỏ? Cách vào đề mang tính chất khiêu khích như vậy, không làm cho Dĩ Thâm mất bình tĩnh như Ưng Quân tưởng. Dĩ Thâm nhìn đối phương: - Ưng tiên sinh, tôi không cảm thấy vấn đề này có bất kì ý nghĩa thực tế nào. - Hà luật sư nói năng quả khiến người ta đau đầu - Ưng Quân cười gượng ngả người vòa thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau - Mặc Sênh hầu như không nói gì về tôi với anh - Ưng Quân khẳng định, anh vẫn nhớ cảnh tượng diễn ra ở khách sạn Tân Giang lúc chiều. Đúng là không nói nhiều. Đầu tiên do anh không cho chị nói, về sau chính Mặc Sênh không muốn nhắc đến. Bản thân Ưng Quân có vẻ muốn gác vấn đề sang một bên vô thời hạn. Điều này thực ra không phù hợp với tính cách của anh, nhưng Mặc Sênh luôn là một ngoại lệ. Ưng Quân cười, hồi lâu đột nhiên hỏi: - Hà luật sư có hứng thú nghe câu chuyện của cuộc đời tôi không? Dĩ Thâm ngẩng đầu: - Đi đến đây đương nhiên là muốn. Trong làn khói thuốc mờ mịt, Ưng Quân trầm ngâm: - Câu chuyện không biết bắt đầu từ đâu…. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
Top