Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 83205" data-attributes="member: 24070"><p>HongKong </p><p>Đoàn đại biểu của tạp chí Tú sắc đi HongKong lần này là để đàm phán chuyện hợp tác với một tạp chí của HongKong. Vốn không liên quan đến Mặc Sênh nhưng do Mặc Sênh thạo tiếng Anh, nên họ đưa chị làm phiên dịch. </p><p>Do đã chuẩn bị chu đáo, cuộc đàm phán diễn ra khá thuận lợi. Ba ngày sau, hai bên đã ký hợp đồng hợp tác. Xong việc, cả đoàn kéo nhau đi shopping. </p><p>- Chúa ơi, sao đồ trang sức, đồ mỹ phẩm ở đây rẻ thế. </p><p>- Chết thật, cái dây chuyền đứng như thế này tôi mua ở nhà đắt hơn đến một ngàn - Chị Trần xuýt xoa tiếc rẻ. </p><p>Vốn chỉ định đi cùng Mặc Sênh không mua gì nhiều, vậy mà chị Trần mua bao nhiêu là thứ hơn cả Mặc Sênh. Họ đi ngắm nghía mua sắm suốt cả một buổi tối ở cái đất HongKong vốn không hề có ban đêm này. Kết quả ai nấy đều thấm mệt, còn mệt hơn cả mấy ngày làm việc vừa rồi. </p><p>Về đến khách sạn, vừa vào phòng chị Trần đã nằm vật ra giường như người ốm nặng. </p><p>Mặc Sênh nhìn điện thoại trên bàn, do dự không biết có nên gọi cho Dĩ Thâm. </p><p>- Gọi nhanh lên, điện thoại công quỹ đấy. </p><p>Mặc Sênh giật mình, quay người thấy chị Trần trở mình, mắt vẫn nhắm nghiền. </p><p>“Không biết có phải chị ấy nói mê không?” </p><p>Nhấc ống nghe, nhấn những con số đã quá quen thuộc. </p><p>Từ đầu dây bên kia lập tức vọng đến giọng nói trầm ấm quen thuộc của Dĩ Thâm: </p><p>- Mặc Sênh </p><p>Mặc Sênh ngẩn người: </p><p>- Sao anh biết là em? Anh đoán ra ư? </p><p>- Trên điện thoại có hiện số. </p><p>- Ra vậy! Anh đi làm về chưa? </p><p>- Em đang gọi về nhà mà. </p><p>Mặc Sênh ngẩn người vì sự ngớ ngẩn của mình. </p><p>Bên kia cũng im lặng giây lát, hình như Dĩ Thâm thở dài: </p><p>- Mấy ngày nay em làm những gì? </p><p>Mặc Sênh bắt đầu kể tình hình công việc. Khi không biết nói gì Dĩ Thâm thường chuyển đề tài, vậy là gọi hết cả giờ đồng hồ. Tắt máy, Mặc Sênh vẫn đắm mình trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Dĩ Thâm, vẫn thầm nói chuyện với anh. </p><p>Còn bên kia, Dĩ Thâm tuy bỏ máy, cầm bút mãi vẫn không viết được chữ nào. </p><p>“Nói nhiều như vậy mà không ho, có lẽ cô ấy đã hết cảm rồi”. </p><p>*** </p><p>Văn phòng luật sự Viêm Hướng Hà dạo này thắng lợi liên tục. Sau cuộc họp hàng tuần mọi người đều vui vẻ chưa muốn giải tán, họ dứt khoát đòi ba vị luật sư khao. Lại thêm Viêm là người thích tụ tập vui vẻ, anh ta vung tay vẻ hào phóng: </p><p>- Được rồi, được rồi, khao thì khao, muốn đi ăn ở đâu các vị cứ đề xuất, luật sư Hà của chúng ta sẽ bao tất. </p><p>Vòng vo mãi hóa ra lại đẩy trách nhiệm sang người khác? Dĩ Thâm từ khi kết thúc cuộc họp đến giờ không nói gì, giờ chỉ buông hai chữ ngắn gọn: </p><p>- Lý do? </p><p>- Còn lý do nào nữa? - Viêm tỏ vẻ bí mật - Lẽ nào cậu không biết, từ cổ chí kim, kẻ bị chém thường là công thần hay sao, công càng to càng dễ bị chém. </p><p>- Có lý - Dĩ Thâm thụ giáo, gật đầu chịu chém. </p><p>Mọi người hoan hô ầm ĩ, thảo luận sôi nổi địa điểm liên hoan, mỗi người đề nghị một địa điểm, ý kiến không thống nhất nhưng có một điểm rất thống nhất đó là ai cũng chọn nhà hàng sang trọng. </p><p>Hướng Hằng vừa nghe vừa lắc đầu nói với Dĩ Thâm: </p><p>- Cậu phải chuẩn bị tinh thần tốt đấy. </p><p>Dĩ Thâm cười: </p><p>- Không thành vấn đề! </p><p>Bàn mãi vẫn chưa quyết định chọn địa điểm nào, trong tiếng ồn ào có tiếng một cô gái: </p><p>- Chúng ta tổ chức ở nhà luật sư Hà, mọi người thấy thế nào? </p><p>Cả phòng lập tức im lặng, mắt hướng về người vừa nói, thì ra đó là Tiểu Cao, sinh viên thực tập mới về. </p><p>Bị mọi người nhìn, Tiểu Cao vốn không có ý gì bỗng trở nên lúng túng: </p><p>- Tôi thấy đến nhà hàng không bằng đến nhà luật sư Hà ăn lẩu, chúng ta tự chuẩn bị, vừa rẻ vừa vui. </p><p>Mọi người cùng đồng tình, nhưng không tiện phụ họa. Trong ba vị luật sư của phòng, ngoài Viêm tính tình cởi mở, vui vẻ, còn hai vị kia rất khó gần, nhất là luật sư Hà, xưa này công tư luôn phân minh, ngoài quan hệ công việc, luôn có khoảng cách với mọi người. </p><p>Nhưng… ai cũng muốn đến thăm nhà của luật sư Hà. </p><p>- Đúng đấy! đúng đấy - Viêm đột nhiên vỗ đùi đánh đét - Sao mình không nghĩ ra nhỉ, nhà cậu rất rộng, đến nhà cậu là hay nhất, chúng ta ăn uống cũng thoải mái. Thế nào, cậu cho một câu đi! </p><p>Nghe luật sư Viêm nói vậy, mọi người đều chờ câu trả lời của Dĩ Thâm. Dĩ Thâm thấy buồn cười trước những con mắt chờ đợi của mọi người, thầm nghĩ ngày mai Mặc Sênh trở về, tối nay mình tìm việc gì đó làm cũng tốt, liền gật đầu: </p><p>- Nếu mọi người không cảm thấy như vậy là quá hời cho tôi, rất hoan nghênh mọi người đến nhà chơi. </p><p>***</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 83205, member: 24070"] HongKong Đoàn đại biểu của tạp chí Tú sắc đi HongKong lần này là để đàm phán chuyện hợp tác với một tạp chí của HongKong. Vốn không liên quan đến Mặc Sênh nhưng do Mặc Sênh thạo tiếng Anh, nên họ đưa chị làm phiên dịch. Do đã chuẩn bị chu đáo, cuộc đàm phán diễn ra khá thuận lợi. Ba ngày sau, hai bên đã ký hợp đồng hợp tác. Xong việc, cả đoàn kéo nhau đi shopping. - Chúa ơi, sao đồ trang sức, đồ mỹ phẩm ở đây rẻ thế. - Chết thật, cái dây chuyền đứng như thế này tôi mua ở nhà đắt hơn đến một ngàn - Chị Trần xuýt xoa tiếc rẻ. Vốn chỉ định đi cùng Mặc Sênh không mua gì nhiều, vậy mà chị Trần mua bao nhiêu là thứ hơn cả Mặc Sênh. Họ đi ngắm nghía mua sắm suốt cả một buổi tối ở cái đất HongKong vốn không hề có ban đêm này. Kết quả ai nấy đều thấm mệt, còn mệt hơn cả mấy ngày làm việc vừa rồi. Về đến khách sạn, vừa vào phòng chị Trần đã nằm vật ra giường như người ốm nặng. Mặc Sênh nhìn điện thoại trên bàn, do dự không biết có nên gọi cho Dĩ Thâm. - Gọi nhanh lên, điện thoại công quỹ đấy. Mặc Sênh giật mình, quay người thấy chị Trần trở mình, mắt vẫn nhắm nghiền. “Không biết có phải chị ấy nói mê không?” Nhấc ống nghe, nhấn những con số đã quá quen thuộc. Từ đầu dây bên kia lập tức vọng đến giọng nói trầm ấm quen thuộc của Dĩ Thâm: - Mặc Sênh Mặc Sênh ngẩn người: - Sao anh biết là em? Anh đoán ra ư? - Trên điện thoại có hiện số. - Ra vậy! Anh đi làm về chưa? - Em đang gọi về nhà mà. Mặc Sênh ngẩn người vì sự ngớ ngẩn của mình. Bên kia cũng im lặng giây lát, hình như Dĩ Thâm thở dài: - Mấy ngày nay em làm những gì? Mặc Sênh bắt đầu kể tình hình công việc. Khi không biết nói gì Dĩ Thâm thường chuyển đề tài, vậy là gọi hết cả giờ đồng hồ. Tắt máy, Mặc Sênh vẫn đắm mình trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Dĩ Thâm, vẫn thầm nói chuyện với anh. Còn bên kia, Dĩ Thâm tuy bỏ máy, cầm bút mãi vẫn không viết được chữ nào. “Nói nhiều như vậy mà không ho, có lẽ cô ấy đã hết cảm rồi”. *** Văn phòng luật sự Viêm Hướng Hà dạo này thắng lợi liên tục. Sau cuộc họp hàng tuần mọi người đều vui vẻ chưa muốn giải tán, họ dứt khoát đòi ba vị luật sư khao. Lại thêm Viêm là người thích tụ tập vui vẻ, anh ta vung tay vẻ hào phóng: - Được rồi, được rồi, khao thì khao, muốn đi ăn ở đâu các vị cứ đề xuất, luật sư Hà của chúng ta sẽ bao tất. Vòng vo mãi hóa ra lại đẩy trách nhiệm sang người khác? Dĩ Thâm từ khi kết thúc cuộc họp đến giờ không nói gì, giờ chỉ buông hai chữ ngắn gọn: - Lý do? - Còn lý do nào nữa? - Viêm tỏ vẻ bí mật - Lẽ nào cậu không biết, từ cổ chí kim, kẻ bị chém thường là công thần hay sao, công càng to càng dễ bị chém. - Có lý - Dĩ Thâm thụ giáo, gật đầu chịu chém. Mọi người hoan hô ầm ĩ, thảo luận sôi nổi địa điểm liên hoan, mỗi người đề nghị một địa điểm, ý kiến không thống nhất nhưng có một điểm rất thống nhất đó là ai cũng chọn nhà hàng sang trọng. Hướng Hằng vừa nghe vừa lắc đầu nói với Dĩ Thâm: - Cậu phải chuẩn bị tinh thần tốt đấy. Dĩ Thâm cười: - Không thành vấn đề! Bàn mãi vẫn chưa quyết định chọn địa điểm nào, trong tiếng ồn ào có tiếng một cô gái: - Chúng ta tổ chức ở nhà luật sư Hà, mọi người thấy thế nào? Cả phòng lập tức im lặng, mắt hướng về người vừa nói, thì ra đó là Tiểu Cao, sinh viên thực tập mới về. Bị mọi người nhìn, Tiểu Cao vốn không có ý gì bỗng trở nên lúng túng: - Tôi thấy đến nhà hàng không bằng đến nhà luật sư Hà ăn lẩu, chúng ta tự chuẩn bị, vừa rẻ vừa vui. Mọi người cùng đồng tình, nhưng không tiện phụ họa. Trong ba vị luật sư của phòng, ngoài Viêm tính tình cởi mở, vui vẻ, còn hai vị kia rất khó gần, nhất là luật sư Hà, xưa này công tư luôn phân minh, ngoài quan hệ công việc, luôn có khoảng cách với mọi người. Nhưng… ai cũng muốn đến thăm nhà của luật sư Hà. - Đúng đấy! đúng đấy - Viêm đột nhiên vỗ đùi đánh đét - Sao mình không nghĩ ra nhỉ, nhà cậu rất rộng, đến nhà cậu là hay nhất, chúng ta ăn uống cũng thoải mái. Thế nào, cậu cho một câu đi! Nghe luật sư Viêm nói vậy, mọi người đều chờ câu trả lời của Dĩ Thâm. Dĩ Thâm thấy buồn cười trước những con mắt chờ đợi của mọi người, thầm nghĩ ngày mai Mặc Sênh trở về, tối nay mình tìm việc gì đó làm cũng tốt, liền gật đầu: - Nếu mọi người không cảm thấy như vậy là quá hời cho tôi, rất hoan nghênh mọi người đến nhà chơi. *** [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
Top