Bảy việc tốt bắt gặp đâu đó
https://nghethuatsong.info/vi/news/Cuoc-song/Bay-viec-tot-bat-gap-dau-do-1998/#
https://nghethuatsong.info/vi/news/Cuoc-song/Bay-viec-tot-bat-gap-dau-do-1998/#
Quanh ta ánh sáng vẫn đang chiếu rọi nhưng nhiều khi phải nhìn thật kỹ mới thấy, bởi còn nhiều những ngăn cách, cản trở, còn những làn sương cũng đang giăng tỏa, nhưng tuyệt nhiên là sương mờ không thể ngăn ánh sáng.
Một cốc trà đá miễn phí giữa cái nắng oi bức buổi ban trưa làm lòng người dịu mát, lắng đọng, lấy lại tinh thần “quanh ta vẫn còn người tốt” để tiếp tục cuộc mưu sinh vất vả nơi đô thị phồn hoa, lộng lẫy, người người còn đang mãi mê với những dự định, kế hoạch của riêng mình mà đôi khi quên mất những cảnh đời còn nhiều khó nhọc xung quanh.
Một tấm bảng chỉ đường vào bệnh viện rõ ràng, chi tiết từng nét chữ, mũi tên dù người làm ra nó chỉ mới thuộc diện thoát mù chữ cũng đủ làm ấm lòng những con bệnh đang đau ốm lại phải vất vả chạy ngược chạy xuôi từ quê nhà xa xôi, không thông thuộc, không thân thích, bơ vơ một thân một mình thì tấm bảng chỉ đường đó chẳng khác nào người thân đang mỉm cười, dang tay che chở mình.
Một anh xe ôm tốt bụng chở người khách chạy lòng vòng tìm chỗ in ấn tài liệu xin việc, sau đó còn giữ lời hứa quay lại đón người khách, trên đường vui vẻ trò chuyện, hỏi han “Trả lời có ngon lành không?”, thật là đôn hậu và nhiệt tình.
Một chị tuổi tứ tuần khuyên “kệ nó đi em” khi thấy một thanh niên đang tức giận mặt mũi đăm chiêu, sắp sữa có hành động bồng bột, do bị một lời đề nghị khiếm nhã “không mua thì đi chỗ khác, thử tới thử lui làm hư bút” của người chủ kèm theo quà khuyến mãi là một cái nắm đấm giơ ra trước mặt.
Một tiếng hô lên “Chống xe !” làm ta vụt thoát ra khỏi “sinh, lão, bệnh, tử” trong khoảnh khắc, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, không biết chừng có thể vướng vào cái “vòng“ đó sớm hơn so với “dự tính”.
Trời mưa, đường phố ngập lụt, người và xe bì bõm, bên dưới dòng nước là ổ gà, ổ voi hay “hố tử thần”, chẳng may lọt vào thì chỉ còn đứng như trời tròng, nhưng cũng may thay đã có người dân hai bên đường chạy ra tiếp sức đẩy xe vượt qua, một cảnh tượng đôi khi bắt gặp đâu đó giữa chốn “rừng xanh hang hóc” như hiện nay.
Một nghệ sĩ nghiệp dư tuổi thất thập cổ lai hy vẫn ngày ngày réo rắt, lảnh lót, vui tươi những bản nhạc violon quen thuộc với sân khấu là trời xanh, nắng vàng, ghế đá công viên và khán giả là những người khách bộ hành, những bạn trẻ, những người vô gia cư đang quây quần bên nhau cùng nhau thưởng thức tiếng đàn một cách say mê, nồng ấm, thân quen như từ thuở nào.
Những việc làm, hành động trên làm ta thấy mọi người như đang xích lại gần nhau để cùng cảm thông, chia sẻ những khó khăn, phiền muộn trong cuộc sống, làm không gian quanh ta được thắp sáng, dù ánh sáng khi mờ khi tỏ, hay thậm chí có lúc tưởng như đang lay lắt như ngọn đèn dầu thì vẫn còn hơn là tối mờ tối mịt, bởi chỉ một chút ánh sáng phía cuối đường hầm cũng đủ cho ta thấy ấm áp và vững tin tiếp bước.
ST