Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 82704" data-attributes="member: 24070"><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Giọng nói khàn khàn của viên thanh tra cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Chúng ta có hân hạnh nói chuyện với ai đây? – Lucas hỏi với giọng chế giễu không che giấu nổi nỗi bực mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Với thanh tra Pilguez thuộc phòng cảnh sát San Francisco, - Zofia trả lời hắn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi rất vui vì lần này cô nhận ra tôi! – Pilguez nói với Zofia, hoàn toàn không để ý gì tới sự tồn tại của Lucas, - khi nào có dịp, cô cần phải giải thích cho tôi nghe vì sao sáng nay cô lại giả vờ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi không muốn phải giải thích chúng ta đã từng gặp nhau trong hoàn cảnh nào, chủ yếu để bảo vệ cho Mathilde, - Zofia nói thêm. – Tin đồn có thể lan nhanh hơn sương mù trong khu cảng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi đã đặt lòng tin nơi cô khi đồng ý thả cô bé sớm hơn thời hạn, vì vậy tôi cũng mong cô sẽ tin tưởng tôi. Sự tế nhị không hoàn toàn là điều cấm kị trong nghề cảnh sát! Tuy nhiên, cứ xét tình trạng cô bé, thì nếu chúng ta để cô ấy ngồi lại phòng giam cho tới mãn hạnh có lẽ sẽ tốt hơn chăng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Một định nghĩa tuyệt vời về sự tế nhị, thưa thanh tra! – Lucas xem vào và chào hai người.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hắn bước qua lỗ hổng lớn, chỗ có một cánh cửa đôi đắt tiền được gửi từ tận Châu Á sang đang nằm chỏng trơ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trước khi ngồi vào xe, Lucas nói với lại Zofia.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thật đáng tiếc cho cô bạn cô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Chiếc Chevrolet đen biến mất vài giây sau ở ngã rẽ đường Bờ Biển.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia chẳng thể cung cấp manh mối gì cho viên thanh tra. Chỉ có ột linh cảm khủng khiếp khiến cô tìm cách giục tất cả những người đang ngồi trong nhà hàng chạy ra khỏi nơi đó. Pilguez lưu ý cô rằng lời giải thích của cô có vẻ quá đơn giản so với số sinh mạng mà cô vừa cứu sống. Zofia chẳng biết nói gì thêm nữa. Có lẽ cô đã vô tình ngửi được hơi gas toát ra từ lớp trần giả của nhà hàng. Pilguez làu bàu: tất cả các hồ sơ có chút dính dáng tới sự ngẫu nhiên dường như có xu hướng bám chặt lấy anh trong những năm gần đây.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Hãy báo cho tôi biết khi nào anh có thể kết luận điều tra, tôi muốn biết điều gì đã xảy ra.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Viên thanh tra để cho cô rời khỏi hiện trường. Zofia quay ra xe. Tấm kính chắn gió đã bị nức một vệt dài, và lớp vỏ xe màu hạt dẻ đạ được sơn lại bằng một lớp bụi xám trải rất đều. Trên đường đi tới phòng cấp cứu, cô gặp rất nhiều xe cứu hỏa cụng đang tiếp tục đổ xô tời hiện trường vụ tai nạn. Cô đậu chiếc Ford, băng qua sân để xe và bước vào khoa cấp cứu. Một nữ y tá tới gặp và nói cho cô ta biết Mathilde vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Sofia cám ơn cô rồi chọn một chỗ ngồi trên dãy ghê băng trống trong phòng chờ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lucas sốt ruột nhấn hai còi,. Ngồi trong trạm gác, người bảo vệ ấn tay vào một nút, mắt vẫn dán chặt vào màn hình nhỏ nơi đội Yankee đang dẫn trước với tỷ số khá cách biệt. Thanh chắn từ từ nhấc lên và chiếc Chevrolet tiến vào, đèn tắt ngấm, chạy thẳng tới sát mép nước. Lucas mỏ cửa sổ xe, ném đót thuốc lá ra ngoài. Hắn kéo cần xe về số không rồi ra khỏi xe và vẫn để cho máy tiếp tục nổ. Chỉ với một cú đá nhẹ lên tấm chắn sốc phía sau, hắn đã cung cấp đủ lực cần thiết để chiếc xe trượt vầ phía trước và lao xuống bến nước. Hai tay chống bên hông, hắn vui vui sướng nhìn cảnh tượng. Khi bọt bong bóng cuối cùng vỡ tan, hắn quay lưng rồi vui vẻ đi về phía bãi để xe. Một chiếc Honda màu ô-liu như chờ sẵn hắn ở đó. Hắn mở khóa, mở nắp xe, giật đứt còi báo động và ném ra xa. Hắn ngồi vào trong xe và ngắm nội thất bọc nhựa bên trong với vẻ kém hào hứng. Rồi hắn rút chùm chìa khóa ra và chọn lấy chiếc chìa mà hắn cho là thích hợp nhất. Động cơ xe hoạt động ngay lập tức với tiếng máy nổ chói tay.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Một chiếc xe Nhật màu xanh lá cây, đúng là không còn thiếu gì nữa rồi! – Hắn làu bàu trong lúc kéo nhẹ phanh tay.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lucas nhìn đồng hồ, hắn đã bị muộn nên lập tức tăng ga. Ngồi vắt vẻo trên ván buộc neo, một người vô gia cư tên Jules nhún vai nhìn chiếc xe đi xa dần, một tiếng nổ”bụp” vang lên trên mặt nước.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cô ấy có qua được không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đây là lần thứ ba trong buổi tối, giọng nói của Lucas làm Zofia giật nẩy người.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi đang mong như vậy, - cô trả lời và nhìn hắn từ đầu đến chân. – Thật ra anh là ai?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Lucas. Xin lỗi và rất hân hạnh, - hắn vừa nói vừa chìa tay ra.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cho tới lúc này Zofia mới cảm thấy sự mệt mỏi đang đè nặng lên cô. Cô đứng dậy và đi về phía chiếc máy bán cà phê tự động.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh có muốn dung một cốc không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi không uống cà phê, - Lucas trả lời.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi cũng không, - cô nói, mắt nhìn đồng hai mươi xu mà cô đang xoay xoay trong long bàn tay. – Anh tới đây làm gì?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thì cũng như cô, - Lucas đáp, - tôi tới để xem cô ấy thế nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Vì sao? – Zofia hỏi và cất đồng xu vào túi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Vì tôi phải làm một bản báo cáo, và cho tới lúc này trong mục” nạn nhân” tôi vẫn ghi con số 1, do đó tôi tới để xem có cần phải đính chính thông tin này không. Tôi có thói quen nộp báo cáo ngay trong ngày vì tôi vô cùng ghét sự chậm trễ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi cũng nghĩ như vậy!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Lẽ ra cô nên nhận lời mời ăn tối của tôi, như thế thì chúng ta sẽ chẳng rơi vào hoàn cảnh như bây giờ!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Lúc nãy anh đã nói điều gì đó về sự tế nhị, anh có vẽ biết rõ điều này có nghĩa gì!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Phải đến khuya cô ấy mới có thể ra khỏi phòng cấp cứu, bị một chiếc dĩa cắm phải chắc chắn sẽ gây ra vết thương khá nghiêm trọng, nhất là đối với một người gầy như cô ấy. Có lẽ họ sẽ phải mất hàng tiếng đồng hồ để khâu lại vết thương, tôi có thể mời cô sang quán cà phê đối diện được không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không, thật sự là anh không thể!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tùy cô thôi, vậy thì chúng ta ngồi chờ ở đây, chẳng thoải mái bằng, nhưng nếu cô thích thế thì đành vậy…Thật đáng tiếc!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Họ ngồi quay lưng vào nhau trên dãy ghế trong hơn một tiếng đồng hồ, cho tới khi người bác sĩ phẩu thuật cuối cùng cũng hiện ra ở đầu hành lang. Ông ta không tháo đôi găng bằng cao su để tạo nên tiếng kêu( từ lâu lắm rồi các bác sĩ phẩu thuật thường tháo găng ngay khi ra khỏi phòng mổ và vứt chúng vào những thùng rác được sử dụng cho mục đích này). Mathilde đã qua cơn nguy hiểm, động mạch đã không bị tổn thương. Phim chụp các lớp không cho thấy bất cứ một chấn thương nào ở sọ não. Cột sống cũng không hề gì.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Mathilde có hai chỗ gẫy xương không quá nghiêm trọng, một ở đùi, một ở cánh tay ,và một vài vết khâu. Người ta đang bó bột cho cô. Biến chứng có thể xảy ra, nhưng vị bác sĩ tỏ ra tự tin. Tuy vậy ông vẫn muốn bệnh nhân được nghĩ ngơi hoàn toàn trong một vài giờ tới. Ông nhờ Zofia báo cho người nhà của bệnh nhân rằng các cuộc thăm bệnh sẽ chỉ được phép bắt đầu từ sáng mai.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Sẽ nhanh thôi, - cô nói, -chẳng có ai ngoài tôi ra cả.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô thông báo cho người phụ trách tầng số máy nhắn của cô. Khi đi ra, Zofia bước ngang qua mặt Lucas và không buồn ngước lên nhìn hắn, cô nói cho hắn biết hắn sẽ không cần phải sữa lại bản báo cáo. Cô bước vào và biến vào bên trong cánh cửa quay của khu cấp cứu. Lucas đuổi kịp cô tại bãi để xa vắng tanh, cô vẫn đang loay hoay tìm chìa khóa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nếu anh có thể tránh đừng làm tôi giật mình thì tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, - cô nói với hắn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi thì nghĩ chúng ta đã khởi đầu thật sự không may mắn, - Lucas đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Khởi đầu gì cơ? – cô vặn lại.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lucas ngập ngừng trước khi trả lời:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Phải nói đôi khi tôi hơi thẳng thắn trong cách nói chuyện, song tôi thật sự vui mừng vì bạn cô đã qua khỏi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nếu vậy thì ít nhất hôm nay chúng ta cũng chia sẻ một điểm chung, cứ như là điều gì cũng có thể xảy ra! Giờ thì mong anh vui long nhường chỗ để tôi mở cửa xe…</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Phải chăng chúng ta nên cùng đi uống một tách cà phê?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia đứng yên không nói gì.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Vụng về quá! – Lucas nói tiếp. – Cô không uống cà phê, mà tôi cũng không! Một ly nước cam chăng? Họ làm nước cam rất ngon, ở quán đối diện bên kia.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tại sao anh lại thích uống nước với tôi như vậy?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Vì tôi vừa mới đến thành phố này và tôi thật sự chẳng quen biết ai ở đây. Tôi đã sống ba năm vô cùng cô đơn ở New York, điều này cũng chẳng có gì là đặc biệt cả. Qủa táo Khổng lồ( biệt danh thường dùng để chỉ thành phố New York) đã biến tôi thành người không khéo ăn nói, song tôi đang quyết tâm thay đổi bản thân.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia cúi đầu và nhìn Lucas đăm đăm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thôi được, tôi nói lại từ đầu vậy. Cô hãy quên New York, nỗi cô đơn của tôi cũng như tất cả những điều khác đi. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại muốn uống nước với cô như vậy. Thật ra tôi chẳng quan tâm gì tới uống nước cả, tôi chỉ muốn làm quen với cô. Đấy , như vậy là tôi đã nói cho cô nghe sự thật. Về phần cô cũng nên có một hành động đẹp bằng cách đồng ý.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia nhìn đồng hồ và ngần ngừ vài giây. Cô mỉm cười và chấp nhận. Họ sang đường và bước vào quán Krispy Kreme. Cái quán nhỏ thơm lừng mùi bánh ngọt nóng hồi, một khay bánh nướng vừa mới ra khòi lò. Họ chọn một bàn ngồi bên cửa sổ. Zofia không ăn mà ngồi Lucas với vẻ ngạc nhiên. Hắn nuốt gọn bảy cái bánh nướng bọc đường chỉ trong vòng chưa tới mười phút.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Trong danh sách bảy tội lớn nhất, tham ăn không phải là tội khiến cho anh sợ hãi phải không? – Cô nháy mắt tinh nghịch.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Mấy cái chuyện tội lỗi đó đúng là vớ vẩn…, - hắn vừa trả lời vừa mút ngón tay, - toàn thứ dành cho người tu hành. Một ngày không bánh nướng còn tệ hơn cả một ngày đẹp trời!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh không thích mặt trời sao? – Cô ngạc nhiên hỏi hắn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ồ không, tôi thích mê đi ấy chứ! Có đầy người bị phỏng rộp hoặc bị ung thư da; đàn ông mệt lử vì nóng, tắt thở vì bị cà-vạt thít cổ; đàn bà sợ chết khiếp khi nghĩ tới việc phấn trang điểm trên mặt sẽ chảy ra, tất cả mọi người cuối cùng rồi cũng chết toi bởi máy điều hòa nhiệt độ làm thủng tầng ô-zôn; ô nhiễm tăng cao và súc vật chết vì khát, chưa kể tới các cụ già không hít thở nổi vì nóng. Ồ không, cho tôi xin! Mặt trời không hoàn toàn đáng yêu như người ta vẫn tưởng đâu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Anh có một cách quan niệm sự việc thật lạ lùng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia càng để ý hơn tới cách nói chuyện của Lucas khi hắn ta hạ giọng vẻ nghiêm túc và tuyên bố rằng cần phải thẳng thắn khi đánh giá cái xấu và cái tốt. Thứ tự sắp xếp hai khái niệm này khiến Zofia ngạc nhiên. Rất nhiều lần Lucas đặt cái xấu lên trước cái tốt…mà thông thường người ta nhắc đến hai khái niệm đó theo thứ tự ngược lại.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Một ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí cô. Cô nghi ngờ hắn là Thiên Thần Kiểm Soát đến đây để kiểm tra xem nhiệm vụ của cô có tiến triển tốt hay không. Cô vẫn thường gặp họ khi thi hành những nhiệm vụ kém quan trọng hơn lần này. Lucas càng nói, cô càng thấy giả thuyết đó có vẻ hợp lý, vì hắn tỏ ra rất khiêu khích. Sau cái bánh thứ chin, miệng vẫn còn lung búng, hắn tuyên bố rất muốn được gặp lại cô. Zofia mỉm cười. Hắn thanh toán tiền rồi cả hai cùng bước ra ngoài.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trên bãi xe vắng tanh, Lucas ngước đầu lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Trời hơi mát nhưng đẹp tuyệt vời, phải không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô đã nhận lời ăn tối với hắn vào ngày hôm sau. Nếu như, bằng một sự tình cờ, cả hai làm việc cho cùng một tổ chức, thì người muốn kiểm tra cô sẽ toại nguyện: cô sẵn long trãi qua buổi sát hạch. Zofia lên xe và lái về nhà.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô đậu xe trước cửa nhà và cố gắng không gây tiếng động khi leo lên bậc thềm. Không còn một ánh đèn nào phát ra từ lối vào, cánh cửa dẫn tới căn hộ của Reine Sheridan đã đóng chặt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trước khi vào nhà, cô ngước mắt nhìn lên trời, bầu trời trong vắt không một gợn mậy cũng không một ngôi sao.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trời đã tối, rồi trời lại sáng…</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">kết thúc ngày thứ nhất <img src="https://cdn.jsdelivr.net/gh/twitter/twemoji@14.0.2/assets/72x72/1f642.png" class="smilie smilie--emoji" loading="lazy" width="72" height="72" alt=":)" title="Smile :)" data-smilie="1"data-shortname=":)" /> </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span><p style="text-align: center"><img src="https://i530.photobucket.com/albums/dd350/bushelherb/rain-9.gif" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p> <p style="text-align: center"></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 82704, member: 24070"] [FONT=Arial] [SIZE=4][COLOR=Navy]Giọng nói khàn khàn của viên thanh tra cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. - Chúng ta có hân hạnh nói chuyện với ai đây? – Lucas hỏi với giọng chế giễu không che giấu nổi nỗi bực mình. - Với thanh tra Pilguez thuộc phòng cảnh sát San Francisco, - Zofia trả lời hắn. - Tôi rất vui vì lần này cô nhận ra tôi! – Pilguez nói với Zofia, hoàn toàn không để ý gì tới sự tồn tại của Lucas, - khi nào có dịp, cô cần phải giải thích cho tôi nghe vì sao sáng nay cô lại giả vờ. - Tôi không muốn phải giải thích chúng ta đã từng gặp nhau trong hoàn cảnh nào, chủ yếu để bảo vệ cho Mathilde, - Zofia nói thêm. – Tin đồn có thể lan nhanh hơn sương mù trong khu cảng. - Tôi đã đặt lòng tin nơi cô khi đồng ý thả cô bé sớm hơn thời hạn, vì vậy tôi cũng mong cô sẽ tin tưởng tôi. Sự tế nhị không hoàn toàn là điều cấm kị trong nghề cảnh sát! Tuy nhiên, cứ xét tình trạng cô bé, thì nếu chúng ta để cô ấy ngồi lại phòng giam cho tới mãn hạnh có lẽ sẽ tốt hơn chăng. - Một định nghĩa tuyệt vời về sự tế nhị, thưa thanh tra! – Lucas xem vào và chào hai người. Hắn bước qua lỗ hổng lớn, chỗ có một cánh cửa đôi đắt tiền được gửi từ tận Châu Á sang đang nằm chỏng trơ. Trước khi ngồi vào xe, Lucas nói với lại Zofia. - Thật đáng tiếc cho cô bạn cô. Chiếc Chevrolet đen biến mất vài giây sau ở ngã rẽ đường Bờ Biển. Zofia chẳng thể cung cấp manh mối gì cho viên thanh tra. Chỉ có ột linh cảm khủng khiếp khiến cô tìm cách giục tất cả những người đang ngồi trong nhà hàng chạy ra khỏi nơi đó. Pilguez lưu ý cô rằng lời giải thích của cô có vẻ quá đơn giản so với số sinh mạng mà cô vừa cứu sống. Zofia chẳng biết nói gì thêm nữa. Có lẽ cô đã vô tình ngửi được hơi gas toát ra từ lớp trần giả của nhà hàng. Pilguez làu bàu: tất cả các hồ sơ có chút dính dáng tới sự ngẫu nhiên dường như có xu hướng bám chặt lấy anh trong những năm gần đây. - Hãy báo cho tôi biết khi nào anh có thể kết luận điều tra, tôi muốn biết điều gì đã xảy ra. Viên thanh tra để cho cô rời khỏi hiện trường. Zofia quay ra xe. Tấm kính chắn gió đã bị nức một vệt dài, và lớp vỏ xe màu hạt dẻ đạ được sơn lại bằng một lớp bụi xám trải rất đều. Trên đường đi tới phòng cấp cứu, cô gặp rất nhiều xe cứu hỏa cụng đang tiếp tục đổ xô tời hiện trường vụ tai nạn. Cô đậu chiếc Ford, băng qua sân để xe và bước vào khoa cấp cứu. Một nữ y tá tới gặp và nói cho cô ta biết Mathilde vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Sofia cám ơn cô rồi chọn một chỗ ngồi trên dãy ghê băng trống trong phòng chờ. Lucas sốt ruột nhấn hai còi,. Ngồi trong trạm gác, người bảo vệ ấn tay vào một nút, mắt vẫn dán chặt vào màn hình nhỏ nơi đội Yankee đang dẫn trước với tỷ số khá cách biệt. Thanh chắn từ từ nhấc lên và chiếc Chevrolet tiến vào, đèn tắt ngấm, chạy thẳng tới sát mép nước. Lucas mỏ cửa sổ xe, ném đót thuốc lá ra ngoài. Hắn kéo cần xe về số không rồi ra khỏi xe và vẫn để cho máy tiếp tục nổ. Chỉ với một cú đá nhẹ lên tấm chắn sốc phía sau, hắn đã cung cấp đủ lực cần thiết để chiếc xe trượt vầ phía trước và lao xuống bến nước. Hai tay chống bên hông, hắn vui vui sướng nhìn cảnh tượng. Khi bọt bong bóng cuối cùng vỡ tan, hắn quay lưng rồi vui vẻ đi về phía bãi để xe. Một chiếc Honda màu ô-liu như chờ sẵn hắn ở đó. Hắn mở khóa, mở nắp xe, giật đứt còi báo động và ném ra xa. Hắn ngồi vào trong xe và ngắm nội thất bọc nhựa bên trong với vẻ kém hào hứng. Rồi hắn rút chùm chìa khóa ra và chọn lấy chiếc chìa mà hắn cho là thích hợp nhất. Động cơ xe hoạt động ngay lập tức với tiếng máy nổ chói tay. - Một chiếc xe Nhật màu xanh lá cây, đúng là không còn thiếu gì nữa rồi! – Hắn làu bàu trong lúc kéo nhẹ phanh tay. Lucas nhìn đồng hồ, hắn đã bị muộn nên lập tức tăng ga. Ngồi vắt vẻo trên ván buộc neo, một người vô gia cư tên Jules nhún vai nhìn chiếc xe đi xa dần, một tiếng nổ”bụp” vang lên trên mặt nước. - Cô ấy có qua được không? Đây là lần thứ ba trong buổi tối, giọng nói của Lucas làm Zofia giật nẩy người. - Tôi đang mong như vậy, - cô trả lời và nhìn hắn từ đầu đến chân. – Thật ra anh là ai? - Lucas. Xin lỗi và rất hân hạnh, - hắn vừa nói vừa chìa tay ra. Cho tới lúc này Zofia mới cảm thấy sự mệt mỏi đang đè nặng lên cô. Cô đứng dậy và đi về phía chiếc máy bán cà phê tự động. - Anh có muốn dung một cốc không? - Tôi không uống cà phê, - Lucas trả lời. - Tôi cũng không, - cô nói, mắt nhìn đồng hai mươi xu mà cô đang xoay xoay trong long bàn tay. – Anh tới đây làm gì? - Thì cũng như cô, - Lucas đáp, - tôi tới để xem cô ấy thế nào. - Vì sao? – Zofia hỏi và cất đồng xu vào túi. - Vì tôi phải làm một bản báo cáo, và cho tới lúc này trong mục” nạn nhân” tôi vẫn ghi con số 1, do đó tôi tới để xem có cần phải đính chính thông tin này không. Tôi có thói quen nộp báo cáo ngay trong ngày vì tôi vô cùng ghét sự chậm trễ. - Tôi cũng nghĩ như vậy! - Lẽ ra cô nên nhận lời mời ăn tối của tôi, như thế thì chúng ta sẽ chẳng rơi vào hoàn cảnh như bây giờ! - Lúc nãy anh đã nói điều gì đó về sự tế nhị, anh có vẽ biết rõ điều này có nghĩa gì! - Phải đến khuya cô ấy mới có thể ra khỏi phòng cấp cứu, bị một chiếc dĩa cắm phải chắc chắn sẽ gây ra vết thương khá nghiêm trọng, nhất là đối với một người gầy như cô ấy. Có lẽ họ sẽ phải mất hàng tiếng đồng hồ để khâu lại vết thương, tôi có thể mời cô sang quán cà phê đối diện được không? - Không, thật sự là anh không thể! - Tùy cô thôi, vậy thì chúng ta ngồi chờ ở đây, chẳng thoải mái bằng, nhưng nếu cô thích thế thì đành vậy…Thật đáng tiếc! Họ ngồi quay lưng vào nhau trên dãy ghế trong hơn một tiếng đồng hồ, cho tới khi người bác sĩ phẩu thuật cuối cùng cũng hiện ra ở đầu hành lang. Ông ta không tháo đôi găng bằng cao su để tạo nên tiếng kêu( từ lâu lắm rồi các bác sĩ phẩu thuật thường tháo găng ngay khi ra khỏi phòng mổ và vứt chúng vào những thùng rác được sử dụng cho mục đích này). Mathilde đã qua cơn nguy hiểm, động mạch đã không bị tổn thương. Phim chụp các lớp không cho thấy bất cứ một chấn thương nào ở sọ não. Cột sống cũng không hề gì. Mathilde có hai chỗ gẫy xương không quá nghiêm trọng, một ở đùi, một ở cánh tay ,và một vài vết khâu. Người ta đang bó bột cho cô. Biến chứng có thể xảy ra, nhưng vị bác sĩ tỏ ra tự tin. Tuy vậy ông vẫn muốn bệnh nhân được nghĩ ngơi hoàn toàn trong một vài giờ tới. Ông nhờ Zofia báo cho người nhà của bệnh nhân rằng các cuộc thăm bệnh sẽ chỉ được phép bắt đầu từ sáng mai. - Sẽ nhanh thôi, - cô nói, -chẳng có ai ngoài tôi ra cả. Cô thông báo cho người phụ trách tầng số máy nhắn của cô. Khi đi ra, Zofia bước ngang qua mặt Lucas và không buồn ngước lên nhìn hắn, cô nói cho hắn biết hắn sẽ không cần phải sữa lại bản báo cáo. Cô bước vào và biến vào bên trong cánh cửa quay của khu cấp cứu. Lucas đuổi kịp cô tại bãi để xa vắng tanh, cô vẫn đang loay hoay tìm chìa khóa. - Nếu anh có thể tránh đừng làm tôi giật mình thì tôi sẽ vô cùng biết ơn anh, - cô nói với hắn. - Tôi thì nghĩ chúng ta đã khởi đầu thật sự không may mắn, - Lucas đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng. - Khởi đầu gì cơ? – cô vặn lại. Lucas ngập ngừng trước khi trả lời: - Phải nói đôi khi tôi hơi thẳng thắn trong cách nói chuyện, song tôi thật sự vui mừng vì bạn cô đã qua khỏi. - Nếu vậy thì ít nhất hôm nay chúng ta cũng chia sẻ một điểm chung, cứ như là điều gì cũng có thể xảy ra! Giờ thì mong anh vui long nhường chỗ để tôi mở cửa xe… - Phải chăng chúng ta nên cùng đi uống một tách cà phê? Zofia đứng yên không nói gì. - Vụng về quá! – Lucas nói tiếp. – Cô không uống cà phê, mà tôi cũng không! Một ly nước cam chăng? Họ làm nước cam rất ngon, ở quán đối diện bên kia. - Tại sao anh lại thích uống nước với tôi như vậy? - Vì tôi vừa mới đến thành phố này và tôi thật sự chẳng quen biết ai ở đây. Tôi đã sống ba năm vô cùng cô đơn ở New York, điều này cũng chẳng có gì là đặc biệt cả. Qủa táo Khổng lồ( biệt danh thường dùng để chỉ thành phố New York) đã biến tôi thành người không khéo ăn nói, song tôi đang quyết tâm thay đổi bản thân. Zofia cúi đầu và nhìn Lucas đăm đăm. - Thôi được, tôi nói lại từ đầu vậy. Cô hãy quên New York, nỗi cô đơn của tôi cũng như tất cả những điều khác đi. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại muốn uống nước với cô như vậy. Thật ra tôi chẳng quan tâm gì tới uống nước cả, tôi chỉ muốn làm quen với cô. Đấy , như vậy là tôi đã nói cho cô nghe sự thật. Về phần cô cũng nên có một hành động đẹp bằng cách đồng ý. Zofia nhìn đồng hồ và ngần ngừ vài giây. Cô mỉm cười và chấp nhận. Họ sang đường và bước vào quán Krispy Kreme. Cái quán nhỏ thơm lừng mùi bánh ngọt nóng hồi, một khay bánh nướng vừa mới ra khòi lò. Họ chọn một bàn ngồi bên cửa sổ. Zofia không ăn mà ngồi Lucas với vẻ ngạc nhiên. Hắn nuốt gọn bảy cái bánh nướng bọc đường chỉ trong vòng chưa tới mười phút. - Trong danh sách bảy tội lớn nhất, tham ăn không phải là tội khiến cho anh sợ hãi phải không? – Cô nháy mắt tinh nghịch. - Mấy cái chuyện tội lỗi đó đúng là vớ vẩn…, - hắn vừa trả lời vừa mút ngón tay, - toàn thứ dành cho người tu hành. Một ngày không bánh nướng còn tệ hơn cả một ngày đẹp trời! - Anh không thích mặt trời sao? – Cô ngạc nhiên hỏi hắn. - Ồ không, tôi thích mê đi ấy chứ! Có đầy người bị phỏng rộp hoặc bị ung thư da; đàn ông mệt lử vì nóng, tắt thở vì bị cà-vạt thít cổ; đàn bà sợ chết khiếp khi nghĩ tới việc phấn trang điểm trên mặt sẽ chảy ra, tất cả mọi người cuối cùng rồi cũng chết toi bởi máy điều hòa nhiệt độ làm thủng tầng ô-zôn; ô nhiễm tăng cao và súc vật chết vì khát, chưa kể tới các cụ già không hít thở nổi vì nóng. Ồ không, cho tôi xin! Mặt trời không hoàn toàn đáng yêu như người ta vẫn tưởng đâu. - Anh có một cách quan niệm sự việc thật lạ lùng. Zofia càng để ý hơn tới cách nói chuyện của Lucas khi hắn ta hạ giọng vẻ nghiêm túc và tuyên bố rằng cần phải thẳng thắn khi đánh giá cái xấu và cái tốt. Thứ tự sắp xếp hai khái niệm này khiến Zofia ngạc nhiên. Rất nhiều lần Lucas đặt cái xấu lên trước cái tốt…mà thông thường người ta nhắc đến hai khái niệm đó theo thứ tự ngược lại. Một ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí cô. Cô nghi ngờ hắn là Thiên Thần Kiểm Soát đến đây để kiểm tra xem nhiệm vụ của cô có tiến triển tốt hay không. Cô vẫn thường gặp họ khi thi hành những nhiệm vụ kém quan trọng hơn lần này. Lucas càng nói, cô càng thấy giả thuyết đó có vẻ hợp lý, vì hắn tỏ ra rất khiêu khích. Sau cái bánh thứ chin, miệng vẫn còn lung búng, hắn tuyên bố rất muốn được gặp lại cô. Zofia mỉm cười. Hắn thanh toán tiền rồi cả hai cùng bước ra ngoài. Trên bãi xe vắng tanh, Lucas ngước đầu lên. - Trời hơi mát nhưng đẹp tuyệt vời, phải không? Cô đã nhận lời ăn tối với hắn vào ngày hôm sau. Nếu như, bằng một sự tình cờ, cả hai làm việc cho cùng một tổ chức, thì người muốn kiểm tra cô sẽ toại nguyện: cô sẵn long trãi qua buổi sát hạch. Zofia lên xe và lái về nhà. Cô đậu xe trước cửa nhà và cố gắng không gây tiếng động khi leo lên bậc thềm. Không còn một ánh đèn nào phát ra từ lối vào, cánh cửa dẫn tới căn hộ của Reine Sheridan đã đóng chặt. Trước khi vào nhà, cô ngước mắt nhìn lên trời, bầu trời trong vắt không một gợn mậy cũng không một ngôi sao. Trời đã tối, rồi trời lại sáng… kết thúc ngày thứ nhất :) [/COLOR][/SIZE][/FONT][CENTER][IMG]https://i530.photobucket.com/albums/dd350/bushelherb/rain-9.gif[/IMG] [/CENTER] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
Top