Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 82703" data-attributes="member: 24070"><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Nỗi buồn trong mắt ông đã khiến Zofia chú ý, cô ngờ rằng ông ta sẽ làm điều dại dột khi thấy ông ta cúi người xuống nhìn mặt nước hồi lâu. Cô đã đến gần và bắt chuyện với ông ta, cuối cùng thì ông ta cũng tâm sự với cô rằng vợ ông muốn rời bỏ ông sau 43 năm chung sống.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thế vợ ông ta bao nhiêu tuổi?- Mathide tò mò hỏi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Bảy mươi hai.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Có những người còn tính chuyện ly hôn với nhau ở tuổi 72 ư? - Mathide hỏi và cố gắng kiềm chế để khỏi bật cười.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Nếu như chồng em ngáy từ 43 năm nay thì em sẽ luôn suy nghĩ về điều đó, thậm chí có thể là hàng đêm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thế chị đã giúp họ giảng hòa với nhau à.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Chị đã thuyết phuc ông ấy làm phẫu thuật và cam đoan ông ấy sẽ không hề bị đau. Đàn ông thường rất sợ đau.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thế chị có nghĩ là ông ấ sẽ nhảy xuống thật không ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Ông ấy đã ném nhẫn cưới xuống nước.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Mathide ngước mắt nhìn lên, cô bị cuốn hút bởi trần nhà hàng được trang trí toàn bằng những mảnh kính ghép màu của hãng Tiffany, khiến cho nhà hàng có vẻ trang nghiêm như trong nhà thờ. Zofia cũng đồng tình, rồi cô tiếp thêm 1 miếng thịt gà cho bạn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Tò mò, Mathide luồn tay vào mái tóc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Có thật không, cái câu chuyện về tiếng ngáy ấy?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia nhìn cô và không thể nén nổi tiếng cười.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Không.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- A! Thế thì chúng ta ăn mừng sự kiện gì đây? - Mathide vừa hỏi vừa nâng ly lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia nói mập mờ về việc cô vừa để bạt sáng nay. Không, không cô không đổi sang khu vực khác, mà cô cũng chẳng hề được tăng lương, tất cả cũng chẳng có gì liên quan tới lợi ích về vật chất. Nếu như Mathide không tiếp tục cười khẩy như thế, thì có thể cô sẽ giải thích cho Mathide nghe rằng có những điều cò mang lại nhiều thứ hơn tiền bạc hay quyền lực: một thành công cá nhân, một cách mang lại cho mình quyền lực mà vẫn có lợi - chứ khôn gpảhi là làm hại - đối với những người khác, một cảm giác rất dễ chịu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thì ra là vậy - Mathide cười khẩy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thật tình mà nói với em, cô bé của chị, chắc chị sẽ còn phải lo lắng dài dài - Zofia bực bội đáp lại</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Mathide vớ lấy hũ rượu Sakê bằng tre và rót đầy hai chén, bỗng thoáng qua 1 giây nét mặt Zofia biến sắc. Cô túm lấy cổ tay bạn và gần như lôi bạn ra khỏi ghế.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Ra khỏi đây ngay, hãy chạy thật nhanh về phía cửa - Zofia hét lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Mathide đứng sững người. Những người ngồi ở các bàn gần họ cũng ngạc nhiên không kém, họ nhìn Zofia gào thét cuống cuồng về 1 mối đe dọa vô hình nào đó.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Hãy chạy ra hết đi, ra khỏi đây càng nhanh càng tốt và hãy tránh xa chỗ này, tất cả khẩn trương lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Những người ngồi trongnhà hàng nhìn cô ngỡ ngàng, tự hỏi không hiểu cô đang giở trò đùa gì. Ông chủ nhà hàng chạy về phía Zofia, hai bàn tay chắp vào nhau như thể hiện 1 lời van xin đối với cô gái mà ông coi như 1 người bạn, mong cô đùng tiếp tục gây rối lạon trong nhà hàng của ông. Zofia lay mạnh hai vai ông và năn nỉ ông hãy giải tán tất cả mọi ngừoi trong nàh hàng, đừng chậm trễ nữa. Cô khẩn nài ông hãy tin cô, họ chỉ còn vài giây nữa thôi. Liu Tran không hẳn là 1 nhà thông thái, song bản năng chưa bao giờ đánh lừa ông. Ông vỗ tay thật mạnh hai tiếng và chỉ vài từ ông thốt ra bằng tiếng quảng Đong cũng đủ để khuấy động những ngừoi phục vụ bàn trung thành. Những chàng trai mặc chế phục màu trắng kéo các khách hàng ra khỏi ghế của họ rồi nhanh nhẹn dẫn họ về phía một trong ba lối ra của nhà hàng</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Liu Tran vẫn đứng giữa gian phòng giờ đã vắng bóng người. Zofia nắm lấy cánh tay và kéo ông về phía cửa nhưng ông ra sức cưỡng lại, mắt nhìn về phía Mathide lúc này vẫn đứng như hóa đá cách họ vài mét. Cô vẫn không hề nhúc nhích.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tôi sẽ ra sau cùng - Liu nói đúng vào lúc 1 người phụ bếp chạy ra khỏi bếp, miệng hét toáng lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Một tiếng nổ lớn đinh tai khiến mọi thứ xung quanh bắn tung lên. Chiếc đèn chùm bung ra bởi chấn động đang làm cả gian phòng rung chuyển và nặng nề rơi xuống sàn . Bàn ghế như bị hút về phía khung cửa nơi các tấm kính vỡ vụn rơi tung tóe trên mặt đất bên ngoài. Hàng ngàn mảnh thuỷ tinh màu đỏ, xanh lá cây, xanh da trời rơi xuống như mưa trên đống gạch vữa. Một làn hơi hăgn hắc xám xịt tràn vào phòng ăn rồi cuồn cuộn bốc ra ngoài qua lỗ hổng khổng lồ. Sau tiếng ồn ào tiếp theo tai biến là 1 sự yên tĩnh đến nghẹt thở. Đậu xe phía dưới, Lucas đóng cửa kính của chiếc xe mà hắn vừa mới xoáy được trước đó 1 giờ. Hắn vô cùng khó chịu vì bụi bặm, và đặc biệt là vì mọi thứ đã không hề diễn ra như hắn mong muốn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia đẩy chiếc tủ to đùng đang đè lên người cô. Cô xoa đầu gối rồi bước qua 1 chiếc bàn bị lật đổ và nhìn đóng đồ đạc ngổn ngang xung quanh. Dưới chân cây đèn lớn, giờ đã mất hết vẻ huy lúc trước, ông chủ nhà hàng nằm sóng soài, hơi thở khó nhọc và đứt quãng. Zofia bước vội về phía ông. Liu nhăn mặt, rũ ra vì đớn đau. Máu chảy dồn trong phổi khiến tim ông thắt lại sau từng hơi thở. Từ đẳng xa, tiếng còi xe cứu hỏa ngân vang khắp càc nẻo đường trong thành phố.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia xin Liu cố chịu đựng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Cô thật đáng quý - ông già người Hoa thở dài.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Cô nắm lấy bàn tay ông , Liu cầm tay cô áp lên lồng ngực mình giờ đan g rít lên như 1 lốp xe xì hơi. Cho dù vô cùng đau đớn, đôi mắt ông vẫn có thể đọc ra sự thật. Ông dồn toàn bộ sức lực để thèu thào nói rằng nhờ có Zofia, ông không cảm thấy lo lắng chút nào. Ông biết rằng trong giấc ngủ dài vĩnh cửu của mình, ông sẽ không còn ngáy nữa. Ông nhếch miệng cười và bật lên 1 tràng ho.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thật may mắn cho những hàng xóm mới của tôi. Họ phải rất biết ơn cô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Một dòng máu rỉ ra từ miệng ông, chảy xuống dưới má rồi hòa vào màu đỏ của tấm thảm. Nụ cười của Liu đông cứng lại.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tôi nghĩ cô cần phải tìm bạn của cô, tôi không hề nhìn thấy cô áy ra khỏi cửa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia nhìn quanh nhưng không hề thấy bóng của Mathide, cũng chẳng thấy 1 người nào khác.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Gần cửa, dưới tủ để bát đĩa. - Liu thều thào và lại ho 1 tràng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia đứng lên . Liu níu tay cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Làm thế nào mà cô biết trước được?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia nhìn ông, những tia sáng cuối cùng của sự sống đang từ từ rời bỏ đôi mắt ông.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Chỉ trong giây lát nữa ông sẽ hiểu tất cả.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Khi ấy nét mặt Liu chợt sáng lên bởi 1 nụ cười rạng rỡ, rồi toàn thân mềm dần.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Cảm ơn cô vì mọi thứ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Đó là những lời cuối cùng của ông Tran. Các đồng tử trong mắt ông co lại như đầu mũi kim , hai mi mắt giần giật, gò má của ông rơi xuống lòng bàn tay của nguời khách hàng cuối cùng trong quán. Zofia vuốt trán cho ông.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thật xin lỗi vì tôi không thể đưa ông đi - cô nói và nhẹ nhàng đặt đầu ông chủ quán xuống.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Cô đứng lên , đẩy chiếc tủ nhỏ bị lật ngửa bốn chân sang 1 bên rồi tiến về phía chiếc tủ lớn nằm nghiêng. Dùng hết sức lực cô đẩy tủ và phát hiện Mathide nằm bất tỉnh, một chiếc dĩa to cắm trên đùi bên trái.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Một luồng sáng từ ngọn đèn của người lính cứu hỏa quét dọc sàn , tiếng bước chân anh ta lạo xạo trên lớp gạch vụn. Anh bước đến gần hai cô gái và nhấc máy bộ đàm đeo bên hông lên thông báo anh đã tìm thấy hai nạn nhân.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Chỉ có 1 thôi - Zofia nói với anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Càng tốt - một người đàn ông trong bộ complê đen đứng nhìn từ phía xa lên tiếng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Người đội trưởng đội cứu hỏa nhún vai.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Có lẽ đó là một nhân viên điều tra. Giờ thì họ đến gần như trước cả chúng ta mỗi khi có tiếng nổ ở đâu đó - anh ta càu nhàu và đặt 1 chiếc mặt nạ dưỡng khí lên mặt Mathide.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Rồi anh nói với 1 trong số những đồng đội vừa mới chạy tới giúp họ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Cô ấy bị gãy 1 bên chân , có thể cả tay nữa, cô ấy bất tỉnh rồi. Báo ngay cho đội cấp cứu để họ tới đưa cô ấy đi ngay.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Rồi anh chỉ vào xác ông Tran.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thế còn ông kia, ông ta thế nào?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Quá muộn rồi - Người đàn ông mặc bộ complê đáp vọng từ phía đầu kia căn phòng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia ôm Mathide trong vòng tay và cố gắng , nuốt nỗi buồn đang trào lên trong cổ họng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tất cả là do lỗi của chị, chị không nên đưa em tới đây.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Cô nhìn lên trời qua lỗ cửa sổ bị vỡ toác, môi dưới run run.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Đừng mang cô ấy đi lúc này. Cô ấy sẽ làm được, cô ấy đang đi đúng dường. Chúng ta đã hứa với nhau sẽ bỏ ra vài tháng trước khi quyết định bất cứ điều gì mà. Lời hứa là lời hứa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Vô cùng ngạc nhiên, hai nhân viên cứu hộ bước lại gần và hỏi cô xem mọi chuyện có ổn cả không . Cô trấn an họ bằng cách đơn giản là gật đầu. Họ đề nghị cô dùng mặt nạ dưỡng khí song cô từ chối. họ yêu cầu cô tránh ra xa cô lùi lại vài bước và hai nhân viên cứu hộ đặt Mathide lên cáng rồi đưa ngay ra cửa. Zofia đi theo đến tận khung cửa kính giờ đã vỡ nát . Cô không rời mắt khỏi thân thể người bạn gái cho tới khi cô bạn biến mất trong chiếc xe cứu thương. Nhữngngọn đèn cấp cứu xoay tròn phát ra những luồng sáng màu đỏ và màu cam của đơn vị 02 mờ dần khi tiếng còi rú vang chạy về huớng Bệnh viện San Francisco Memorial.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Đừng tự trách mình nữa , ai cũng có lúc có mặt ở nơi không đến vào 1 thời điểm không thích hợp. đó là sô phận.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia giật nảy người . Cô nhận ra giọng nói trầm trầm của người đang tìm cách an ủi cô một cách vụng về như vậy. Lucas tiến lại gần cô và nheo nheo đôi mắt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Anh làm gì ở đây? – Cô hỏi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tôi tưởng tay đội trưởng đội cứu hỏa đã nói cho cô biết rồi chứ, - hắn vừa nói vừa nới lỏng cà-vạt ra.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- …Và vì mọi thứ đều có vẻ như chỉ là một vũ nổ hơi ga thông thường trong nhà bếp, hoặc cùng lắm thì là một vụ phá hoại, anh chàng nhân viên điều tra tốt bụng sẽ có thể trở về nhà để nhường công việc cho những nhân viên không chuyên. Các nhóm chống khủng bố chẳng có lý do gì để nhằm vào các con vịt nấu cam!</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 82703, member: 24070"] [FONT=Arial] [SIZE=4][COLOR=Black]Nỗi buồn trong mắt ông đã khiến Zofia chú ý, cô ngờ rằng ông ta sẽ làm điều dại dột khi thấy ông ta cúi người xuống nhìn mặt nước hồi lâu. Cô đã đến gần và bắt chuyện với ông ta, cuối cùng thì ông ta cũng tâm sự với cô rằng vợ ông muốn rời bỏ ông sau 43 năm chung sống. - Thế vợ ông ta bao nhiêu tuổi?- Mathide tò mò hỏi. - Bảy mươi hai. - Có những người còn tính chuyện ly hôn với nhau ở tuổi 72 ư? - Mathide hỏi và cố gắng kiềm chế để khỏi bật cười. - Nếu như chồng em ngáy từ 43 năm nay thì em sẽ luôn suy nghĩ về điều đó, thậm chí có thể là hàng đêm. - Thế chị đã giúp họ giảng hòa với nhau à. - Chị đã thuyết phuc ông ấy làm phẫu thuật và cam đoan ông ấy sẽ không hề bị đau. Đàn ông thường rất sợ đau. - Thế chị có nghĩ là ông ấ sẽ nhảy xuống thật không ? - Ông ấy đã ném nhẫn cưới xuống nước. Mathide ngước mắt nhìn lên, cô bị cuốn hút bởi trần nhà hàng được trang trí toàn bằng những mảnh kính ghép màu của hãng Tiffany, khiến cho nhà hàng có vẻ trang nghiêm như trong nhà thờ. Zofia cũng đồng tình, rồi cô tiếp thêm 1 miếng thịt gà cho bạn. Tò mò, Mathide luồn tay vào mái tóc. - Có thật không, cái câu chuyện về tiếng ngáy ấy? Zofia nhìn cô và không thể nén nổi tiếng cười. - Không. - A! Thế thì chúng ta ăn mừng sự kiện gì đây? - Mathide vừa hỏi vừa nâng ly lên. Zofia nói mập mờ về việc cô vừa để bạt sáng nay. Không, không cô không đổi sang khu vực khác, mà cô cũng chẳng hề được tăng lương, tất cả cũng chẳng có gì liên quan tới lợi ích về vật chất. Nếu như Mathide không tiếp tục cười khẩy như thế, thì có thể cô sẽ giải thích cho Mathide nghe rằng có những điều cò mang lại nhiều thứ hơn tiền bạc hay quyền lực: một thành công cá nhân, một cách mang lại cho mình quyền lực mà vẫn có lợi - chứ khôn gpảhi là làm hại - đối với những người khác, một cảm giác rất dễ chịu. - Thì ra là vậy - Mathide cười khẩy. - Thật tình mà nói với em, cô bé của chị, chắc chị sẽ còn phải lo lắng dài dài - Zofia bực bội đáp lại Mathide vớ lấy hũ rượu Sakê bằng tre và rót đầy hai chén, bỗng thoáng qua 1 giây nét mặt Zofia biến sắc. Cô túm lấy cổ tay bạn và gần như lôi bạn ra khỏi ghế. - Ra khỏi đây ngay, hãy chạy thật nhanh về phía cửa - Zofia hét lên. Mathide đứng sững người. Những người ngồi ở các bàn gần họ cũng ngạc nhiên không kém, họ nhìn Zofia gào thét cuống cuồng về 1 mối đe dọa vô hình nào đó. - Hãy chạy ra hết đi, ra khỏi đây càng nhanh càng tốt và hãy tránh xa chỗ này, tất cả khẩn trương lên. Những người ngồi trongnhà hàng nhìn cô ngỡ ngàng, tự hỏi không hiểu cô đang giở trò đùa gì. Ông chủ nhà hàng chạy về phía Zofia, hai bàn tay chắp vào nhau như thể hiện 1 lời van xin đối với cô gái mà ông coi như 1 người bạn, mong cô đùng tiếp tục gây rối lạon trong nhà hàng của ông. Zofia lay mạnh hai vai ông và năn nỉ ông hãy giải tán tất cả mọi ngừoi trong nàh hàng, đừng chậm trễ nữa. Cô khẩn nài ông hãy tin cô, họ chỉ còn vài giây nữa thôi. Liu Tran không hẳn là 1 nhà thông thái, song bản năng chưa bao giờ đánh lừa ông. Ông vỗ tay thật mạnh hai tiếng và chỉ vài từ ông thốt ra bằng tiếng quảng Đong cũng đủ để khuấy động những ngừoi phục vụ bàn trung thành. Những chàng trai mặc chế phục màu trắng kéo các khách hàng ra khỏi ghế của họ rồi nhanh nhẹn dẫn họ về phía một trong ba lối ra của nhà hàng Liu Tran vẫn đứng giữa gian phòng giờ đã vắng bóng người. Zofia nắm lấy cánh tay và kéo ông về phía cửa nhưng ông ra sức cưỡng lại, mắt nhìn về phía Mathide lúc này vẫn đứng như hóa đá cách họ vài mét. Cô vẫn không hề nhúc nhích. - Tôi sẽ ra sau cùng - Liu nói đúng vào lúc 1 người phụ bếp chạy ra khỏi bếp, miệng hét toáng lên. Một tiếng nổ lớn đinh tai khiến mọi thứ xung quanh bắn tung lên. Chiếc đèn chùm bung ra bởi chấn động đang làm cả gian phòng rung chuyển và nặng nề rơi xuống sàn . Bàn ghế như bị hút về phía khung cửa nơi các tấm kính vỡ vụn rơi tung tóe trên mặt đất bên ngoài. Hàng ngàn mảnh thuỷ tinh màu đỏ, xanh lá cây, xanh da trời rơi xuống như mưa trên đống gạch vữa. Một làn hơi hăgn hắc xám xịt tràn vào phòng ăn rồi cuồn cuộn bốc ra ngoài qua lỗ hổng khổng lồ. Sau tiếng ồn ào tiếp theo tai biến là 1 sự yên tĩnh đến nghẹt thở. Đậu xe phía dưới, Lucas đóng cửa kính của chiếc xe mà hắn vừa mới xoáy được trước đó 1 giờ. Hắn vô cùng khó chịu vì bụi bặm, và đặc biệt là vì mọi thứ đã không hề diễn ra như hắn mong muốn. Zofia đẩy chiếc tủ to đùng đang đè lên người cô. Cô xoa đầu gối rồi bước qua 1 chiếc bàn bị lật đổ và nhìn đóng đồ đạc ngổn ngang xung quanh. Dưới chân cây đèn lớn, giờ đã mất hết vẻ huy lúc trước, ông chủ nhà hàng nằm sóng soài, hơi thở khó nhọc và đứt quãng. Zofia bước vội về phía ông. Liu nhăn mặt, rũ ra vì đớn đau. Máu chảy dồn trong phổi khiến tim ông thắt lại sau từng hơi thở. Từ đẳng xa, tiếng còi xe cứu hỏa ngân vang khắp càc nẻo đường trong thành phố. Zofia xin Liu cố chịu đựng. - Cô thật đáng quý - ông già người Hoa thở dài. Cô nắm lấy bàn tay ông , Liu cầm tay cô áp lên lồng ngực mình giờ đan g rít lên như 1 lốp xe xì hơi. Cho dù vô cùng đau đớn, đôi mắt ông vẫn có thể đọc ra sự thật. Ông dồn toàn bộ sức lực để thèu thào nói rằng nhờ có Zofia, ông không cảm thấy lo lắng chút nào. Ông biết rằng trong giấc ngủ dài vĩnh cửu của mình, ông sẽ không còn ngáy nữa. Ông nhếch miệng cười và bật lên 1 tràng ho. - Thật may mắn cho những hàng xóm mới của tôi. Họ phải rất biết ơn cô. Một dòng máu rỉ ra từ miệng ông, chảy xuống dưới má rồi hòa vào màu đỏ của tấm thảm. Nụ cười của Liu đông cứng lại. - Tôi nghĩ cô cần phải tìm bạn của cô, tôi không hề nhìn thấy cô áy ra khỏi cửa. Zofia nhìn quanh nhưng không hề thấy bóng của Mathide, cũng chẳng thấy 1 người nào khác. - Gần cửa, dưới tủ để bát đĩa. - Liu thều thào và lại ho 1 tràng. Zofia đứng lên . Liu níu tay cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô. - Làm thế nào mà cô biết trước được? Zofia nhìn ông, những tia sáng cuối cùng của sự sống đang từ từ rời bỏ đôi mắt ông. - Chỉ trong giây lát nữa ông sẽ hiểu tất cả. Khi ấy nét mặt Liu chợt sáng lên bởi 1 nụ cười rạng rỡ, rồi toàn thân mềm dần. - Cảm ơn cô vì mọi thứ. Đó là những lời cuối cùng của ông Tran. Các đồng tử trong mắt ông co lại như đầu mũi kim , hai mi mắt giần giật, gò má của ông rơi xuống lòng bàn tay của nguời khách hàng cuối cùng trong quán. Zofia vuốt trán cho ông. - Thật xin lỗi vì tôi không thể đưa ông đi - cô nói và nhẹ nhàng đặt đầu ông chủ quán xuống. Cô đứng lên , đẩy chiếc tủ nhỏ bị lật ngửa bốn chân sang 1 bên rồi tiến về phía chiếc tủ lớn nằm nghiêng. Dùng hết sức lực cô đẩy tủ và phát hiện Mathide nằm bất tỉnh, một chiếc dĩa to cắm trên đùi bên trái. Một luồng sáng từ ngọn đèn của người lính cứu hỏa quét dọc sàn , tiếng bước chân anh ta lạo xạo trên lớp gạch vụn. Anh bước đến gần hai cô gái và nhấc máy bộ đàm đeo bên hông lên thông báo anh đã tìm thấy hai nạn nhân. - Chỉ có 1 thôi - Zofia nói với anh. - Càng tốt - một người đàn ông trong bộ complê đen đứng nhìn từ phía xa lên tiếng. Người đội trưởng đội cứu hỏa nhún vai. - Có lẽ đó là một nhân viên điều tra. Giờ thì họ đến gần như trước cả chúng ta mỗi khi có tiếng nổ ở đâu đó - anh ta càu nhàu và đặt 1 chiếc mặt nạ dưỡng khí lên mặt Mathide. Rồi anh nói với 1 trong số những đồng đội vừa mới chạy tới giúp họ. - Cô ấy bị gãy 1 bên chân , có thể cả tay nữa, cô ấy bất tỉnh rồi. Báo ngay cho đội cấp cứu để họ tới đưa cô ấy đi ngay. Rồi anh chỉ vào xác ông Tran. - Thế còn ông kia, ông ta thế nào? - Quá muộn rồi - Người đàn ông mặc bộ complê đáp vọng từ phía đầu kia căn phòng. Zofia ôm Mathide trong vòng tay và cố gắng , nuốt nỗi buồn đang trào lên trong cổ họng. - Tất cả là do lỗi của chị, chị không nên đưa em tới đây. Cô nhìn lên trời qua lỗ cửa sổ bị vỡ toác, môi dưới run run. - Đừng mang cô ấy đi lúc này. Cô ấy sẽ làm được, cô ấy đang đi đúng dường. Chúng ta đã hứa với nhau sẽ bỏ ra vài tháng trước khi quyết định bất cứ điều gì mà. Lời hứa là lời hứa. Vô cùng ngạc nhiên, hai nhân viên cứu hộ bước lại gần và hỏi cô xem mọi chuyện có ổn cả không . Cô trấn an họ bằng cách đơn giản là gật đầu. Họ đề nghị cô dùng mặt nạ dưỡng khí song cô từ chối. họ yêu cầu cô tránh ra xa cô lùi lại vài bước và hai nhân viên cứu hộ đặt Mathide lên cáng rồi đưa ngay ra cửa. Zofia đi theo đến tận khung cửa kính giờ đã vỡ nát . Cô không rời mắt khỏi thân thể người bạn gái cho tới khi cô bạn biến mất trong chiếc xe cứu thương. Nhữngngọn đèn cấp cứu xoay tròn phát ra những luồng sáng màu đỏ và màu cam của đơn vị 02 mờ dần khi tiếng còi rú vang chạy về huớng Bệnh viện San Francisco Memorial. - Đừng tự trách mình nữa , ai cũng có lúc có mặt ở nơi không đến vào 1 thời điểm không thích hợp. đó là sô phận. Zofia giật nảy người . Cô nhận ra giọng nói trầm trầm của người đang tìm cách an ủi cô một cách vụng về như vậy. Lucas tiến lại gần cô và nheo nheo đôi mắt. - Anh làm gì ở đây? – Cô hỏi. - Tôi tưởng tay đội trưởng đội cứu hỏa đã nói cho cô biết rồi chứ, - hắn vừa nói vừa nới lỏng cà-vạt ra. - …Và vì mọi thứ đều có vẻ như chỉ là một vũ nổ hơi ga thông thường trong nhà bếp, hoặc cùng lắm thì là một vụ phá hoại, anh chàng nhân viên điều tra tốt bụng sẽ có thể trở về nhà để nhường công việc cho những nhân viên không chuyên. Các nhóm chống khủng bố chẳng có lý do gì để nhằm vào các con vịt nấu cam![/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
Top