Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 82700" data-attributes="member: 24070"><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tại sao người ta lại triệu tập cô tiếp viên trưởng? – Bà cụ hỏi, nước mắt trực trào ra khỏi mi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Để thả một viên đường vào tách cà phê của cơ trưởng! – Lucas trả lời, nét mặt hớn hở. – Bà sợ hả?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi nghĩ là còn hơn cả sợ nữa. Tôi cầu xin Chúa cứu vớt chúng ta!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ái chà! Bà có thôi ngay cái trò đó đi không! Bà già may mắn ạ, bà hãy giữ nổi sợ hãi đó cho mình, nó rất tốt cho sức khỏe của bà đấy! Chất adrenaline có khả năng đập tan mọi thứ. Nó là một thứ chất lỏng có tác dụng đả thông tất cả các mạch máu và buộc quả tim của bà phải hoạt động. Thế tức là bà đang kéo dài the6m hai năm sự sống đây! Hai mươi tư tháng miễn phí chứ chẳng chơi, dù rằng cứ trong nét mặt bà thì có lẽ chương trình hoạt động cho quãng thời gian đó cũng chả có gì hấp dẫn!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Miệng khô khốc không thể thốt nên lời, bà cụ đưa mu bàn tay quệt những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán. Trong lồng ngực bà, trái tim đang thắt lại, hơi thở ngày càng trở nên khó khăn hơn và vô vàn những ngôi sao nhỏ đột nhiên nhảy ra nhảy múa trước mắt bà. Lucas vẫn hứng khởi, than mật gõ vào đầu gối bà cụ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nếu như nhắm chặt mắt lại, và tất nhiên là phải tập trung thật cao độ, có thể bà sẽ nhìn thấy cả chòm sao Đại hùng tinh đấy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hắn phá lên cười. Bà cụ ngồi cạnh hắn đã bất tỉnh nhân sự, đầu gục xuống thành ghế. Mặc dù máy bay đang rung thật mạnh, song cô tiếp viên vẫn đứng dậy. Gắng hết sức vịn vào ngăn hành lý phía trên, cô tiến dần tới chỗ bà cụ bị ngất. Cô lấy từ trong túi chiếc tạp dề ra một lọ thủy tinh nhỏ đựng muối, mở nấp và đưa qua đưa lại trước mũi bà cụ. Lucas nhìn cô, vẻ hoan hỉ còn hơn cả trước đó.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đừng quên rằng bà lão có lý do để không ngồi thẳng người dậy, đám phi công của các người dậy, đám phi công của các người đã chẳng hề nhẹ tay chút nào. Cứ tưởng như chúng ta đang ngồi trên tàu lượn vậy. Cô nói xem…. Và tôi hứa là sẽ giữ bí mật chỉ tôi và cô biết với nhau thôi… cái phương thuốc cổ truyền mà cô đang áp dụng cho bà lão ấy… có phải là một kiểu lấy độc trị độc không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Rồi hắn không thể nén nổi một tràng cười giòn giã. Cô tiếp viên trưởng trợn tròn mắt nhìn hắn vẻ bực bội: cô chẳng thấy có gì buồn cười và không ngần ngại nói thăng điều đó vào mặt hắn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Một vùng không khí loãng đột ngột hấp cô tiếp viên về phía cửa khoang lái. Lucas ngoác miệng cười với cô và đưa tay vả thật mạnh vào má bà cụ ngồi cạnh. Bà giật nẩy người và mở một bên mắt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thế là bà lão lại trở về với chúng ta rồi! Chuyến du lịch nhỏ vừa rồi đã đưa bà đi bao nhiêu dặm thế?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hắn nghiêng người ghé sát tai bà thì thào:</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đừng có xấu hổ, hãy nhìn đám người xung quanh chúng ta, chúng đều đang cầu nguyện cả đấy, thật nực cười!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Bà cụ chẳng kịp trả lời, trong tiếng rít xé tai của động cơ, máy bay vừa tiếp đất. Viên phi công chuyển hướng động cơ phản lực khiến những chùm nước thật mạnh bắn lên than máy bay. Cuối cùng thì máy bay cũng dừng lại. Khắp các khoang máy bay, hành khách nồng nhiệt vỗ tay ca ngợi các phi công hoặc bắt tay nhau và cảm tạ chúa đã cứu sống họ. Vô cùng phẫn nộ, Lucas tháo dây an toàn, ngước nhìn lên trời, nhìn xuống đồng hồ rồi tiến về phía cửa trước của máy bay.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trời mưa to gấp đôi lúc trước. Zofia đậu xe dọc theo vỉa hè gần Tòa Tháp. Cô hạ thấp kính chắn nắng, để lộ một chiếc huy hiệu nhỏ có hàng chữ CIA. Cô ra khỏi xe, chạy vội dưới làn nước mưa, lục tìm tiền xu trong đáy túi áo và nhét đồng xu duy nhất có trong người vào chiếc máy tính tiền đậu xe. Rồi cô băng ngang bãi sân rộng trước tòa nhà, đi qua ba cánh cửa xoay dẫn vào sảnh chính của tòa kim tự tháp đồ sộ và đi vòng qua nó. Một lần nữa chiếc máy nhắn tin lại rung lên bên thắt lưng: cô ngước mắt lên trời.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thành thật xin lỗi, nhưng mặt sàn đá hoa ướt rất trơn! Ai cũng biết điều đó, có lẽ chỉ trừ các kiến trúc sư...</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">ở tầng chót của tòa nhà, người ta vẫn kháo đùa nhau rằng sự khác biệt duy nhất giữa Chúa trời và các kiến trúc sư là bản than Chúa trời không bao giờ tự cho mình là một nhà kiến trúc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô đi dọc theo bờ tường của dãy nhà, cho tới khi đến trước một phiến đá mà cô nhận ra được vì nó hơi sang màu hơn những phiến khác. Cô đặt tay lên mặt phiến đá. Nó trượt sang một bên để lộ một lối đi, Zofia bước vào trong và cánh cửa lập tức trượt về chỗ cũ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lucas bước xuống taxi và rảo bước vẻ tự tin trên khoảng sân rộng nơi Zofia vừa đi qua trước đó một lát. ở phía đối diện của cùng tòa tháp, cũng giống như cô, hắm đặt tay lên mặt đá. Một phiến đá có màu tối hơn hẳn những phiến khác trượt sang một bên và hắn bước vào trong trụ tháp phía Tây của tòa Transamerica.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia không mấy khó khăn khi phải làm quen với bong tối trong hành lang. Sauk hi đi qua bảy lối rẽ, cô bước vào một đại sảnh lớn được lát toàn bằng đá hoa cương trắng có bat hang máy. Chiều cao của trần nhà có thể khiến người ta cảm thấy chóng mặt. Ánh sang mờ ảo phát ra từ chin quả cầu khổng lồ kích thước hoàn toàn khác nhau, được treo trên những sợi cáp mà đứng bên dưới không thể nhìn thấy mối buộc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Mỗi dịp đến trụ sở của Trung tân đối với cô đều là một chuỗi những ngạc nhiên. Bầu không khí ngự trị nơi này quả thật khác thường. Cô cất tiếng chào người gác cổng vừa đứng lên đằng sau quầy gác.</span></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xin chào, Piere, ông khoẻ chứ ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia luôn dảnh những tình cảm chân thật cho người đã từ lâu lắm rồi vẫn canh gác lối vào cửa Trung tâm . Ký ức về mỗi lần bứoc qua những cánh cửa đuợc nhiều người mơ tưởng tới này bao giờ cũng gắn liền với sự hiện diện của ông. CHẳng phải nhờ có ông mà không khí tại lối vào của Trung tâm lúc nào cũng toát lên sự thanh bình và êm ả, cho dù nơi này lúc nào cũng có rất nhiều người ra vào sao? Ngay cả vào những ngày đông đúc nhất, khi có tới hàng trăm người vội vã bứơc qua cửa, thì Pierre, còn có tên khác là Zée, cũng không bao giờ cho phép xảy ra cảnh chen lấn lộn xộn Trụ sở của CIA sẽ chẳng bao giờ đuợc như thế này nếu như không có sự hiện diện của con người lúc nào cũnf ung dung mà ân cần chăm chút ấy</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thời gian gần đây nhiều việc quá - Peter trả lời - Họ đang chờ cô đấy. Nếu cô muốn thay đồ thì chờ tôi vài giây, tôi để chìa khóa phòng thay đồ của cô đây đây thôi …</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Ông bắt đầu lục torng ngăn kéo bàn gác và thì thầm</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nhiều thứ quá. Xem nào, tôi để nó ở đâu rồi nhỉ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Không kịp đâu, Zée - Zofia vừa nói vừa bước vội về phía cửa kiểm soát an ninh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cánh cửa kính quay 1 vòng. Zofia bước về phía thang máy bên trái, Peter gọi cô lại, đưa tay chỉ vào khoang khẩn cấp ở chính giữa, thang máy này chạy thẳng một mạch lên tầng chót.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ông chắc không? - Cô ngạc nhiên hỏi</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Pierre gật đầu trong khi hai cánh cửa mở ra, và 1 hồi chuông run glên dội vào tường đá hoa. Zofia đứng sững vài giây vì kinh ngạc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Khẩn trương lên, và chúc 1 ngày tốt lành. - ông nói với cô và nở 1 nụ cười đầy thiện cảm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hai cánh cửa đóng lại che khuất bóng cô, và thang máy chạy thẳng lên tần trên cùng của trụ sở CIA.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trong cây cột phía đối diện của Tòa Tháp, đèn nê-ông trong thang máy cũ kỹ nổ lách cách và ánh sáng chập chờn mất vài giây đồng hồ. Lucas chỉnh lại cà-vạt và phủi qua ve áo vét. Các cánh cửa song sắt vừa mở ra.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Một gã đàn ông mặt bộ quần áo giống hệt như của Lucas lập tức ra đón hắn. Không mở miệng nói 1 lời, gã lạnh lùng chỉ dãy ghế dọc hành lang chờ rồi quay lại ngồi sau bàn làm việc, Một con chó ngao gác cửa xích dưới chân gã đang ngủ liền hé 1 bên mắt, thè lưỡi liếm mép rồi lại nhắm mắt, một dòng dãi nhểu xuống tấm thảm đen.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô tiếp tân dẫn Zofia về phía chiếc tràng kỷ dãy trong cùng. Cô gợi ý cho ZOfia chọn một trong những cuốn tạp chí được bày trên chiếc bàn thấp. Trước khi quay trở về quầy trực, cô nó với Zofia chỉ 1 lát nữa sẽ có người đến tìm cô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cùng lúc đó, Lucas gập quyển tạp chí lại và nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần giữa trưa. Hắn gỡ đồng hồ ra đeo úp mặt đồn ghồ xuống cổ tay để khỏi quên chỉnh lại giờ khi ra khỏi đây. Đôi khi tại "Văn phòng" thời gian ngừng lai, mà Lucas thì không thể chịu đuợc cái thói không đúng giờ.*</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia nhận ra Micheal ngay khi ông hiện ra ở đầu hành lang, nét mặt cô lập tức sáng lên. Mái tóc hoa râm lúc nào cũng hơi rối, chân tay khuỳn khoàng khiến người ông như dài ra và âm điệu xứ Ecốt vô cùng quyến rũ (một số người cho rằng ông đã bắt chước giọng Sir Sean Connery mà ông không bỏ qua 1 bộ phim nào) đem lại cho ông mang 1 dáng vẻ khiến tuổi tác không hề làm phai mờ đi nét lịch lãm. Zofia rất thích cái cách cha đỡ đầu của cô kéo dài âm chữ s, nhưng cô thích hơn cả là khi ông cười khiến dưới cằm ông xuất hiện 1 lúm đồng tiền. Từ khi cô gia nhập Trung tâm, Micheal đã là cha đỡ đầu của cô, mợt hình mẫu vĩnh cửu đối với cô. Theo thời gian cô leo dần lên những thứ bậc cao hơn, ông đã dõi theo từng bước cô đi và luôn thu xếp để không có bất cứ khiếm khuyết nào xuất hiện trong hồ sơ của cô. Nhờ những bài học kiên trì và sự tận tâm, ông vẫn luôn phát huy được những phẩm chất quý giá của cô gái đuợc ông che chở. Tấm lòng rộng lượng hiếm có, cách cư xử chừng mực, sự linh lợi torng một tâm hồn chân thành đã khiến đồng nghiệp sẵn sàng bỏ qua những lời đối đáp sắc sảo của Zofia. Còn về cách ăn mặc đôi khi kỳ quặc của cô … thì ở đây ai cũng biết từ lâu, rằng áo xống không làm nên thầy tu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Micheal lúc nào cũng ủng hộ Zofia vì ông đã nhận ra đuợc ở cô, ngay từ lúc cô mới đuợc nhận vào, những đặc tính của một đội viên tinh nhuệ, và ông vẫn luôn tìm cách che giấu để cô không hề biết gì về điều đó. Chẳng ai dám phản đối nhận định của ông: ông vốn nổi tiếng về uy quyền tự nhiên, sự thông thái và tận tụy của mình. Từ xưa tới nay, Michael vẫn là nhân vật số 2 của Trung tâm, là cánh tay phải của Ông chủ mà ở trẹn này ai ai cũng quen gọi là Đức ông.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Kẹp 1 tập hồ sơ dưới cánh tay, Micheal đi qua chỗ Zofia, Cô đứng dậy ôm hôn ông.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thật hạnh phúc khi được gặp cha. Có phải cha cho gọi con không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Phải, mà cũng không hẳn như vậy, cứ ngồi đây - Micheal nói - cha sẽ quay lại tìm con ngay.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Ông có vẻ hơi căng thẳng, điệu bộ chẳng giống ngày thường chút nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Xảy ra chuyện gì thế cha?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Bây giờ thì chưa được, cha sẽ giải thích với con sau, giờ thì con nhổ ngay cái viên kẹo đang nhai trong miệng ra truớc khi…</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cô tiếp tân không để cho ông kịp nói hết câu, có người đang chờ ông. Ông bước vội trong hành lang và quay lại nhìn cô vẻ trấn an. Qua bức vách ngăn, ông đã nghe đựơc những mẩu đối thoại đang mỗi lúc 1 trở nên kích động phát ra từ văn phòng lớn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ồ không, Paris không được. Ở đó suốt ngày đình công… như thế thì dễ dàng cho các người quá, các buổi biểu tình gần như diễn ra hàng ngày… thôi đừng kèo nhèo nữa … chuyện đã như thế từ hồi nào tới giờ rồi, ta không nghĩ là ngày mai chúng sẽ dừng biểu tình để làm chúng ta vừa lòng đâu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Một khoảng lặng ngắn ngủi cắt ngang như động viên Michael đưa tay chuẩn bị gõ cửa, song ông vội dừng lại khi nghe tiếng Đức Ông lại vang lên còn to hơn trước.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Cả châu Á và châu Âu cũng không đuợc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Michael uốn cong ngón tay trỏ, song bàn tay ông chững lại cách cánh cửa vài phân vì tiếng nói trong phòng lại cất lên, lần này vọng ra tới tạn hành lang.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Bang Texas càng không đuợc. Nếu thế thì sao người không thử luôn cả Alabama đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Ông lại đưa tay lên chực gõ cửa lần nữa, song cũng không thành công, tuy nhiên lần này giọng nói đã có vẻ dịu xuống.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Thế thì ngươi nghĩ thế nào nếu ở ngay đây? Dù sao thì đó cũng không phải là 1 ý tưởng tồi … như vậy chúng ta tránh được những chuyến đi lại vô ích, hơn nữa từ bao lâu nay ta và ngươi vẫn tranh nhau mảnh đất này. Nếu vậy thì chọn luôn San Francisco đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Sự yên lặng cho thấy thời điểm thích hợp đã đến. Zofia rụt rè mỉm cười với Michael khi ông bước chân vào phòng làm việc của Đức ông. Cánh cửa đóng lại đằng sau lưng ông, Zofia quay lại chộ cô tiếp tân.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Đức ông là người nóng nảy lắm phải không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Phải, từ ngày đầu tiên khi mặt trời mọc lên ở phương Tây - cô ta hờ hững đáp.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Vì sao vậy ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tôi được nghe rất nhiều chuyện ở đây, song tôi cũng chẳng thể biết hết mọi bí ẩn liên quan tới Đức ông… hơn nữa cô cũng biết luật lệ ở đây rồi đấy, tôi không được phép nói gì cả, tôi không muốn mất chỗ làm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Phải cố gắng lắm cô mới có thể giữ miệng song chỉ một phút sau, cô lại tiếp lời.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Bí mật nhé, chỉ cô và tôi biết thôi đấy, tôi dám chắc với cô rằng chẳng phải chỉ một mình Đức ông tỏ ra căng thẳng thôi đâu. Raphail và Gabriel đã làm việc suốt cả đêm phương Tây. Micheal đã tới nhập hội với họ khi hoàng hôn phương Đông vừa buông xuống, chắc chắn phảicó chuyện quan trọng ghê lắm</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Zofia cảm thấy rất thích thú với những từ ngữ khác thườgn được dùng trong Trung tâm. Nhưng làm sao có thể tính thời gian bằng giờ ở đây được, khi mà mỗi múi giờ tên trái đất lại khớp với 1 khung giờ riêng. Lần đầu tiên khi Zofia tỏ vẻ châm biếm khi đề cập đến vấn đề này, Micheal đã nhắc nhở cô răng chỉ riêng việc các hoạt động của Trung tâm luôn trải rộng khắp toàn cầu, cộng với sự đa dạng về ngôn ngữ của những nhân viên làm việc ở đây, đã là nguyên nhân chính đáng để lý giải vấn đề đó. Chẳng hạn theo lệ, không được phép sử dụng các con số để phân biệt những nhân viên đặc nhiệm. Đức ông đã đích than lựa chọn những thành viên đầu tiên phụ việc cho ông và đặt tên cho họ, rồi truyền thống đó được tiếp tục duy trì… Tóm lại, một vài quy tắc rất đơn giản, khác xa những ý tưởng được định ra trên mặt đất, đã tạo thuận lợi rất nhiều cho việc phối hợp hoạt động cũng như phân thứ bậc trong CIA.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Từ xưa tới giờ, người ta vẫn phân biệt các thiên thần nhờ vào tên của họ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">….Bởi lẽ trong căn nhà của Chúa mọi việc vẫn diễn ra như vậy từ thuở xa xưa tới giờ, và người ta vẫn gọi nơi này là CENTRALE DE L’INTELLIGENCE DES ANGLE ( cục tình báo của các thiên thần)</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đức ông hết đi dọc lại đi ngang trong căn phòng, hai tay chắp sau lưng, vẻ lo nghĩ. Thỉnh thoảng, Người dừng lại nhìn qua những cửa sổ lớn của căn phòng. Phía dưới, những thảm mây dày che kín khiến không thể nào nhìn thấy nổi một chút gì mặt đất. Không gian mênh mông màu xanh da trời bao bọc quanh những khung cửa dài rộng không giới hạn. Người ném cái nhìn giận dữ về phía bàn họp nằm dọc chiều dài căn phòng. Mặt bàn quá khổ kéo dài đến tận bức vách ngăn với phòng làm việc kế bên. Quay về bàn làm việc, Đức ông đẩy một đống hồ sơ ra xa. Mọi cử chỉ của Người đều bộc lộ rõ sự sốt ruột mà Người đang gắng sức kìm chế.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Già rồi! Tất cả đầu cũ rích cả rồi! Ông có muốn biết ta nghĩ gì không? Tất cả các ứng cử viên này đều đã quá nhiều tuổi! Làm sao chúng ta có thể thắng được bây giờ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Micheal vẫn đứng gần cửa và tiến vài mét về phía trước.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Tất cả nhân viên của chúng ta đều được tuyển chọn bởi ban cố vấn…</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Lại nói đến Ban Cố Vấn, thật là hết ý kiến! Họ lúc nào cũng lải nhải những điều cũ rích, cà Ban Cố Vấn cũng già rồi! Thời trẻ, họ có đầy những ý tưởng hay để cải thiện thế giới. Giờ thì họ gần như cam chịu rồi!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Nhưng những phẩm chất của họ thì không bao giờ bị mai một, thưa Đức Ông.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Ta không phê phán họ, nhưng hãy thử nhìn hoàn cảnh của chúng ta bây giờ xem!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Giọng Người vang lên dội trời xanh, khiến các vách tường quanh căn phòng rung lên. Micheal vô cùng khiếp sợ những cơn giận của Người. Đức ông rất hiếm khi giận, song mỗi lần Người lên cơn giận thì hậu quả thật khủng khiếp. Chỉ cần nhìn qua cửa sổ xem thời tiết bên ngoài là có thể đoán được tâm trạng lúc này của Người.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Những giải pháp của ban cố vấn trong thời gian gần đây có thực sự giúp cho nhân loại tiến lên không? – Đức ông tiếp tục. – Thật sự chẳng có gì đáng để ăn mừng cả, đúng không? Chẳng mấy chốc, sẽ chẳng còn cáhc nào để gây ảnh hưởng tới cả nhịp đập cánh của một con bướm đang bay…cả Hắn lẫn Ta đều bó tay, - Người nói và vung tay chỉ về bức tường nắm ở cuối phòng. – Nếu như các thành viên lỗi lạc của phe ta tỏ ra thức thời hơn một chút, thì Ta sẽ chẳng bao giờ phải chấp nhận một cuộc thách đấu phi lý như vậy cả! Nhưng giờ thì Ta đã trót đánh cuộc rồi, vì vậy chúng ta phải có cái gì đó mới mẻ, độc đáo, xuất sắc, và nhất là phải sáng tạo! Một cuộc chạy đua mới bắt đầu mà vấn đề này sẽ can hệ tới toàn bộ Trung tâm này đây, qủy thật!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Ngay lúc ấy, có ai đó gõ ba tiếng vào tấm vách ngăn, Đức ông khó chịu nhìn về phía đó rồi ngồi vào một đầu bàn. Người nhìn Micheal vẻ tinh quái.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">- Hãy đưa cho Ta xem ông giấu gì dưới nách thế kia!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lúng túng, viên trợ lý trung thành tiến lại gần và đặt trước mặt Người một tập hồ sơ kẹp trong lớp bìa cứng. Đức ông mở lớp bìa bọc và lật những trang đầu tiên ra xem, mắt Người sang lên, những nếp nhăn trên trán để lộ rõ sự quan tâm mỗi lúc một lớn dần theo những trang giấy. Người lật sang trang cuối cùng và chăm chú quan sát từng tấm ảnh chụp kèm theo tập hồ sơ.</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 82700, member: 24070"] [FONT=Arial] [SIZE=4][COLOR=Navy]- Tại sao người ta lại triệu tập cô tiếp viên trưởng? – Bà cụ hỏi, nước mắt trực trào ra khỏi mi. - Để thả một viên đường vào tách cà phê của cơ trưởng! – Lucas trả lời, nét mặt hớn hở. – Bà sợ hả? - Tôi nghĩ là còn hơn cả sợ nữa. Tôi cầu xin Chúa cứu vớt chúng ta! - Ái chà! Bà có thôi ngay cái trò đó đi không! Bà già may mắn ạ, bà hãy giữ nổi sợ hãi đó cho mình, nó rất tốt cho sức khỏe của bà đấy! Chất adrenaline có khả năng đập tan mọi thứ. Nó là một thứ chất lỏng có tác dụng đả thông tất cả các mạch máu và buộc quả tim của bà phải hoạt động. Thế tức là bà đang kéo dài the6m hai năm sự sống đây! Hai mươi tư tháng miễn phí chứ chẳng chơi, dù rằng cứ trong nét mặt bà thì có lẽ chương trình hoạt động cho quãng thời gian đó cũng chả có gì hấp dẫn! Miệng khô khốc không thể thốt nên lời, bà cụ đưa mu bàn tay quệt những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán. Trong lồng ngực bà, trái tim đang thắt lại, hơi thở ngày càng trở nên khó khăn hơn và vô vàn những ngôi sao nhỏ đột nhiên nhảy ra nhảy múa trước mắt bà. Lucas vẫn hứng khởi, than mật gõ vào đầu gối bà cụ. - Nếu như nhắm chặt mắt lại, và tất nhiên là phải tập trung thật cao độ, có thể bà sẽ nhìn thấy cả chòm sao Đại hùng tinh đấy. Hắn phá lên cười. Bà cụ ngồi cạnh hắn đã bất tỉnh nhân sự, đầu gục xuống thành ghế. Mặc dù máy bay đang rung thật mạnh, song cô tiếp viên vẫn đứng dậy. Gắng hết sức vịn vào ngăn hành lý phía trên, cô tiến dần tới chỗ bà cụ bị ngất. Cô lấy từ trong túi chiếc tạp dề ra một lọ thủy tinh nhỏ đựng muối, mở nấp và đưa qua đưa lại trước mũi bà cụ. Lucas nhìn cô, vẻ hoan hỉ còn hơn cả trước đó. - Đừng quên rằng bà lão có lý do để không ngồi thẳng người dậy, đám phi công của các người dậy, đám phi công của các người đã chẳng hề nhẹ tay chút nào. Cứ tưởng như chúng ta đang ngồi trên tàu lượn vậy. Cô nói xem…. Và tôi hứa là sẽ giữ bí mật chỉ tôi và cô biết với nhau thôi… cái phương thuốc cổ truyền mà cô đang áp dụng cho bà lão ấy… có phải là một kiểu lấy độc trị độc không? Rồi hắn không thể nén nổi một tràng cười giòn giã. Cô tiếp viên trưởng trợn tròn mắt nhìn hắn vẻ bực bội: cô chẳng thấy có gì buồn cười và không ngần ngại nói thăng điều đó vào mặt hắn. Một vùng không khí loãng đột ngột hấp cô tiếp viên về phía cửa khoang lái. Lucas ngoác miệng cười với cô và đưa tay vả thật mạnh vào má bà cụ ngồi cạnh. Bà giật nẩy người và mở một bên mắt. - Thế là bà lão lại trở về với chúng ta rồi! Chuyến du lịch nhỏ vừa rồi đã đưa bà đi bao nhiêu dặm thế? Hắn nghiêng người ghé sát tai bà thì thào: - Đừng có xấu hổ, hãy nhìn đám người xung quanh chúng ta, chúng đều đang cầu nguyện cả đấy, thật nực cười! Bà cụ chẳng kịp trả lời, trong tiếng rít xé tai của động cơ, máy bay vừa tiếp đất. Viên phi công chuyển hướng động cơ phản lực khiến những chùm nước thật mạnh bắn lên than máy bay. Cuối cùng thì máy bay cũng dừng lại. Khắp các khoang máy bay, hành khách nồng nhiệt vỗ tay ca ngợi các phi công hoặc bắt tay nhau và cảm tạ chúa đã cứu sống họ. Vô cùng phẫn nộ, Lucas tháo dây an toàn, ngước nhìn lên trời, nhìn xuống đồng hồ rồi tiến về phía cửa trước của máy bay. Trời mưa to gấp đôi lúc trước. Zofia đậu xe dọc theo vỉa hè gần Tòa Tháp. Cô hạ thấp kính chắn nắng, để lộ một chiếc huy hiệu nhỏ có hàng chữ CIA. Cô ra khỏi xe, chạy vội dưới làn nước mưa, lục tìm tiền xu trong đáy túi áo và nhét đồng xu duy nhất có trong người vào chiếc máy tính tiền đậu xe. Rồi cô băng ngang bãi sân rộng trước tòa nhà, đi qua ba cánh cửa xoay dẫn vào sảnh chính của tòa kim tự tháp đồ sộ và đi vòng qua nó. Một lần nữa chiếc máy nhắn tin lại rung lên bên thắt lưng: cô ngước mắt lên trời. - Thành thật xin lỗi, nhưng mặt sàn đá hoa ướt rất trơn! Ai cũng biết điều đó, có lẽ chỉ trừ các kiến trúc sư... ở tầng chót của tòa nhà, người ta vẫn kháo đùa nhau rằng sự khác biệt duy nhất giữa Chúa trời và các kiến trúc sư là bản than Chúa trời không bao giờ tự cho mình là một nhà kiến trúc. Cô đi dọc theo bờ tường của dãy nhà, cho tới khi đến trước một phiến đá mà cô nhận ra được vì nó hơi sang màu hơn những phiến khác. Cô đặt tay lên mặt phiến đá. Nó trượt sang một bên để lộ một lối đi, Zofia bước vào trong và cánh cửa lập tức trượt về chỗ cũ. Lucas bước xuống taxi và rảo bước vẻ tự tin trên khoảng sân rộng nơi Zofia vừa đi qua trước đó một lát. ở phía đối diện của cùng tòa tháp, cũng giống như cô, hắm đặt tay lên mặt đá. Một phiến đá có màu tối hơn hẳn những phiến khác trượt sang một bên và hắn bước vào trong trụ tháp phía Tây của tòa Transamerica. Zofia không mấy khó khăn khi phải làm quen với bong tối trong hành lang. Sauk hi đi qua bảy lối rẽ, cô bước vào một đại sảnh lớn được lát toàn bằng đá hoa cương trắng có bat hang máy. Chiều cao của trần nhà có thể khiến người ta cảm thấy chóng mặt. Ánh sang mờ ảo phát ra từ chin quả cầu khổng lồ kích thước hoàn toàn khác nhau, được treo trên những sợi cáp mà đứng bên dưới không thể nhìn thấy mối buộc. Mỗi dịp đến trụ sở của Trung tân đối với cô đều là một chuỗi những ngạc nhiên. Bầu không khí ngự trị nơi này quả thật khác thường. Cô cất tiếng chào người gác cổng vừa đứng lên đằng sau quầy gác. - Xin chào, Piere, ông khoẻ chứ ? Zofia luôn dảnh những tình cảm chân thật cho người đã từ lâu lắm rồi vẫn canh gác lối vào cửa Trung tâm . Ký ức về mỗi lần bứoc qua những cánh cửa đuợc nhiều người mơ tưởng tới này bao giờ cũng gắn liền với sự hiện diện của ông. CHẳng phải nhờ có ông mà không khí tại lối vào của Trung tâm lúc nào cũng toát lên sự thanh bình và êm ả, cho dù nơi này lúc nào cũng có rất nhiều người ra vào sao? Ngay cả vào những ngày đông đúc nhất, khi có tới hàng trăm người vội vã bứơc qua cửa, thì Pierre, còn có tên khác là Zée, cũng không bao giờ cho phép xảy ra cảnh chen lấn lộn xộn Trụ sở của CIA sẽ chẳng bao giờ đuợc như thế này nếu như không có sự hiện diện của con người lúc nào cũnf ung dung mà ân cần chăm chút ấy - Thời gian gần đây nhiều việc quá - Peter trả lời - Họ đang chờ cô đấy. Nếu cô muốn thay đồ thì chờ tôi vài giây, tôi để chìa khóa phòng thay đồ của cô đây đây thôi … Ông bắt đầu lục torng ngăn kéo bàn gác và thì thầm - Nhiều thứ quá. Xem nào, tôi để nó ở đâu rồi nhỉ? - Không kịp đâu, Zée - Zofia vừa nói vừa bước vội về phía cửa kiểm soát an ninh. Cánh cửa kính quay 1 vòng. Zofia bước về phía thang máy bên trái, Peter gọi cô lại, đưa tay chỉ vào khoang khẩn cấp ở chính giữa, thang máy này chạy thẳng một mạch lên tầng chót. - Ông chắc không? - Cô ngạc nhiên hỏi Pierre gật đầu trong khi hai cánh cửa mở ra, và 1 hồi chuông run glên dội vào tường đá hoa. Zofia đứng sững vài giây vì kinh ngạc. - Khẩn trương lên, và chúc 1 ngày tốt lành. - ông nói với cô và nở 1 nụ cười đầy thiện cảm. Hai cánh cửa đóng lại che khuất bóng cô, và thang máy chạy thẳng lên tần trên cùng của trụ sở CIA. Trong cây cột phía đối diện của Tòa Tháp, đèn nê-ông trong thang máy cũ kỹ nổ lách cách và ánh sáng chập chờn mất vài giây đồng hồ. Lucas chỉnh lại cà-vạt và phủi qua ve áo vét. Các cánh cửa song sắt vừa mở ra. Một gã đàn ông mặt bộ quần áo giống hệt như của Lucas lập tức ra đón hắn. Không mở miệng nói 1 lời, gã lạnh lùng chỉ dãy ghế dọc hành lang chờ rồi quay lại ngồi sau bàn làm việc, Một con chó ngao gác cửa xích dưới chân gã đang ngủ liền hé 1 bên mắt, thè lưỡi liếm mép rồi lại nhắm mắt, một dòng dãi nhểu xuống tấm thảm đen. Cô tiếp tân dẫn Zofia về phía chiếc tràng kỷ dãy trong cùng. Cô gợi ý cho ZOfia chọn một trong những cuốn tạp chí được bày trên chiếc bàn thấp. Trước khi quay trở về quầy trực, cô nó với Zofia chỉ 1 lát nữa sẽ có người đến tìm cô. Cùng lúc đó, Lucas gập quyển tạp chí lại và nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần giữa trưa. Hắn gỡ đồng hồ ra đeo úp mặt đồn ghồ xuống cổ tay để khỏi quên chỉnh lại giờ khi ra khỏi đây. Đôi khi tại "Văn phòng" thời gian ngừng lai, mà Lucas thì không thể chịu đuợc cái thói không đúng giờ.* Zofia nhận ra Micheal ngay khi ông hiện ra ở đầu hành lang, nét mặt cô lập tức sáng lên. Mái tóc hoa râm lúc nào cũng hơi rối, chân tay khuỳn khoàng khiến người ông như dài ra và âm điệu xứ Ecốt vô cùng quyến rũ (một số người cho rằng ông đã bắt chước giọng Sir Sean Connery mà ông không bỏ qua 1 bộ phim nào) đem lại cho ông mang 1 dáng vẻ khiến tuổi tác không hề làm phai mờ đi nét lịch lãm. Zofia rất thích cái cách cha đỡ đầu của cô kéo dài âm chữ s, nhưng cô thích hơn cả là khi ông cười khiến dưới cằm ông xuất hiện 1 lúm đồng tiền. Từ khi cô gia nhập Trung tâm, Micheal đã là cha đỡ đầu của cô, mợt hình mẫu vĩnh cửu đối với cô. Theo thời gian cô leo dần lên những thứ bậc cao hơn, ông đã dõi theo từng bước cô đi và luôn thu xếp để không có bất cứ khiếm khuyết nào xuất hiện trong hồ sơ của cô. Nhờ những bài học kiên trì và sự tận tâm, ông vẫn luôn phát huy được những phẩm chất quý giá của cô gái đuợc ông che chở. Tấm lòng rộng lượng hiếm có, cách cư xử chừng mực, sự linh lợi torng một tâm hồn chân thành đã khiến đồng nghiệp sẵn sàng bỏ qua những lời đối đáp sắc sảo của Zofia. Còn về cách ăn mặc đôi khi kỳ quặc của cô … thì ở đây ai cũng biết từ lâu, rằng áo xống không làm nên thầy tu. Micheal lúc nào cũng ủng hộ Zofia vì ông đã nhận ra đuợc ở cô, ngay từ lúc cô mới đuợc nhận vào, những đặc tính của một đội viên tinh nhuệ, và ông vẫn luôn tìm cách che giấu để cô không hề biết gì về điều đó. Chẳng ai dám phản đối nhận định của ông: ông vốn nổi tiếng về uy quyền tự nhiên, sự thông thái và tận tụy của mình. Từ xưa tới nay, Michael vẫn là nhân vật số 2 của Trung tâm, là cánh tay phải của Ông chủ mà ở trẹn này ai ai cũng quen gọi là Đức ông. Kẹp 1 tập hồ sơ dưới cánh tay, Micheal đi qua chỗ Zofia, Cô đứng dậy ôm hôn ông. - Thật hạnh phúc khi được gặp cha. Có phải cha cho gọi con không? - Phải, mà cũng không hẳn như vậy, cứ ngồi đây - Micheal nói - cha sẽ quay lại tìm con ngay. Ông có vẻ hơi căng thẳng, điệu bộ chẳng giống ngày thường chút nào. - Xảy ra chuyện gì thế cha? - Bây giờ thì chưa được, cha sẽ giải thích với con sau, giờ thì con nhổ ngay cái viên kẹo đang nhai trong miệng ra truớc khi… Cô tiếp tân không để cho ông kịp nói hết câu, có người đang chờ ông. Ông bước vội trong hành lang và quay lại nhìn cô vẻ trấn an. Qua bức vách ngăn, ông đã nghe đựơc những mẩu đối thoại đang mỗi lúc 1 trở nên kích động phát ra từ văn phòng lớn. - Ồ không, Paris không được. Ở đó suốt ngày đình công… như thế thì dễ dàng cho các người quá, các buổi biểu tình gần như diễn ra hàng ngày… thôi đừng kèo nhèo nữa … chuyện đã như thế từ hồi nào tới giờ rồi, ta không nghĩ là ngày mai chúng sẽ dừng biểu tình để làm chúng ta vừa lòng đâu. Một khoảng lặng ngắn ngủi cắt ngang như động viên Michael đưa tay chuẩn bị gõ cửa, song ông vội dừng lại khi nghe tiếng Đức Ông lại vang lên còn to hơn trước. - Cả châu Á và châu Âu cũng không đuợc. Michael uốn cong ngón tay trỏ, song bàn tay ông chững lại cách cánh cửa vài phân vì tiếng nói trong phòng lại cất lên, lần này vọng ra tới tạn hành lang. - Bang Texas càng không đuợc. Nếu thế thì sao người không thử luôn cả Alabama đi. Ông lại đưa tay lên chực gõ cửa lần nữa, song cũng không thành công, tuy nhiên lần này giọng nói đã có vẻ dịu xuống. - Thế thì ngươi nghĩ thế nào nếu ở ngay đây? Dù sao thì đó cũng không phải là 1 ý tưởng tồi … như vậy chúng ta tránh được những chuyến đi lại vô ích, hơn nữa từ bao lâu nay ta và ngươi vẫn tranh nhau mảnh đất này. Nếu vậy thì chọn luôn San Francisco đi. Sự yên lặng cho thấy thời điểm thích hợp đã đến. Zofia rụt rè mỉm cười với Michael khi ông bước chân vào phòng làm việc của Đức ông. Cánh cửa đóng lại đằng sau lưng ông, Zofia quay lại chộ cô tiếp tân. - Đức ông là người nóng nảy lắm phải không? - Phải, từ ngày đầu tiên khi mặt trời mọc lên ở phương Tây - cô ta hờ hững đáp. - Vì sao vậy ? - Tôi được nghe rất nhiều chuyện ở đây, song tôi cũng chẳng thể biết hết mọi bí ẩn liên quan tới Đức ông… hơn nữa cô cũng biết luật lệ ở đây rồi đấy, tôi không được phép nói gì cả, tôi không muốn mất chỗ làm. Phải cố gắng lắm cô mới có thể giữ miệng song chỉ một phút sau, cô lại tiếp lời. - Bí mật nhé, chỉ cô và tôi biết thôi đấy, tôi dám chắc với cô rằng chẳng phải chỉ một mình Đức ông tỏ ra căng thẳng thôi đâu. Raphail và Gabriel đã làm việc suốt cả đêm phương Tây. Micheal đã tới nhập hội với họ khi hoàng hôn phương Đông vừa buông xuống, chắc chắn phảicó chuyện quan trọng ghê lắm Zofia cảm thấy rất thích thú với những từ ngữ khác thườgn được dùng trong Trung tâm. Nhưng làm sao có thể tính thời gian bằng giờ ở đây được, khi mà mỗi múi giờ tên trái đất lại khớp với 1 khung giờ riêng. Lần đầu tiên khi Zofia tỏ vẻ châm biếm khi đề cập đến vấn đề này, Micheal đã nhắc nhở cô răng chỉ riêng việc các hoạt động của Trung tâm luôn trải rộng khắp toàn cầu, cộng với sự đa dạng về ngôn ngữ của những nhân viên làm việc ở đây, đã là nguyên nhân chính đáng để lý giải vấn đề đó. Chẳng hạn theo lệ, không được phép sử dụng các con số để phân biệt những nhân viên đặc nhiệm. Đức ông đã đích than lựa chọn những thành viên đầu tiên phụ việc cho ông và đặt tên cho họ, rồi truyền thống đó được tiếp tục duy trì… Tóm lại, một vài quy tắc rất đơn giản, khác xa những ý tưởng được định ra trên mặt đất, đã tạo thuận lợi rất nhiều cho việc phối hợp hoạt động cũng như phân thứ bậc trong CIA. Từ xưa tới giờ, người ta vẫn phân biệt các thiên thần nhờ vào tên của họ. ….Bởi lẽ trong căn nhà của Chúa mọi việc vẫn diễn ra như vậy từ thuở xa xưa tới giờ, và người ta vẫn gọi nơi này là CENTRALE DE L’INTELLIGENCE DES ANGLE ( cục tình báo của các thiên thần) Đức ông hết đi dọc lại đi ngang trong căn phòng, hai tay chắp sau lưng, vẻ lo nghĩ. Thỉnh thoảng, Người dừng lại nhìn qua những cửa sổ lớn của căn phòng. Phía dưới, những thảm mây dày che kín khiến không thể nào nhìn thấy nổi một chút gì mặt đất. Không gian mênh mông màu xanh da trời bao bọc quanh những khung cửa dài rộng không giới hạn. Người ném cái nhìn giận dữ về phía bàn họp nằm dọc chiều dài căn phòng. Mặt bàn quá khổ kéo dài đến tận bức vách ngăn với phòng làm việc kế bên. Quay về bàn làm việc, Đức ông đẩy một đống hồ sơ ra xa. Mọi cử chỉ của Người đều bộc lộ rõ sự sốt ruột mà Người đang gắng sức kìm chế. - Già rồi! Tất cả đầu cũ rích cả rồi! Ông có muốn biết ta nghĩ gì không? Tất cả các ứng cử viên này đều đã quá nhiều tuổi! Làm sao chúng ta có thể thắng được bây giờ? Micheal vẫn đứng gần cửa và tiến vài mét về phía trước. - Tất cả nhân viên của chúng ta đều được tuyển chọn bởi ban cố vấn… - Lại nói đến Ban Cố Vấn, thật là hết ý kiến! Họ lúc nào cũng lải nhải những điều cũ rích, cà Ban Cố Vấn cũng già rồi! Thời trẻ, họ có đầy những ý tưởng hay để cải thiện thế giới. Giờ thì họ gần như cam chịu rồi! - Nhưng những phẩm chất của họ thì không bao giờ bị mai một, thưa Đức Ông. - Ta không phê phán họ, nhưng hãy thử nhìn hoàn cảnh của chúng ta bây giờ xem! Giọng Người vang lên dội trời xanh, khiến các vách tường quanh căn phòng rung lên. Micheal vô cùng khiếp sợ những cơn giận của Người. Đức ông rất hiếm khi giận, song mỗi lần Người lên cơn giận thì hậu quả thật khủng khiếp. Chỉ cần nhìn qua cửa sổ xem thời tiết bên ngoài là có thể đoán được tâm trạng lúc này của Người. - Những giải pháp của ban cố vấn trong thời gian gần đây có thực sự giúp cho nhân loại tiến lên không? – Đức ông tiếp tục. – Thật sự chẳng có gì đáng để ăn mừng cả, đúng không? Chẳng mấy chốc, sẽ chẳng còn cáhc nào để gây ảnh hưởng tới cả nhịp đập cánh của một con bướm đang bay…cả Hắn lẫn Ta đều bó tay, - Người nói và vung tay chỉ về bức tường nắm ở cuối phòng. – Nếu như các thành viên lỗi lạc của phe ta tỏ ra thức thời hơn một chút, thì Ta sẽ chẳng bao giờ phải chấp nhận một cuộc thách đấu phi lý như vậy cả! Nhưng giờ thì Ta đã trót đánh cuộc rồi, vì vậy chúng ta phải có cái gì đó mới mẻ, độc đáo, xuất sắc, và nhất là phải sáng tạo! Một cuộc chạy đua mới bắt đầu mà vấn đề này sẽ can hệ tới toàn bộ Trung tâm này đây, qủy thật! Ngay lúc ấy, có ai đó gõ ba tiếng vào tấm vách ngăn, Đức ông khó chịu nhìn về phía đó rồi ngồi vào một đầu bàn. Người nhìn Micheal vẻ tinh quái. - Hãy đưa cho Ta xem ông giấu gì dưới nách thế kia! Lúng túng, viên trợ lý trung thành tiến lại gần và đặt trước mặt Người một tập hồ sơ kẹp trong lớp bìa cứng. Đức ông mở lớp bìa bọc và lật những trang đầu tiên ra xem, mắt Người sang lên, những nếp nhăn trên trán để lộ rõ sự quan tâm mỗi lúc một lớn dần theo những trang giấy. Người lật sang trang cuối cùng và chăm chú quan sát từng tấm ảnh chụp kèm theo tập hồ sơ.[/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
Top