Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="h2y3" data-source="post: 82699" data-attributes="member: 24070"><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Bến số 80 của khu cảng thương mại San Francisco vắng tanh, Zofia chậm rãi gác máy điện thoại và bước ra khỏi ca-bin. Hai mắt nheo lại vì ánh sang, cô ngắm nhìn bớ kè chắn song phía đối diện. Một đám đàn ông đang hối hả quanh những chiếc công-ten-nơ khổng lồ. Ngồi trong khoang lái treo lơ lửng trên cao, những công nhân lái cần cẩu khéo léo điều khiển vũ điệu của những chiếc móc di chuyển bắt chéo nhau trên một tàu chở hàng lớn sắp khởi hành sang Trung Quốc. Zofia thở dài, cho dù có thiện chí đến đâu đi nữa, cô cũng không thể một mình làm hết mọi việc. đúng là cô cũng có một số khả năng phi thường, nhưng cô không thể đồng thời có mặt ở mọi nơi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Sương mù đã che khuất cây cầu treo Golden Gate, chỉ còn những đỉnh trụ cầu nhô lên khỏi đám mây dày đặc đang lấn dần vào vịnh. Trong vài phút nữa, mọi hoạt động trong khu cảng sẽ phải ngừng lại vì tầm nhìn giảm thiểu. Zofia tươi tắng trong bộ đồng phục của nữ nhân viên an ninh, chỉ có rất ít thời gian để thuyết phục các đốc công yêu cầu các công nhân bốc xếp dừng công việc được trả lương theo giờ của họ lại. Gia1 mà cô biết cách nổi cáu thì!... Mạng sống của một con người lẽ ra phải đáng giá hơn một vài thùng hàng được chất vội vàng; nếu không thì cô chẳng việc gì phải đứng đây vào lúc này.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia rất yêu bầu không khí trên bến cảng. Lúc nào cô cũng có nhiều việc để làm ở đây. Tất cả những số phận khốn khổ nhất trên đời đều tập trung dưới bong những kho hàng cũ. Những người vô gia cư chọn nơi đây làm chỗ trú than, dù chỉ vừa đủ để che cho họ khỏi những cơn mưa mùa thu hay những trận gió lạnh băng mà biển Thái Bình Dương đổ vào thành phố mỗi khi mùa đông tới, khỏi cả những chuyến đi tuần của cảnh sát, những người hiếm khi muốn bén mảng tới chốn này cho dù vào bất cứ thời tiết nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Manca, hãy bảo họ dừng tay lại ngay!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Người đàn ông vóc dáng bệ vệ làm ra vẻ không nghe thấy tiếng cô. Ông chăm chú ghi số liệu của một chiếc công-ten-nơ đang lơ lửng trên cao vào cuốn sổ lớn tì trước bụng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Manca! Đừng bắt tôi phải lập biên bản, hãy cần lấy bộ đàm và ra lệnh cho họ dừng tay ngay bây giờ! – Zofia tiếp tục – Tầm nhìn đã xuống dưới tám mét và anh biết rõ rằng anh đã phải thổi còi ra lệnh ngừng công việc từ lúc chỉ còn mười mét.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Người đốc công tên Manca ký tắt vào tờ giấy và đưa cho anh chàng trợ lý trẻ tuổi phụ trách việc chấm công. Ông phẩy tay ra dấu anh ta có thể đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Đừng đứng chỗ đó nữa, cô đang trong khu vực không an toàn: nếu dây bị tuột thì hối cũng không kịp đâu!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Đúng vậy, nhưng dây sẽ không bao giờ bị tuột. Manca, anh có nghe tôi nói gì chưa? - Zofia nhắc lại.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tôi làm gì có máy ngắm la-de trong mắt cơ chứ!- Người đàn ông vừa càu nhàu vừa gãi tai.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Nhưng cái cách anh tảng lờ còn chính xác hơn bất cứ kính đo tầm nhìn nào! Đừng tìm cách trì hoãn nữa, hãy đóng ngay cảng này lại cho tôi trước khi quá muộn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Cô mới phải làm việc ở đây từ bốn tháng nay và chưa bao giờ năng suất lại xuống thảm hại như bây giờ. Có phải cô sẽ nuôi sống gia đình các an hem công nhân vào những ngày cuối tuần không?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Một chiếc máy kéo bò lại gần khu bốc dỡ hàng. Người lái xe không còn nhìn rõ mọi thứ, bộ hàm xúc phía trước xe thiếu chút nữa thì va phải thùng sau của chiếc xe kéo rơ-mooc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thôi tránh ra đi nào cô bé, cô cũng thấy mình đang cản trở mọi người chứ!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Không phải tôi cản trở, mà là sương mù. Chỉ cần anh trả lương cho công nhân theo kiểu khác là được. Tôi biết chắc lũ trẻ của họ sẽ vui mừng nếu tối nay bố chúng về sớm, còn hơn là nhận tiền bảo hiểm sinh mạng từ nghiệp đoàn. Khẩn trương lên, Manca, hai phút nữa tôi sẽ viết cho anh một bản báo cáo buộc gửi tới tòa án và đích than tôi sẽ tới gặp thẩm phán để làm chứng đấy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Người đốc công nhìn Zofia chòng chọc rồi nhổ một bãi nước bọt xuống cảng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Đến tăm nước cũng chẳng còn nhìn thấy được nữa kìa! - Cô nói .</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Manca nhún vai, vớ lấy máy bộ đàm và miễn cưỡng ra lệnh dừng toàn bộ hoạt động. Một lát sau, bốn tiếng còi rút lên, khiến mọi vũ điệu của các cần cẩu, máy nâng, máy kéo, máy ủi cũng như tất cả những gì đang chuyển động xung quanh bến và kho hàng đột ngột chững lại. Xa xa, trong sự mờ ảo của sương mù dày đặc, tiếng còi của một chiếc xe kéo vẳng lại đáp trả lệnh ngừng hoạt động.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Cứ tiếp tục với chuỗi ngày thất nghiệp kiểu này, chắc cảng sẽ phải đóng cửa sớm mất thôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tôi có phải là người làm mưa làm gió đâu, Manca, tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho các công nhân của anh thôi. Đừng cau có như vậy nữa, tôi rất ghét phải cãi nhau với anh, tôi mời anh một tách cà phê và món trứng chưng. Đi nào!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Cô muốn nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe như thiên thần của cô bao lâu cũng được, nhưng tôi báo cho cô biết, chỉ cần lên đến mười mét là tôi cho tất cả hoạt động lại ngay!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Bất cứ khi nào anh bắt đầu đọc được dòng tên trên vỏ các con tàu! Thôi nào, chúng ta đi!</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Quán Fisher’s Deli, quán cơm ngon nhất trong cảng, đã kín chỗ. Mỗi khi sương mù dày đặc, tất cả các công nhân cảng lại tụ tập ở đây để chia sẻ với nhau hy vọng mặt trời sẽ ló rạng để cứu vãn ngày làm việc của họ. Đám công nhân dạn dày kinh nghiệm tụ tập nhau quanh những chiếc bàn nằm trong góc quán. Những người trẻ hơn đứng túm tụm quanh quầy rượu gặm móng tay và hùa nahu đoán những mũi tàu, những đỉnh cần cẩu ló qua cửa sổ quán, những dấu hiệu đầu tiên khi thời tiết sáng sủa lên. Đằng sau những câu chuyện vu vơ, ai nấy đều khấn thầm, ruột thắt lại, trái tim se sắt. Với những con người đa năng luôn sẵn sang lao động cả ngày lẫn đêm, không bao giờ cất lời than thở khi hơi ẩm và độ mặn của muối luồn lách vào từng khớp xương trong người họ, chẳng bao giờ cảm nhận được chính bàn tay của mình bởi lớp chai dày cộp phủ ngoài da, trở về nhà chỉ với một vài đồng dính túi do nghiệp đoàn ban phát quả là một điều khủng khiếp.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Những âm thâm ồn ào hỗn độn trong quán ăn – tiếng thìa nĩa va vào nhau, tiếng hơi nước rít lên trong bình pha cà phê, tiếng những viên đá kêu lanh canh trong bát. Trên những dãy ghế bọc vải giả da màu đỏ, đám công nhân ngồi chen chúc từng nhóm sáu người một và rất ít lời trao đổi vang lên át tiếng ồn ào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Mathilde, cô phục vụ bàn có mái tóc cắt ngắn theo kiểu của Audrey Hepburn và dáng người mảnh mai trong chiếc áo choàng bằng vải kẻ ca ro to, tay bê một chiếc khay đầy tới nỗi những chai nước trên đó dường như chỉ có thể đứng vững nhờ phép màu. Cuốn sổ gọi món nhét trong túi tạp dề, cô không ngớt đi lại giữa nhà bếp và quầy thu tiền, rồi từ quầy rượu tới các bàn, từ ô cửa phòng bếp ra chỗ rửa bát đĩa. Những ngày trời mù sương đối với cô luôn luôn vất vả, song so vớI sự cô đơn thường nhật thì đó là những ngày cô yêu thích nhất. Với nụ cười vồn vã, ánh mắt liếc ngang, những lời đối đáp lanh lẹ cô luôn biết cách khiến cho những ngườI đàn ông bắt chuyện với cô cảm thấy phấn chấn hơn. Cửa quán bật mở, cô quay đầu nhìn và nở nụ cười thât tươi, cô biết rõ cô gái vừa bước chân vào quán.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Zofia! bàn số 5! Khẩn trương lên, thiếu chút nữa thì em đã phải nhảy lên bàn để giữ chỗ cho chị. Em sẽ mang cà phê tới ngay đây.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia ngồi vào bàn cùng với người đốc công lúc này vẫn luôn miệng càu nhàu :</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Năm năm rồi tôi luôn nhắc họ phải lắp đèn cao áp. Ít nhất mỗi năm cũng làm thêm được hai chục ngày. Mà các tiêu chuẩn được đặt ra cũng thật ngu xuẩn, công nhân của tôi có thể làm việc cho tới khi tầm nhìn chỉ còn năm mét, họ toàn những tay lão luyện.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Công nhân học việc ít nhất cũng phải chiếm 37% số người làm việc cho anh, Manca ạ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Công nhân học việc thì tất nhiên là phải học làm. Nhưng nghề của chúng tôi được truyền từ đời cha sang đời con, mà ở đây cũng chẳng có ai muốn đùa với sinh mạng con người. Một cái thẻ công nhân cảng được phát ra bao giờ cũng rất xứng đáng, bất kể hoàn cảnh nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Nét mặt của Manca dịu bớt khi Mathide cắt ngang cuộc tranh luận của hai người bằng cách mang các món họ gọi tới bàn, mặt đầy vẻ tự hào về sự khéo láo đầy kinh nghiệm của cô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Trứng chưng dăm bông cho ông, ông Manca. Còn chị, Zofia, em đoán chị sẽ không ăn, như thường lệ. Em vẫn mang cho chị một tách cà phê không bọt, mặc dù chị sẽ chẳng uống, bánh mì, xốt cà chua, tất cả đây, đủ hết rồi chứ?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Miệng đầy thức ăn, Manca lúng búng cảm ơn cô. Bằng giọng rụt rè, miệng Mathide hỏi Zofia buổi tối có rỗi không. Zofia trả lời sẽ ghé qua quán đón cô ngay sau khi kết thúc ca trực. Yên tâm cô phục vụ bàn biến mất trong sự náo động của quán ăn lúc này vận không ngớt khách ra vào. Từ phía cuốI quán , một người đàn ông dáng vẻ nghiêm nghị tiến ra phía cửa. Đi ngang bàn họ ngồi, ông ta dừng lại chào người đốc công. Manca chùi miệng và đứng lên chào ông ta.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Cậu làm gì ở đây thế này?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Thì cũng giống như cậu , tớ tới đây hỏi thăm món trứng chưng ngon nhất thành phố.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Chắc cậu biết cô nhân viên bảo an của chúng tớ, trung úy Zofia?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Chúng tôi chưa hề có hân hạnh biết nhau - Zofia cắt ngang và đứng lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Nếu vậy, giới thiệu với cô đây là người bạn lâu năm của tôi, George Pilguez, thanh tra cảnh sát của San Francisco.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Cô giơ thẳng tay cho viên thanh tra cảnh sát trong lúc anh ta nhìn cô vẻ ngạc nhiên, đúng lúc đó chiếc máy nhắn đeo bên hông cô bắt đầu kêu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tôi đoán chắc người ta đang gọi cô đấy - Pilguez nói.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Zofia nhìn chiếc máy bé xíu gài trên thắt lưng. Phía trên con số 7, ánh đèn liên tục nhấp nháy. Pilguez chăm chú nhìn cô và mỉm cười.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Máy của cô còn lên tới tận cấp 7 kia à ? Công việc của cô chắc phải vô cùng quan trọng , chỗ chúng tôi mới chỉ dừng lại cấp 4 thôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Đây là lần đầu tiên cái đèn đó nháy - cô trả lời, vẻ lo lắng - tôi phải đi đây, thành thật xin lỗi các anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Cô chào hai người đàn ông, khẽ vẫy tay ra hiệu cho Mathilde nhưng cô bé không trông thấy, rồi len qua đám đông đi ra phía cửa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Đừng có lái xe nhanh quá đấy , với tàm nhìn thấp hơn 10m . Không 1 chiếc xe nào đựoc phép chạy trên cảng đâu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Nhưng Zofia không nghe thấy gì, vừa kéo cao cổ chiếc áo khoác da, cô vừa chạy về phía chiếc xe mình. Cửa vừa sập lại, cô đã khởi động và máy xe vận hành khi cô quay chìa chưa đầy 1/4 vòng. Chiếc Ford công vụ rung lên rồi lao đi trên bến cảng, còi hú inh ỏi. Zofia không hề tỏ ra lúng túng bởi làn sương mù càng lúc càng dày đặc. Cô cho xe chạy trong khung cảnh mờ ảo, len lỏi giữa các chân cần cẩu, nhanh nhẹn luồn lách giữa các công ten nơ và những cỗ máy nằm bất động. Chỉ trong vài phút cô đã ra tới cổng khu thưong mại. Cô cho xe chạy chậm lại khi qua cổng kiểm soát, cho sù trong thời tiết này chẳng có chiếc xe nào khác tranh đừong với cô. Thanh rào chắn sơn sọc trắng đỏ vẫn được nâng lên. Người bảo vệ của bến số 80 bước ra khỏi chòi gác, trong đêm trắng như thế này, ông ta chẳng nhìn thấy gì cả. Thậm chí đến cả bàn tay của chính mình giơ ra trước mặt cũng chẳng thể trông rõ được nữa. Zofia chạy dọc lên đường số 3, men theo rìa khu cảng. Sau khi đã chạy hết Vũng tàu Trung quốc, đường số 3 liền rẽ nogặt theo hướng trung tâm thành phố. Không hề bối rồi, Zofia vẫn tiếp tục chạy xe trên đường phố vắng tanh. Một lần nữa chiếc máy nhắc của cô lại vang lên những âm thanh giục giã. Cô lớn tiếng phản đối.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Tôi đang cố hết sức đây. Tôi chẳng có cánh để bay, mà tốc độ còn bị hạn chế nữa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Cô chưa kịp nói hết câu thì một tia chớp khổng lồ tỏa vào lớp sương mù 1 quầng sáng lóa mắt. Một tiếng sấm vang dội, khiến tất cả kính trong các quầy hàng hai bên đừơng rung lên. Zofia mở to mắt, chân cô đạp hơi sâu lên cần tốc độ, kim đồng hồ nhích lên 1 chút. Cô chạy chậm lại khi đi qua PHố Chợ, chẳng thể nào phân biệt nổi màu đèn ở ngã tư, rồi lao vào khu buôn bán Kearny. Còn tám dãy nhà nữa mới tới điểm triệu tập, và còn chín nếu như cô cứ khăng khăng muốn tuân thủ nghiêm ngặt luật giao thông, điều cô chắc chắn sẽ làm.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Trên những con phố mù mịt, 1 trận mưa như trút nước bắt đầu xé nát bầu không khí yên tĩnh, những giọt nước to đùng rơi xuống kính chắn gió làm ra bắn ra những tiếng inh tai, các cần gạt gần như bất lực vì không thể xua bớt nước. Từ xa, duy nhất một mũi nhọn trên tầng cao nhất của tòa nhà Kim Tự Tháp Transmerica còn ló lên được khỏi lớp mây đen dày đen kịt đang trùm lên thành phố.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Cuộn mình trong chiếc ghế hạng nhất, Lucas thích thú ngắm nhìn cảnh tượng khủng khiếp nhưng đẹp tuyệt vời qua ô cửa tròn. Chiếc Boeing 767 bay luẩn quẩn phía trên vịnh San Francisco, chờ đợi 1 tín hiệu cho phép hạ cánh mong manh. Lucas sốt ruột gõ tay lên chiếc máy nhắn gài trên thắt lưng. Đèn số 7 không ngừng nhấp nháy. Cô tiếp viên tiến lại gần ra lệnh cho hắn tắt nó đi và nâng cao lưng ghế lên: máy bay chuẩn bị hạ cánh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">- Nếu vậy thì hãy thôi chuẩn bị đi, thưa cô, hãy cho cái máy bay đáng nguyền rủa này hạ cánh ngay, tôi đang rất vội.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Tiếng cơ trưởng lạo xạo vang lên trên loa: điều kiện thời tiết trên mặt đất tương đối xấu, song lượng nhiên liệu ít ỏi còn lại trong bình chứa buộc họ phải hạ cánh. Ông yêu cầu nhân viên đội bay ngồi xuống và đề nghị tiếp viên trưởng tới buồng lái. Ông bỏ micro. Vẻ mặt gượng gạo của cô tiếp viên trên khoang hạng nhất thật xứng đáng đựơc trao giải Oscar: không một diễn viên nào trên thế giới có thể nở một nụ cười giống Charlie Brown như cô. Bà cụ ngồi bên cạnh Lucas không thể kiềm chế nỗi sợ hãi liền túm chặt lấy cổ tay hắn. Lucas khoái trá khi nhìn thấy bàn tay bà run lập cập và xâm xấp vì mồ hôi. Khoang hành khách rung lên từng đợt mỗi lúc 1 mạnh thêm. Vỏ máy bay bằng kim loại dường như cũng khiếp sợ y như đám hành khách ngồi bên trong. Qua ô cửa sổ, có thể trông thấy các cánh máy bay… </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Black">Bay đã lắc lư hết biên độ được phép theo dự tính của các kỹ sư hang Boeing.</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="h2y3, post: 82699, member: 24070"] [FONT=Arial] [SIZE=4][COLOR=Black]Bến số 80 của khu cảng thương mại San Francisco vắng tanh, Zofia chậm rãi gác máy điện thoại và bước ra khỏi ca-bin. Hai mắt nheo lại vì ánh sang, cô ngắm nhìn bớ kè chắn song phía đối diện. Một đám đàn ông đang hối hả quanh những chiếc công-ten-nơ khổng lồ. Ngồi trong khoang lái treo lơ lửng trên cao, những công nhân lái cần cẩu khéo léo điều khiển vũ điệu của những chiếc móc di chuyển bắt chéo nhau trên một tàu chở hàng lớn sắp khởi hành sang Trung Quốc. Zofia thở dài, cho dù có thiện chí đến đâu đi nữa, cô cũng không thể một mình làm hết mọi việc. đúng là cô cũng có một số khả năng phi thường, nhưng cô không thể đồng thời có mặt ở mọi nơi. Sương mù đã che khuất cây cầu treo Golden Gate, chỉ còn những đỉnh trụ cầu nhô lên khỏi đám mây dày đặc đang lấn dần vào vịnh. Trong vài phút nữa, mọi hoạt động trong khu cảng sẽ phải ngừng lại vì tầm nhìn giảm thiểu. Zofia tươi tắng trong bộ đồng phục của nữ nhân viên an ninh, chỉ có rất ít thời gian để thuyết phục các đốc công yêu cầu các công nhân bốc xếp dừng công việc được trả lương theo giờ của họ lại. Gia1 mà cô biết cách nổi cáu thì!... Mạng sống của một con người lẽ ra phải đáng giá hơn một vài thùng hàng được chất vội vàng; nếu không thì cô chẳng việc gì phải đứng đây vào lúc này. Zofia rất yêu bầu không khí trên bến cảng. Lúc nào cô cũng có nhiều việc để làm ở đây. Tất cả những số phận khốn khổ nhất trên đời đều tập trung dưới bong những kho hàng cũ. Những người vô gia cư chọn nơi đây làm chỗ trú than, dù chỉ vừa đủ để che cho họ khỏi những cơn mưa mùa thu hay những trận gió lạnh băng mà biển Thái Bình Dương đổ vào thành phố mỗi khi mùa đông tới, khỏi cả những chuyến đi tuần của cảnh sát, những người hiếm khi muốn bén mảng tới chốn này cho dù vào bất cứ thời tiết nào. - Manca, hãy bảo họ dừng tay lại ngay! Người đàn ông vóc dáng bệ vệ làm ra vẻ không nghe thấy tiếng cô. Ông chăm chú ghi số liệu của một chiếc công-ten-nơ đang lơ lửng trên cao vào cuốn sổ lớn tì trước bụng. - Manca! Đừng bắt tôi phải lập biên bản, hãy cần lấy bộ đàm và ra lệnh cho họ dừng tay ngay bây giờ! – Zofia tiếp tục – Tầm nhìn đã xuống dưới tám mét và anh biết rõ rằng anh đã phải thổi còi ra lệnh ngừng công việc từ lúc chỉ còn mười mét. Người đốc công tên Manca ký tắt vào tờ giấy và đưa cho anh chàng trợ lý trẻ tuổi phụ trách việc chấm công. Ông phẩy tay ra dấu anh ta có thể đi. - Đừng đứng chỗ đó nữa, cô đang trong khu vực không an toàn: nếu dây bị tuột thì hối cũng không kịp đâu! - Đúng vậy, nhưng dây sẽ không bao giờ bị tuột. Manca, anh có nghe tôi nói gì chưa? - Zofia nhắc lại. - Tôi làm gì có máy ngắm la-de trong mắt cơ chứ!- Người đàn ông vừa càu nhàu vừa gãi tai. - Nhưng cái cách anh tảng lờ còn chính xác hơn bất cứ kính đo tầm nhìn nào! Đừng tìm cách trì hoãn nữa, hãy đóng ngay cảng này lại cho tôi trước khi quá muộn. - Cô mới phải làm việc ở đây từ bốn tháng nay và chưa bao giờ năng suất lại xuống thảm hại như bây giờ. Có phải cô sẽ nuôi sống gia đình các an hem công nhân vào những ngày cuối tuần không? Một chiếc máy kéo bò lại gần khu bốc dỡ hàng. Người lái xe không còn nhìn rõ mọi thứ, bộ hàm xúc phía trước xe thiếu chút nữa thì va phải thùng sau của chiếc xe kéo rơ-mooc. - Thôi tránh ra đi nào cô bé, cô cũng thấy mình đang cản trở mọi người chứ! - Không phải tôi cản trở, mà là sương mù. Chỉ cần anh trả lương cho công nhân theo kiểu khác là được. Tôi biết chắc lũ trẻ của họ sẽ vui mừng nếu tối nay bố chúng về sớm, còn hơn là nhận tiền bảo hiểm sinh mạng từ nghiệp đoàn. Khẩn trương lên, Manca, hai phút nữa tôi sẽ viết cho anh một bản báo cáo buộc gửi tới tòa án và đích than tôi sẽ tới gặp thẩm phán để làm chứng đấy. Người đốc công nhìn Zofia chòng chọc rồi nhổ một bãi nước bọt xuống cảng. - Đến tăm nước cũng chẳng còn nhìn thấy được nữa kìa! - Cô nói . Manca nhún vai, vớ lấy máy bộ đàm và miễn cưỡng ra lệnh dừng toàn bộ hoạt động. Một lát sau, bốn tiếng còi rút lên, khiến mọi vũ điệu của các cần cẩu, máy nâng, máy kéo, máy ủi cũng như tất cả những gì đang chuyển động xung quanh bến và kho hàng đột ngột chững lại. Xa xa, trong sự mờ ảo của sương mù dày đặc, tiếng còi của một chiếc xe kéo vẳng lại đáp trả lệnh ngừng hoạt động. - Cứ tiếp tục với chuỗi ngày thất nghiệp kiểu này, chắc cảng sẽ phải đóng cửa sớm mất thôi. - Tôi có phải là người làm mưa làm gió đâu, Manca, tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho các công nhân của anh thôi. Đừng cau có như vậy nữa, tôi rất ghét phải cãi nhau với anh, tôi mời anh một tách cà phê và món trứng chưng. Đi nào! - Cô muốn nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe như thiên thần của cô bao lâu cũng được, nhưng tôi báo cho cô biết, chỉ cần lên đến mười mét là tôi cho tất cả hoạt động lại ngay! - Bất cứ khi nào anh bắt đầu đọc được dòng tên trên vỏ các con tàu! Thôi nào, chúng ta đi! Quán Fisher’s Deli, quán cơm ngon nhất trong cảng, đã kín chỗ. Mỗi khi sương mù dày đặc, tất cả các công nhân cảng lại tụ tập ở đây để chia sẻ với nhau hy vọng mặt trời sẽ ló rạng để cứu vãn ngày làm việc của họ. Đám công nhân dạn dày kinh nghiệm tụ tập nhau quanh những chiếc bàn nằm trong góc quán. Những người trẻ hơn đứng túm tụm quanh quầy rượu gặm móng tay và hùa nahu đoán những mũi tàu, những đỉnh cần cẩu ló qua cửa sổ quán, những dấu hiệu đầu tiên khi thời tiết sáng sủa lên. Đằng sau những câu chuyện vu vơ, ai nấy đều khấn thầm, ruột thắt lại, trái tim se sắt. Với những con người đa năng luôn sẵn sang lao động cả ngày lẫn đêm, không bao giờ cất lời than thở khi hơi ẩm và độ mặn của muối luồn lách vào từng khớp xương trong người họ, chẳng bao giờ cảm nhận được chính bàn tay của mình bởi lớp chai dày cộp phủ ngoài da, trở về nhà chỉ với một vài đồng dính túi do nghiệp đoàn ban phát quả là một điều khủng khiếp. Những âm thâm ồn ào hỗn độn trong quán ăn – tiếng thìa nĩa va vào nhau, tiếng hơi nước rít lên trong bình pha cà phê, tiếng những viên đá kêu lanh canh trong bát. Trên những dãy ghế bọc vải giả da màu đỏ, đám công nhân ngồi chen chúc từng nhóm sáu người một và rất ít lời trao đổi vang lên át tiếng ồn ào. Mathilde, cô phục vụ bàn có mái tóc cắt ngắn theo kiểu của Audrey Hepburn và dáng người mảnh mai trong chiếc áo choàng bằng vải kẻ ca ro to, tay bê một chiếc khay đầy tới nỗi những chai nước trên đó dường như chỉ có thể đứng vững nhờ phép màu. Cuốn sổ gọi món nhét trong túi tạp dề, cô không ngớt đi lại giữa nhà bếp và quầy thu tiền, rồi từ quầy rượu tới các bàn, từ ô cửa phòng bếp ra chỗ rửa bát đĩa. Những ngày trời mù sương đối với cô luôn luôn vất vả, song so vớI sự cô đơn thường nhật thì đó là những ngày cô yêu thích nhất. Với nụ cười vồn vã, ánh mắt liếc ngang, những lời đối đáp lanh lẹ cô luôn biết cách khiến cho những ngườI đàn ông bắt chuyện với cô cảm thấy phấn chấn hơn. Cửa quán bật mở, cô quay đầu nhìn và nở nụ cười thât tươi, cô biết rõ cô gái vừa bước chân vào quán. - Zofia! bàn số 5! Khẩn trương lên, thiếu chút nữa thì em đã phải nhảy lên bàn để giữ chỗ cho chị. Em sẽ mang cà phê tới ngay đây. Zofia ngồi vào bàn cùng với người đốc công lúc này vẫn luôn miệng càu nhàu : - Năm năm rồi tôi luôn nhắc họ phải lắp đèn cao áp. Ít nhất mỗi năm cũng làm thêm được hai chục ngày. Mà các tiêu chuẩn được đặt ra cũng thật ngu xuẩn, công nhân của tôi có thể làm việc cho tới khi tầm nhìn chỉ còn năm mét, họ toàn những tay lão luyện. - Công nhân học việc ít nhất cũng phải chiếm 37% số người làm việc cho anh, Manca ạ. - Công nhân học việc thì tất nhiên là phải học làm. Nhưng nghề của chúng tôi được truyền từ đời cha sang đời con, mà ở đây cũng chẳng có ai muốn đùa với sinh mạng con người. Một cái thẻ công nhân cảng được phát ra bao giờ cũng rất xứng đáng, bất kể hoàn cảnh nào. Nét mặt của Manca dịu bớt khi Mathide cắt ngang cuộc tranh luận của hai người bằng cách mang các món họ gọi tới bàn, mặt đầy vẻ tự hào về sự khéo láo đầy kinh nghiệm của cô. - Trứng chưng dăm bông cho ông, ông Manca. Còn chị, Zofia, em đoán chị sẽ không ăn, như thường lệ. Em vẫn mang cho chị một tách cà phê không bọt, mặc dù chị sẽ chẳng uống, bánh mì, xốt cà chua, tất cả đây, đủ hết rồi chứ? Miệng đầy thức ăn, Manca lúng búng cảm ơn cô. Bằng giọng rụt rè, miệng Mathide hỏi Zofia buổi tối có rỗi không. Zofia trả lời sẽ ghé qua quán đón cô ngay sau khi kết thúc ca trực. Yên tâm cô phục vụ bàn biến mất trong sự náo động của quán ăn lúc này vận không ngớt khách ra vào. Từ phía cuốI quán , một người đàn ông dáng vẻ nghiêm nghị tiến ra phía cửa. Đi ngang bàn họ ngồi, ông ta dừng lại chào người đốc công. Manca chùi miệng và đứng lên chào ông ta. - Cậu làm gì ở đây thế này? - Thì cũng giống như cậu , tớ tới đây hỏi thăm món trứng chưng ngon nhất thành phố. - Chắc cậu biết cô nhân viên bảo an của chúng tớ, trung úy Zofia? - Chúng tôi chưa hề có hân hạnh biết nhau - Zofia cắt ngang và đứng lên. - Nếu vậy, giới thiệu với cô đây là người bạn lâu năm của tôi, George Pilguez, thanh tra cảnh sát của San Francisco. Cô giơ thẳng tay cho viên thanh tra cảnh sát trong lúc anh ta nhìn cô vẻ ngạc nhiên, đúng lúc đó chiếc máy nhắn đeo bên hông cô bắt đầu kêu. - Tôi đoán chắc người ta đang gọi cô đấy - Pilguez nói. Zofia nhìn chiếc máy bé xíu gài trên thắt lưng. Phía trên con số 7, ánh đèn liên tục nhấp nháy. Pilguez chăm chú nhìn cô và mỉm cười. - Máy của cô còn lên tới tận cấp 7 kia à ? Công việc của cô chắc phải vô cùng quan trọng , chỗ chúng tôi mới chỉ dừng lại cấp 4 thôi. - Đây là lần đầu tiên cái đèn đó nháy - cô trả lời, vẻ lo lắng - tôi phải đi đây, thành thật xin lỗi các anh. Cô chào hai người đàn ông, khẽ vẫy tay ra hiệu cho Mathilde nhưng cô bé không trông thấy, rồi len qua đám đông đi ra phía cửa. - Đừng có lái xe nhanh quá đấy , với tàm nhìn thấp hơn 10m . Không 1 chiếc xe nào đựoc phép chạy trên cảng đâu. Nhưng Zofia không nghe thấy gì, vừa kéo cao cổ chiếc áo khoác da, cô vừa chạy về phía chiếc xe mình. Cửa vừa sập lại, cô đã khởi động và máy xe vận hành khi cô quay chìa chưa đầy 1/4 vòng. Chiếc Ford công vụ rung lên rồi lao đi trên bến cảng, còi hú inh ỏi. Zofia không hề tỏ ra lúng túng bởi làn sương mù càng lúc càng dày đặc. Cô cho xe chạy trong khung cảnh mờ ảo, len lỏi giữa các chân cần cẩu, nhanh nhẹn luồn lách giữa các công ten nơ và những cỗ máy nằm bất động. Chỉ trong vài phút cô đã ra tới cổng khu thưong mại. Cô cho xe chạy chậm lại khi qua cổng kiểm soát, cho sù trong thời tiết này chẳng có chiếc xe nào khác tranh đừong với cô. Thanh rào chắn sơn sọc trắng đỏ vẫn được nâng lên. Người bảo vệ của bến số 80 bước ra khỏi chòi gác, trong đêm trắng như thế này, ông ta chẳng nhìn thấy gì cả. Thậm chí đến cả bàn tay của chính mình giơ ra trước mặt cũng chẳng thể trông rõ được nữa. Zofia chạy dọc lên đường số 3, men theo rìa khu cảng. Sau khi đã chạy hết Vũng tàu Trung quốc, đường số 3 liền rẽ nogặt theo hướng trung tâm thành phố. Không hề bối rồi, Zofia vẫn tiếp tục chạy xe trên đường phố vắng tanh. Một lần nữa chiếc máy nhắc của cô lại vang lên những âm thanh giục giã. Cô lớn tiếng phản đối. - Tôi đang cố hết sức đây. Tôi chẳng có cánh để bay, mà tốc độ còn bị hạn chế nữa. Cô chưa kịp nói hết câu thì một tia chớp khổng lồ tỏa vào lớp sương mù 1 quầng sáng lóa mắt. Một tiếng sấm vang dội, khiến tất cả kính trong các quầy hàng hai bên đừơng rung lên. Zofia mở to mắt, chân cô đạp hơi sâu lên cần tốc độ, kim đồng hồ nhích lên 1 chút. Cô chạy chậm lại khi đi qua PHố Chợ, chẳng thể nào phân biệt nổi màu đèn ở ngã tư, rồi lao vào khu buôn bán Kearny. Còn tám dãy nhà nữa mới tới điểm triệu tập, và còn chín nếu như cô cứ khăng khăng muốn tuân thủ nghiêm ngặt luật giao thông, điều cô chắc chắn sẽ làm. Trên những con phố mù mịt, 1 trận mưa như trút nước bắt đầu xé nát bầu không khí yên tĩnh, những giọt nước to đùng rơi xuống kính chắn gió làm ra bắn ra những tiếng inh tai, các cần gạt gần như bất lực vì không thể xua bớt nước. Từ xa, duy nhất một mũi nhọn trên tầng cao nhất của tòa nhà Kim Tự Tháp Transmerica còn ló lên được khỏi lớp mây đen dày đen kịt đang trùm lên thành phố. Cuộn mình trong chiếc ghế hạng nhất, Lucas thích thú ngắm nhìn cảnh tượng khủng khiếp nhưng đẹp tuyệt vời qua ô cửa tròn. Chiếc Boeing 767 bay luẩn quẩn phía trên vịnh San Francisco, chờ đợi 1 tín hiệu cho phép hạ cánh mong manh. Lucas sốt ruột gõ tay lên chiếc máy nhắn gài trên thắt lưng. Đèn số 7 không ngừng nhấp nháy. Cô tiếp viên tiến lại gần ra lệnh cho hắn tắt nó đi và nâng cao lưng ghế lên: máy bay chuẩn bị hạ cánh. - Nếu vậy thì hãy thôi chuẩn bị đi, thưa cô, hãy cho cái máy bay đáng nguyền rủa này hạ cánh ngay, tôi đang rất vội. Tiếng cơ trưởng lạo xạo vang lên trên loa: điều kiện thời tiết trên mặt đất tương đối xấu, song lượng nhiên liệu ít ỏi còn lại trong bình chứa buộc họ phải hạ cánh. Ông yêu cầu nhân viên đội bay ngồi xuống và đề nghị tiếp viên trưởng tới buồng lái. Ông bỏ micro. Vẻ mặt gượng gạo của cô tiếp viên trên khoang hạng nhất thật xứng đáng đựơc trao giải Oscar: không một diễn viên nào trên thế giới có thể nở một nụ cười giống Charlie Brown như cô. Bà cụ ngồi bên cạnh Lucas không thể kiềm chế nỗi sợ hãi liền túm chặt lấy cổ tay hắn. Lucas khoái trá khi nhìn thấy bàn tay bà run lập cập và xâm xấp vì mồ hôi. Khoang hành khách rung lên từng đợt mỗi lúc 1 mạnh thêm. Vỏ máy bay bằng kim loại dường như cũng khiếp sợ y như đám hành khách ngồi bên trong. Qua ô cửa sổ, có thể trông thấy các cánh máy bay… Bay đã lắc lư hết biên độ được phép theo dự tính của các kỹ sư hang Boeing.[/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Bảy ngày cho mãi mãi - Marc Levy
Top