Bây giờ tháng mấy, Hạ về rồi đấy ư?
Cái nắng gay gắt bắt đầu, rồi chợt cơn mưa giông chiều nổi về, rồi chợt gió cuốn mịt mù, rồi chợt xa và nhớ.
Quê nó bắt đầu nắng nóng, trưa Hè mắc cái võng trước sân hè nằm nghêu ngao câu hát dưới bóng dừa... Thấy tuổi thơ hiện về...
Rảnh, đi xe đạp vòng vòng quanh thị trấn chợt nhận ra đốm phượng rực đỏ sân trường, mới đó mà đã xa trường năm năm rồi, phượng rực cháy, sân trường im vắng, chỉ có vài tiếng ve kêu... Bây giờ lũ học trò đã thi đại học còn ai đâu.
Chợt nhớ cái thời học lớp 9 hay 12... mùa Hè năm đó...
Chờ đợi một cách thảm thương nhưng rồi lại đầy ắp những điều đáng nhớ...!
Nhớ lắm cái thời nhìn trời trong vắt, chờ một xíu mây mù trông mưa. Nhớ cái thời gian è cổ ra học, dù chỉ học đủ thuộc để trả bài ngay lúc đó! Rồi quên ngay... Nhớ cái cảm giác nôn nao đến vỡ òa ra khi thấy phượng đã đỏ cành, trường đã vắng vẻ, chỉ còn những đứa cuối cấp phải học hành chăm chỉ. Tức lắm nhưng nhờ đó mà... vui.
Nhớ những trái sim tím bạn hái đem vào lớp. Cả đám ăn vụng. Cô cũng chỉ cười!
Tội tụi nó quá mà. 12 đủ thứ căng thẳng để rồi một hồi miệng đứa nào đứa đó tím ngắt, xanh lè... Rồi sau đó chuyển sang xoài, cóc, ổi, mận. Nhớ 10 phút ra chơi, nhưng vẫn đủ gục xuống bàn ngủ một giấc ngon lành...
Nhớ những tấm hình sì tích cơ đem tặng nhau, dán vào lưu bút... Rồi viết, rồi chuyền... châm chọc nhau. Vui... mà quên giây phút chia xa đã bên cạnh mình...
Nhớ cả lớp nó hết tiết học không chịu về mà tụ tập lại thi thố nhau ca hát đến tận chiều rồi những chuyến trốn nhà đi chơi xa. Nào là Thác Đổ, Suối Vàng, Hang Én, Kim Giao,... sao hồi đó dạn gan thế không biết. Cả lớp xe đạp mà đi khắp cảnh đẹp của huyện mình.
Nhớ những buổi học cuối năm có đứa nào chịu học đâu, cứ lén ra ngoài, trèo tường đi hái mận nhà bên cạnh... trộm cả dừa của nhà trường về cả lớp ăn ngon lành.
Nhớ trưa Hè nắng quá cả lớp kéo nhau đi ăn kem, chỉ 500 đồng một cây kem. Sao hồi đó rẻ thiệt nhưng trong túi đứa nào nhiều tiền lắm cũng chỉ có 5 ngàn thôi, hồi đó nghèo mà!
Rồi nhớ... dáng thầy, dáng cô, dáng bạn bè... Cứ xa dần, xa dần theo năm tháng... Hạ về!
Nhớ... nhiều quá...
Có ai còn nhớ không?
Không biết...
Mà nhớ để làm gì vậy?
Để có cái nhớ... Kỷ niệm à.
Hè...
Mỗi mùa Hè tuổi thơ là mỗi mùa Hè đầy ắp kỉ niệm. Nỗi nhớ không đong cũng đầy. Tình cảm chẳng cầu vẫn đến.Kỷ niệm đã thuộc về quá khứ, sao cứ tràn về cho tâm thức mãi bồi hồi...
Tuổi thơ...
Tuổi thơ bắt đầu từ lúc nào? Kết thúc lúc nào?
Khi chúng ta đón nhận những gì đến với chúng ta bằng một tâm hồn tuổi thơ, tràn đầy tình cảm.
Nhớ trưa Hè nóng nực, mười mấy con người quây quần ăn nhậu hát ca.
Nhớ... Chỉ vì đột nhiên ta nhớ...
Phượng à...
Mưa ơi...
Hè…
Xa xăm quá... Khi tất cả đã đi dần về phía quá khứ. Những cuộc chơi của tuổi trẻ dần tàn...
Chợt nhớ cuốn truyện của N.N.Ánh... Cần chi một vé... Khi được quay lại rồi thì chắc gì còn biết tôn trọng tuổi thơ, kỷ niệm...
Hãy để thời gian cứ trôi qua.
Để có lúc ta ngồi lại.
Lửa lòng giờ chỉ còn đủ nhén lên những kỉ niệm đẹp. Để tin, để yêu, để tự hào, để nhớ... và rồi để lại quên khi dòng đời tiếp tục chảy.
Ngủ ngoan nhé những kỷ niệm đẹp để lâu lâu đánh thức ta một lần.
Tạm biệt những kỷ niệm của ta.
Nhét vào, nhét vào, đậy kín lại không nó lại trồi ra nữa
Cố nhét vào... vào rồi... mừng quá... cái mớ kỉ niệm này nhiều quá.
Nhét vào hộp rồi, cất rồi.
Sao bỗng nhiên thấy lòng ta trống trải thế?
Sao lại thế nhỡ... Hè ơi?
Quê nó bắt đầu nắng nóng, trưa Hè mắc cái võng trước sân hè nằm nghêu ngao câu hát dưới bóng dừa... Thấy tuổi thơ hiện về...
Rảnh, đi xe đạp vòng vòng quanh thị trấn chợt nhận ra đốm phượng rực đỏ sân trường, mới đó mà đã xa trường năm năm rồi, phượng rực cháy, sân trường im vắng, chỉ có vài tiếng ve kêu... Bây giờ lũ học trò đã thi đại học còn ai đâu.
Chợt nhớ cái thời học lớp 9 hay 12... mùa Hè năm đó...
Chờ đợi một cách thảm thương nhưng rồi lại đầy ắp những điều đáng nhớ...!
Nhớ lắm cái thời nhìn trời trong vắt, chờ một xíu mây mù trông mưa. Nhớ cái thời gian è cổ ra học, dù chỉ học đủ thuộc để trả bài ngay lúc đó! Rồi quên ngay... Nhớ cái cảm giác nôn nao đến vỡ òa ra khi thấy phượng đã đỏ cành, trường đã vắng vẻ, chỉ còn những đứa cuối cấp phải học hành chăm chỉ. Tức lắm nhưng nhờ đó mà... vui.
Nhớ những trái sim tím bạn hái đem vào lớp. Cả đám ăn vụng. Cô cũng chỉ cười!
Tội tụi nó quá mà. 12 đủ thứ căng thẳng để rồi một hồi miệng đứa nào đứa đó tím ngắt, xanh lè... Rồi sau đó chuyển sang xoài, cóc, ổi, mận. Nhớ 10 phút ra chơi, nhưng vẫn đủ gục xuống bàn ngủ một giấc ngon lành...
Nhớ những tấm hình sì tích cơ đem tặng nhau, dán vào lưu bút... Rồi viết, rồi chuyền... châm chọc nhau. Vui... mà quên giây phút chia xa đã bên cạnh mình...
Nhớ cả lớp nó hết tiết học không chịu về mà tụ tập lại thi thố nhau ca hát đến tận chiều rồi những chuyến trốn nhà đi chơi xa. Nào là Thác Đổ, Suối Vàng, Hang Én, Kim Giao,... sao hồi đó dạn gan thế không biết. Cả lớp xe đạp mà đi khắp cảnh đẹp của huyện mình.
Nhớ những buổi học cuối năm có đứa nào chịu học đâu, cứ lén ra ngoài, trèo tường đi hái mận nhà bên cạnh... trộm cả dừa của nhà trường về cả lớp ăn ngon lành.
Nhớ trưa Hè nắng quá cả lớp kéo nhau đi ăn kem, chỉ 500 đồng một cây kem. Sao hồi đó rẻ thiệt nhưng trong túi đứa nào nhiều tiền lắm cũng chỉ có 5 ngàn thôi, hồi đó nghèo mà!
Rồi nhớ... dáng thầy, dáng cô, dáng bạn bè... Cứ xa dần, xa dần theo năm tháng... Hạ về!
Nhớ... nhiều quá...
Có ai còn nhớ không?
Không biết...
Mà nhớ để làm gì vậy?
Để có cái nhớ... Kỷ niệm à.
Hè...
Mỗi mùa Hè tuổi thơ là mỗi mùa Hè đầy ắp kỉ niệm. Nỗi nhớ không đong cũng đầy. Tình cảm chẳng cầu vẫn đến.Kỷ niệm đã thuộc về quá khứ, sao cứ tràn về cho tâm thức mãi bồi hồi...
Tuổi thơ...
Tuổi thơ bắt đầu từ lúc nào? Kết thúc lúc nào?
Khi chúng ta đón nhận những gì đến với chúng ta bằng một tâm hồn tuổi thơ, tràn đầy tình cảm.
Nhớ... Chỉ vì đột nhiên ta nhớ...
Phượng à...
Mưa ơi...
Hè…
Xa xăm quá... Khi tất cả đã đi dần về phía quá khứ. Những cuộc chơi của tuổi trẻ dần tàn...
Chợt nhớ cuốn truyện của N.N.Ánh... Cần chi một vé... Khi được quay lại rồi thì chắc gì còn biết tôn trọng tuổi thơ, kỷ niệm...
Hãy để thời gian cứ trôi qua.
Để có lúc ta ngồi lại.
Lửa lòng giờ chỉ còn đủ nhén lên những kỉ niệm đẹp. Để tin, để yêu, để tự hào, để nhớ... và rồi để lại quên khi dòng đời tiếp tục chảy.
Ngủ ngoan nhé những kỷ niệm đẹp để lâu lâu đánh thức ta một lần.
Tạm biệt những kỷ niệm của ta.
Nhét vào, nhét vào, đậy kín lại không nó lại trồi ra nữa
Cố nhét vào... vào rồi... mừng quá... cái mớ kỉ niệm này nhiều quá.
Nhét vào hộp rồi, cất rồi.
Sao bỗng nhiên thấy lòng ta trống trải thế?
Sao lại thế nhỡ... Hè ơi?
Bài viết sưu tầm