Bạn có bao giờ cảm thấy hình như mình Bất Chợt gặp một điều gì đó nhưng Vô Tình mình lại đánh mất nó đi không?...
Tuổi thơ ai cũng đã trải qua những năm tháng ngây thơ, đáng yêu ko còn nữa.
Trong những khoảnh khắc đó, ta Bất Chợt nhận ra nhiều điều nhưng cũng lúc đó ta còn quá trẻ đủ để đánh mất nhiều điều.
Những sự Vô Tình cứ theo đuổi ta khiến ta lúc nào cũng thấy Hối Tiếc.
Và điệp khúc "Giá như" cứ lặp lại, liên miên và bất tận cho đến suốt cuộc đời...
Sự Vô Tình trong 1 lúc Bất Chợt có thể giúp ta ko phải bận tâm quá nhiều,
phải suy nghĩ xem nên làm sao,
phải hết sức làm như thế nào.
Nhưng rồi...sau những phút Vô Tình đó còn lại gì...sự dằn vặt, trống trải, nỗi cô đơn như vừa đánh mất 1 điều quý giá.
Chúng ta bước ra con phố rộng, chạy qua những nhà hàng sang trọng, những cửa hàng thời trang đắt tiền,
chúng ta bất chợt thấy được cái áo đẹp, một món ăn ngon thơm phức mùi khói,
thế nhưng nếu chúng ta ngoái đầu về bên trái,
chúng ta thấy mình vô tình khi không thấy những con người lạnh rét mùa đông trong cái áo mỏng manh, và chống chọi với cơn đói khát.
Chúng ta vô tư xài thả cửa, trong khi có những trẻ em đang chịu đói chịu khổ vì hoàn cảnh ko bằng chúng ta.
Chúng ta Vô Tình khi vứt đi cả ổ bánh mì, trút đi cả 1 đĩa thức ăn ko hợp khẩu vị và chúng ta chả cảm thấy gì.
Rồi sau đó, khi ko còn trong vòng tay ai nữa, khi phải sống khổ sở, lo ăn lo mặc, liệu ta có Hối Tiếc chăng.
Ngày bé, ta vòi vĩnh mè nheo bố mẹ, lớn lên ta cũng ko khác mấy, thậm chí ta còn vô tình đến mức mình cứ sống cho riêng mình đã, bố mẹ tự lo được.
Nhưng ta đâu có hiểu hết sự quan tâm lo lắng của bố mẹ.
Trong chúng ta vẫn có những người vô tình làm "đau" bố mẹ mặc dù đúng là ai cũng yêu bố mẹ thật...
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng sẽ vụt có những ý nghĩ thoáng qua, khi bố mẹ mất đi thì sao nhưng ko phải ai cũng mỗi ngày nhận ra được những nếp nhăn ngày càng nhiều và sâu hơn, những sợi tóc ngày càng bạc hơn theo những cuộc nói chuyện đầy lo lắng.
Chúng ta vô tình đến mức chỉ hàng ngày ngắm mình qua gương xem xinh đẹp thế nào, ăn diện thế này mode chưa hay để tâm đến những chuyện vặt vãnh đâu đâu như con bé đó có cái đầu mới hay thằng bé kia trông cool ghê.
Ai mà biết khi ta đang lớn lên từng ngày, bố mẹ cũng đang già đi từng ngày và rồi...liệu ai có trân trọng những giây phút này...dù mỗi ngày chỉ cần nói chuyện với bố mẹ 30' thôi ko ???
P/S :
BẤT CHỢT những suy nghĩ nghĩ kia ùa về để ta thấy ta đã VÔ TÌNH bỏ qua rất nhiều khoảng khắc đáng giá trong cuộc đời của mỗi con người !!!
BẤT CHỢT ta sẽ thấy cần lắm những thương yêu , quan tâm đến những người thân xung quanh mình mà đôi khi trong cuộc sống hàng ngày ta đã VÔ TÌNH lãng quên đi !!!
Xin đừng để mất đi Yêu Thương mới biết Ân Tình nha các bạn
(sưu tầm)
Tuổi thơ ai cũng đã trải qua những năm tháng ngây thơ, đáng yêu ko còn nữa.
Trong những khoảnh khắc đó, ta Bất Chợt nhận ra nhiều điều nhưng cũng lúc đó ta còn quá trẻ đủ để đánh mất nhiều điều.
Những sự Vô Tình cứ theo đuổi ta khiến ta lúc nào cũng thấy Hối Tiếc.
Và điệp khúc "Giá như" cứ lặp lại, liên miên và bất tận cho đến suốt cuộc đời...
Sự Vô Tình trong 1 lúc Bất Chợt có thể giúp ta ko phải bận tâm quá nhiều,
phải suy nghĩ xem nên làm sao,
phải hết sức làm như thế nào.
Nhưng rồi...sau những phút Vô Tình đó còn lại gì...sự dằn vặt, trống trải, nỗi cô đơn như vừa đánh mất 1 điều quý giá.
Chúng ta bước ra con phố rộng, chạy qua những nhà hàng sang trọng, những cửa hàng thời trang đắt tiền,
chúng ta bất chợt thấy được cái áo đẹp, một món ăn ngon thơm phức mùi khói,
thế nhưng nếu chúng ta ngoái đầu về bên trái,
chúng ta thấy mình vô tình khi không thấy những con người lạnh rét mùa đông trong cái áo mỏng manh, và chống chọi với cơn đói khát.
Chúng ta vô tư xài thả cửa, trong khi có những trẻ em đang chịu đói chịu khổ vì hoàn cảnh ko bằng chúng ta.
Chúng ta Vô Tình khi vứt đi cả ổ bánh mì, trút đi cả 1 đĩa thức ăn ko hợp khẩu vị và chúng ta chả cảm thấy gì.
Rồi sau đó, khi ko còn trong vòng tay ai nữa, khi phải sống khổ sở, lo ăn lo mặc, liệu ta có Hối Tiếc chăng.
Ngày bé, ta vòi vĩnh mè nheo bố mẹ, lớn lên ta cũng ko khác mấy, thậm chí ta còn vô tình đến mức mình cứ sống cho riêng mình đã, bố mẹ tự lo được.
Nhưng ta đâu có hiểu hết sự quan tâm lo lắng của bố mẹ.
Trong chúng ta vẫn có những người vô tình làm "đau" bố mẹ mặc dù đúng là ai cũng yêu bố mẹ thật...
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng sẽ vụt có những ý nghĩ thoáng qua, khi bố mẹ mất đi thì sao nhưng ko phải ai cũng mỗi ngày nhận ra được những nếp nhăn ngày càng nhiều và sâu hơn, những sợi tóc ngày càng bạc hơn theo những cuộc nói chuyện đầy lo lắng.
Chúng ta vô tình đến mức chỉ hàng ngày ngắm mình qua gương xem xinh đẹp thế nào, ăn diện thế này mode chưa hay để tâm đến những chuyện vặt vãnh đâu đâu như con bé đó có cái đầu mới hay thằng bé kia trông cool ghê.
Ai mà biết khi ta đang lớn lên từng ngày, bố mẹ cũng đang già đi từng ngày và rồi...liệu ai có trân trọng những giây phút này...dù mỗi ngày chỉ cần nói chuyện với bố mẹ 30' thôi ko ???
P/S :
BẤT CHỢT những suy nghĩ nghĩ kia ùa về để ta thấy ta đã VÔ TÌNH bỏ qua rất nhiều khoảng khắc đáng giá trong cuộc đời của mỗi con người !!!
BẤT CHỢT ta sẽ thấy cần lắm những thương yêu , quan tâm đến những người thân xung quanh mình mà đôi khi trong cuộc sống hàng ngày ta đã VÔ TÌNH lãng quên đi !!!
Xin đừng để mất đi Yêu Thương mới biết Ân Tình nha các bạn
(sưu tầm)