Băng và Cầu Vồng không thể xuất hiện trên cùng môt bầu trời, dù Băng có biến thành Nước thì mãi mãi cũng không thể ở bên Cầu Vồng, vì Cầu Vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa, khi mưa đã dứt…
Băng là đứa con trai mơ mộng. Cậu 17 tuổi, luôn mong ước một tình yêu lãng mạn và thuần khiết tuyệt đối. Nhưng với hiện thực ngày nay thì kiếm đâu ra mối tình như thế chứ! Vậy là Băng tìm đến thế giới ảo của những trò game o nline. Trải qua một thời gian dài “sống” với game o nline, Băng cảm thấy dường như mình đã thuộc về thế giới ấy. Một ngày kia, sau khi hoàn tất mọi “công tác chuẩn bị”, cậu lặng lẽ rời khỏi cuộc sống hiện thực với biết bao người thân và bè bạn để được “sống hết mình” trong thế giới ảo hấp dẫn.
Với Băng (hoặc ít ra là theo như Băng nghĩ), thế giới ảo là thế giới của những chuyện tình đẹp như trong truyện kiếm hiệp. Bởi trong thế giới ảo mọi kì tích đều có thể xuất hiện. Hơn nữa, game Băng đang chơi là một trong những game kinh điển nhất từ trước đến nay nên với game này, Băng hoàn toàn có thể hi vọng vào một mối tình hoàn mỹ như cậu hằng mơ ước.
Băng chọn vai pháp sư, pháp sư không chỉ giỏi tấn công mà có có ma thuật ảo diệu. Nhưng luyện nhân vật này ban đầu khá vất vả bởi pháp sư cần nhiều tiền để mua mana, trong khi pháp sư cũng lại là nhân vật “nghèo” nhất (đối với người mới chơi). Nhờ bằng hữu truyền đạt cho ít kinh nghiệm, Băng bắt đầu đi buôn để kiếm chút tiền dằn túi.
Lần đầu tiên Băng gặp Cầu Vồng chính là ở chợ giao dịch, vô tình Cầu Vồng mua của Băng một món đồ, từ đó họ thường xuyên liên lạc. Băng nói mình là sinh viên ngành kinh tế, đang học năm thứ ba, Cầu Vồng bảo cô ấy cũng vậy. Rồi Băng gia nhập bang của Cầu Vồng. Sự xuất hiện của Cầu Vồng Cuộc đã kết thúc cuộc đời lang bạt cô độc của anh chàng pháp sư tên Băng.
Từ đó, Băng và Cầu Vồng bên nhau như hình với bóng, cùng nhau ngao du sơn thuỷ, cùng nhau đi đến những nơi tận cùng thế giới. Họ từng cưỡi ngựa giữa thảo nguyên xanh bao la, từng luyện võ trong rừng trúc xanh mướt, từng khinh công trên những đỉnh núi tuyết trắng mênh mông, từng du ngoạn dưới đáy đại đương lung linh mộng ảo… Băng đã hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống này. Băng dành cả ngày ngủ lấy sức, để tối đến lại bắt đầu những chuyến phiêu lưu kì thú cũng “người yêu” nơi thế giới ảo. Thế giới ảo không có ngày cũng chẳng có đêm. Băng cảm thấy đó mới là thế giới dành cho cậu vì trong thế giới ấy Băng được là chính mình.
Rừng trúc là nơi Băng và Cầu Vồng thường lui tới. Ở đó có hai tảng đá để ngồi thiền đối diện nhau. Băng và Cầu Vồng, mỗi người ngồi trên một tảng đá, mặt đối mặt. Cầu Vồng kể cho Băng nghe nhiều chuyện tình thật buồn còn Băng hát cho Cầu Vồng nghe những khúc ca nghe đến nao lòng, nhưng hai người không hề buồn, mà ngược lại họ đều rất vui! Họ cũng chẳng hề có ý định thể nghiệm nỗi buồn như trong những câu chuyện hay khúc ca ấy. Họ chỉ cảm thấy chúng thật đẹp! Thỉnh thoảng, Băng lại đứng lên vận công, phát ra một chiêu thức đẹp mắt và nói: “Anh sẽ yêu em đến khi… game này sập!” Lời thề có trời đất chứng giám!
Đáy biển lại là nơi Băng và Cầu Vồng từng nguyện ước cho tương lai. Băng không thể nào quên được, khi đang chiến đấu với quái thì Cầu Vồng bỗng nói: “Băng, đợi đến khi anh lên cấp 100, chúng mình hãy đến Băng Cốc làm lễ thành hôn nhé! Và gọi tất cả bằng hữu giang hồ đến chứng giám cho chúng mình nữa.” Băng khẽ gật đầu. Rồi cứ bần thần đứng nhìn theo dáng Cầu Vồng đang hăng hái đánh quái. Kết quả là vì mải nhìn Cầu Vồng quá nên Băng bị quái đánh cho về thành dưỡng sức.
Nhìn thấy “vợ” người khác mặc toàn đồ “khủng” mà “vợ” mình chẳng có gì quí giá trên người, Băng cũng thấy buồn. Nên Băng thường xuyên tới U Linh kiếm ngọc, hi vọng trái tim chung tình của mình có thể khiến U Linh cảm động mà ban cho cậu vào viên ngọc quí. Cuối cùng cũng được như ước nguyện, Băng tặng Cầu Vồng viên ngọc tím để nàng khảm vào đôi hài tăng độ may mắn – thứ đồ duy nhất có giá trị mà nàng có được. Băng và Cầu Vồng đều không có đồ “khủng”, chỉ dùng mấy thứ “cùi bắp” như vậy thôi, nhưng cả hai cũng chẳng lấy làm lăn tăn về điều ấy, họ vui vì họ có nhau, như thế có lẽ đối với họ đã là quá đủ!
Nhưng trong hầu hết mọi bộ truyện kiếm hiệp, các cặp uyên ương hồ điệp dù say đắm nhau đến mấy vẫn không tránh khỏi một kết cục buồn. Có lẽ trời xanh ghen tị với tình yêu đẹp của họ nên không cho họ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi chăng? Hoặc giả trời xanh là người công bằng nên một khi đã ban cho họ những tháng ngày đẹp đẽ đến vậy thì cũng biết cách cho họ mãi khổ đau, tiếc nuối vì ước mơ trọn đời bên nhau không được thành sự thật.
Băng và Cầu Vồng cũng không phải ngoại lệ. Dẫu sao câu chuyện của họ cũng chỉ là hư ảo. Những thay đổi của cuộc sống hiện thực đều sẽ làm đứt đoạn câu chuyện ấy. Cầu Vồng phải đi thực tập, không thể tiếp tục chơi game o nline. Trước khi bỏ đi, Cầu Vồng chỉ để lại cho Băng một tin nhắn trên Yahoo: “Băng, em đi đây. Em sẽ không chơi game này nữa!” Cầu Vồng ra đi, không một lời giải thích nhưng có lẽ Băng cũng đoán ra được nguyên nhân. Băng không reply. Cậu bật game, cưỡi ngựa đến rừng trúc, ngồi im lặng một lát rồi lại chuyển hướng đi ra biển. Nhưng còn chưa kịp ra tới biển, Băng bất ngờ nhấn nút Esc thoát ra ngoài.
Sau này, Băng đổi tên thành Nước, nhưng cậu không còn chơi game o nline nữa. Bạn bè hỏi tại sao, Băng – lúc này đã là Nước nói: “Trong game không còn thứ thuộc về mình nữa!” Và Băng cũng không tiếp tục đắm chìm trong thế giới ảo nữa. Cậu phải quay lại và đối diện với cuộc sống thực.
Băng và Cầu Vồng không thể xuất hiện trên cùng môt bầu trời, dù Băng có biến thành Nước thì mãi mãi cũng không thể ở bên Cầu Vồng, vì Cầu Vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa, khi mưa đã dứt… Có lẽ những tháng ngày sống trong thế giới ảo đã khiến Băng hiểu ra nhiều điều…
Sưu tầm
Băng là đứa con trai mơ mộng. Cậu 17 tuổi, luôn mong ước một tình yêu lãng mạn và thuần khiết tuyệt đối. Nhưng với hiện thực ngày nay thì kiếm đâu ra mối tình như thế chứ! Vậy là Băng tìm đến thế giới ảo của những trò game o nline. Trải qua một thời gian dài “sống” với game o nline, Băng cảm thấy dường như mình đã thuộc về thế giới ấy. Một ngày kia, sau khi hoàn tất mọi “công tác chuẩn bị”, cậu lặng lẽ rời khỏi cuộc sống hiện thực với biết bao người thân và bè bạn để được “sống hết mình” trong thế giới ảo hấp dẫn.
Với Băng (hoặc ít ra là theo như Băng nghĩ), thế giới ảo là thế giới của những chuyện tình đẹp như trong truyện kiếm hiệp. Bởi trong thế giới ảo mọi kì tích đều có thể xuất hiện. Hơn nữa, game Băng đang chơi là một trong những game kinh điển nhất từ trước đến nay nên với game này, Băng hoàn toàn có thể hi vọng vào một mối tình hoàn mỹ như cậu hằng mơ ước.
Băng chọn vai pháp sư, pháp sư không chỉ giỏi tấn công mà có có ma thuật ảo diệu. Nhưng luyện nhân vật này ban đầu khá vất vả bởi pháp sư cần nhiều tiền để mua mana, trong khi pháp sư cũng lại là nhân vật “nghèo” nhất (đối với người mới chơi). Nhờ bằng hữu truyền đạt cho ít kinh nghiệm, Băng bắt đầu đi buôn để kiếm chút tiền dằn túi.
Lần đầu tiên Băng gặp Cầu Vồng chính là ở chợ giao dịch, vô tình Cầu Vồng mua của Băng một món đồ, từ đó họ thường xuyên liên lạc. Băng nói mình là sinh viên ngành kinh tế, đang học năm thứ ba, Cầu Vồng bảo cô ấy cũng vậy. Rồi Băng gia nhập bang của Cầu Vồng. Sự xuất hiện của Cầu Vồng Cuộc đã kết thúc cuộc đời lang bạt cô độc của anh chàng pháp sư tên Băng.
Từ đó, Băng và Cầu Vồng bên nhau như hình với bóng, cùng nhau ngao du sơn thuỷ, cùng nhau đi đến những nơi tận cùng thế giới. Họ từng cưỡi ngựa giữa thảo nguyên xanh bao la, từng luyện võ trong rừng trúc xanh mướt, từng khinh công trên những đỉnh núi tuyết trắng mênh mông, từng du ngoạn dưới đáy đại đương lung linh mộng ảo… Băng đã hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống này. Băng dành cả ngày ngủ lấy sức, để tối đến lại bắt đầu những chuyến phiêu lưu kì thú cũng “người yêu” nơi thế giới ảo. Thế giới ảo không có ngày cũng chẳng có đêm. Băng cảm thấy đó mới là thế giới dành cho cậu vì trong thế giới ấy Băng được là chính mình.
Rừng trúc là nơi Băng và Cầu Vồng thường lui tới. Ở đó có hai tảng đá để ngồi thiền đối diện nhau. Băng và Cầu Vồng, mỗi người ngồi trên một tảng đá, mặt đối mặt. Cầu Vồng kể cho Băng nghe nhiều chuyện tình thật buồn còn Băng hát cho Cầu Vồng nghe những khúc ca nghe đến nao lòng, nhưng hai người không hề buồn, mà ngược lại họ đều rất vui! Họ cũng chẳng hề có ý định thể nghiệm nỗi buồn như trong những câu chuyện hay khúc ca ấy. Họ chỉ cảm thấy chúng thật đẹp! Thỉnh thoảng, Băng lại đứng lên vận công, phát ra một chiêu thức đẹp mắt và nói: “Anh sẽ yêu em đến khi… game này sập!” Lời thề có trời đất chứng giám!
Đáy biển lại là nơi Băng và Cầu Vồng từng nguyện ước cho tương lai. Băng không thể nào quên được, khi đang chiến đấu với quái thì Cầu Vồng bỗng nói: “Băng, đợi đến khi anh lên cấp 100, chúng mình hãy đến Băng Cốc làm lễ thành hôn nhé! Và gọi tất cả bằng hữu giang hồ đến chứng giám cho chúng mình nữa.” Băng khẽ gật đầu. Rồi cứ bần thần đứng nhìn theo dáng Cầu Vồng đang hăng hái đánh quái. Kết quả là vì mải nhìn Cầu Vồng quá nên Băng bị quái đánh cho về thành dưỡng sức.
Nhìn thấy “vợ” người khác mặc toàn đồ “khủng” mà “vợ” mình chẳng có gì quí giá trên người, Băng cũng thấy buồn. Nên Băng thường xuyên tới U Linh kiếm ngọc, hi vọng trái tim chung tình của mình có thể khiến U Linh cảm động mà ban cho cậu vào viên ngọc quí. Cuối cùng cũng được như ước nguyện, Băng tặng Cầu Vồng viên ngọc tím để nàng khảm vào đôi hài tăng độ may mắn – thứ đồ duy nhất có giá trị mà nàng có được. Băng và Cầu Vồng đều không có đồ “khủng”, chỉ dùng mấy thứ “cùi bắp” như vậy thôi, nhưng cả hai cũng chẳng lấy làm lăn tăn về điều ấy, họ vui vì họ có nhau, như thế có lẽ đối với họ đã là quá đủ!
Nhưng trong hầu hết mọi bộ truyện kiếm hiệp, các cặp uyên ương hồ điệp dù say đắm nhau đến mấy vẫn không tránh khỏi một kết cục buồn. Có lẽ trời xanh ghen tị với tình yêu đẹp của họ nên không cho họ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi chăng? Hoặc giả trời xanh là người công bằng nên một khi đã ban cho họ những tháng ngày đẹp đẽ đến vậy thì cũng biết cách cho họ mãi khổ đau, tiếc nuối vì ước mơ trọn đời bên nhau không được thành sự thật.
Băng và Cầu Vồng cũng không phải ngoại lệ. Dẫu sao câu chuyện của họ cũng chỉ là hư ảo. Những thay đổi của cuộc sống hiện thực đều sẽ làm đứt đoạn câu chuyện ấy. Cầu Vồng phải đi thực tập, không thể tiếp tục chơi game o nline. Trước khi bỏ đi, Cầu Vồng chỉ để lại cho Băng một tin nhắn trên Yahoo: “Băng, em đi đây. Em sẽ không chơi game này nữa!” Cầu Vồng ra đi, không một lời giải thích nhưng có lẽ Băng cũng đoán ra được nguyên nhân. Băng không reply. Cậu bật game, cưỡi ngựa đến rừng trúc, ngồi im lặng một lát rồi lại chuyển hướng đi ra biển. Nhưng còn chưa kịp ra tới biển, Băng bất ngờ nhấn nút Esc thoát ra ngoài.
Sau này, Băng đổi tên thành Nước, nhưng cậu không còn chơi game o nline nữa. Bạn bè hỏi tại sao, Băng – lúc này đã là Nước nói: “Trong game không còn thứ thuộc về mình nữa!” Và Băng cũng không tiếp tục đắm chìm trong thế giới ảo nữa. Cậu phải quay lại và đối diện với cuộc sống thực.
Băng và Cầu Vồng không thể xuất hiện trên cùng môt bầu trời, dù Băng có biến thành Nước thì mãi mãi cũng không thể ở bên Cầu Vồng, vì Cầu Vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa, khi mưa đã dứt… Có lẽ những tháng ngày sống trong thế giới ảo đã khiến Băng hiểu ra nhiều điều…
Sưu tầm