Tự trọng? Đúng rồi,từ hôm ấy m chưa bao giờ nghĩ về điều ấy! Vì sao chứ? Phải chăng ng ấy đã có vị trí quan trọng trong cuộc đời học sinh của m? Gần 3 năm làm bạn thân,cũng có lúc không tránh khỏi khó chịu về nhau,nhưng thực sự lúc nào m cũng coi ấy k phải là 1 ng bạn bình thường. Có lẽ chúng mình chưa thực sự hiểu nhau. Sau cuộc nói chuyện đó,m đã hỏi bạn ấy 4 lần nhưng bạn ấy đều từ chối.Rồi ròng rã 2 tháng trôi qua,chúng m k nói chuyện,gặp cũng k chào,thậm chí làm ngơ như k nhìn thâý. Đã có lúc m nghĩ trong lòng nó đã k cần m thì thôi,sao m phải cần nó,nhưng không hiểu sao những lúc gặp những câu chuyện tương tự của ng khác thì m lại buồn. Giờ chúng m đã nc và chơi trở lại nhưng sâu thẳm trong lòng m biết rằng,chúng m đã k còn là bạn thân nữa. M rất nhớ những kỉ niệm của 3 đứa. Những khi cùng học,cúng làm trò hề,cùng ngủ,cùng ăn...có lẽ chúng sẽ không bao giờ xóa nhòa trong tâm trí m vì sẽ thật khó để tìm được chúng 1 lần nữa.Thực sự nếu bây giờ bạn ấy chủ động nói nối lại tình bạn này thì có lẽ m cũng sẽ đồng ý.Nhưng m biết đối với con ng ấy sẽ k bao giờ xảy ra chuyện đó