Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Bạn là món quà của cuộc sống!!!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Bạch Việt" data-source="post: 36944" data-attributes="member: 34765"><p><span style="color: Navy"><em><strong>Bình yên trong tâm hồn...</strong></em></span></p><p></p><p></p><p></p><p>Có vẻ như một nửa của bạn vẫn đang muốn phấn đấu thật nhiều để có những bước tiến dài trong cuộc sống, lẽ dĩ nhiên phải không bạn? Rồi một nửa còn lại của bạn thì mỏi mệt, chán nản với những gì bạn thấy và nghe mỗi ngày, muốn dừng lại nghỉ ngơi. <img src="https://nghethuatsong.biz/modules/News/pic/1247499207.nv.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /> </p><p> Thật dễ hiểu cảm giác của bạn lúc này vì mình tin chắc ai cũng từng một lần như thế. Mình chỉ muốn chia sẻ với bạn một chút về việc đi tiếp hay dừng lại. </p><p></p><p>Hãy cứ nghĩ đơn giản như tất cả mọi người bắt đầu với vị trí những đứa trẻ đang tập đi. Ừ thì lần đầu tập đi té lên té xuống, chân tay trầy xước và nước mắt như mưa. Thế nhưng chẳng ai dừng lại, vì đơn giản người ta sinh ra là phải biết đi. Khi đã biết đi và trở thành người lớn, người ta không cần học đi nữa mà là học cách chọn đường đi của mình. </p><p></p><p>Học sinh chọn trường đại học, người buôn bán chọn món hàng mình sẽ kinh doanh, giám đốc chọn dự án công ty mình sẽ đầu tư... Tất cả đều đang chọn cho mình con đường riêng để đi vì mục đích của mỗi người. Con đường họ chọn có thể là đàng hoàng ngay thẳng, nhưng đôi lúc nó cũng vòng vo trong bóng tối, chẳng cần quan tâm vì mục tiêu cuối cùng là đến được nơi cần đến. Ở giai đoạn này không ai bỏ cuộc và họ không chỉ đi cho riêng mình, họ còn đi vì những người họ yêu thương. </p><p></p><p>Rồi khi đi đến đích, ai cũng hân hoan phấn khích với những gì mình đạt được. Vui vẻ, chúc tụng lẫn nhau, mọi người ai ai cũng hạnh phúc. Đó là một kết thúc tốt đẹp. Tạm ngơi nghỉ chút thôi và nhiều người sẽ lại chọn một con đường mới để đi tiếp, và đích đến lần này sẽ cao hơn, xa hơn. Mọi người vẫn đi... Cho đến khi bước chân nặng dần, đường đi sao còn xa quá chưa thấy đích, mệt mỏi rã rời, những người thân yêu đâu mất không còn bên cạnh. Nhận ra mình đi quá nhanh, mình bị ám ảnh bởi vinh quang hào nhoáng của đích đến cuối cùng, vô tình bỏ qua tất cả... Đi nữa hay dừng lại, mọi người đang phân vân... </p><p></p><p>Hãy sống và hưởng thụ những giây phút bình yên trong tâm hồn, bạn nhé! </p><p></p><p>Một số kiên trì lắm sẽ tiếp tục lê bước với suy nghĩ mình sẽ là người chiến thắng, và đến lúc ấy lại có tất cả, mọi thứ lại quay về. Họ đi mãi đi mãi, và cũng đến đích. Đích đến thật tuyệt vời, đích đến đúng như những gì họ mơ ước, nhưng đích đến lại trống vắng, vì có những thứ không bao giờ quay trở lại... Nhiều người vẫn hạnh phúc với những nỗ lực của bản thân và chẳng cần bận tâm đến những việc vặt khác, cũng có người nhận ra cái mình quyết tâm đạt được giờ hóa ra vô nghĩa, mình chẳng còn ai để sẻ chia, mình đã bỏ qua bao nhiêu tình cảm, bỏ qua những phút giây hạnh phúc của cuộc đời, giờ hối hận... giá như đừng đi tiếp... </p><p></p><p>Những người còn lại không đi nữa, họ quay lại, mọi người gọi họ là những kẻ không có thực lực, những kẻ bất tài, những kẻ thua cuộc. Buồn, xấu hổ nên có một số sống thu mình trong vỏ ốc, họ cứ mãi đay nghiến chuyện thắng thua, họ cứ thế day dứt dày vò bản thân. Chẳng thấy có giải pháp cho trường hợp này nên chắc để thời gian xoa dịu mọi nỗi đau. Và một số ít bỏ ngoài tai những lời lẽ cay độc, họ quay lại thật sự chứ không nửa muốn dừng nửa muốn đi. Quay lại với những người ta yêu thương, quay lại với những điều giản đơn. </p><p></p><p>Ta hôm nay không làm gì cả, ta dậy sớm ngồi nơi ban công, và cùng với tách cà phê ta ngắm mặt trời lên. Bình minh thật đẹp, ta chợt nhận ra ta chưa bao giờ có cảm giác này: cảm giác ta đang sống... Ta cứ mặc thời gian trôi qua, cứ mặc cuộc sống trôi qua, ta làm những gì mình thích, thế là đủ... Phải chăng ta đang dừng lại... </p><p></p><p>Tôi thực sự thích cái suy nghĩ con đường không phải là có sẵn mà những bước chân sẽ làm ra con đường. Thế thì ta cứ đi những bước đi thật vững chắc, đến những nơi ta thật sự muốn đến, và đôi lúc ta lại dừng lại nghỉ ngơi, để xem ta có vô tình bỏ qua những điều kỳ diệu của cuộc sống không, và để xem ta nên đi tiếp hay dừng lại. </p><p></p><p>Điều cuối cùng quan trọng nhất: Just live your life! </p><p></p><p>Chúc các bạn luôn hanh phúc và có được "bình yên trong tâm hồn"</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Bạch Việt, post: 36944, member: 34765"] [COLOR=Navy][I][B]Bình yên trong tâm hồn...[/B][/I][/COLOR] Có vẻ như một nửa của bạn vẫn đang muốn phấn đấu thật nhiều để có những bước tiến dài trong cuộc sống, lẽ dĩ nhiên phải không bạn? Rồi một nửa còn lại của bạn thì mỏi mệt, chán nản với những gì bạn thấy và nghe mỗi ngày, muốn dừng lại nghỉ ngơi. [IMG]https://nghethuatsong.biz/modules/News/pic/1247499207.nv.jpg[/IMG] Thật dễ hiểu cảm giác của bạn lúc này vì mình tin chắc ai cũng từng một lần như thế. Mình chỉ muốn chia sẻ với bạn một chút về việc đi tiếp hay dừng lại. Hãy cứ nghĩ đơn giản như tất cả mọi người bắt đầu với vị trí những đứa trẻ đang tập đi. Ừ thì lần đầu tập đi té lên té xuống, chân tay trầy xước và nước mắt như mưa. Thế nhưng chẳng ai dừng lại, vì đơn giản người ta sinh ra là phải biết đi. Khi đã biết đi và trở thành người lớn, người ta không cần học đi nữa mà là học cách chọn đường đi của mình. Học sinh chọn trường đại học, người buôn bán chọn món hàng mình sẽ kinh doanh, giám đốc chọn dự án công ty mình sẽ đầu tư... Tất cả đều đang chọn cho mình con đường riêng để đi vì mục đích của mỗi người. Con đường họ chọn có thể là đàng hoàng ngay thẳng, nhưng đôi lúc nó cũng vòng vo trong bóng tối, chẳng cần quan tâm vì mục tiêu cuối cùng là đến được nơi cần đến. Ở giai đoạn này không ai bỏ cuộc và họ không chỉ đi cho riêng mình, họ còn đi vì những người họ yêu thương. Rồi khi đi đến đích, ai cũng hân hoan phấn khích với những gì mình đạt được. Vui vẻ, chúc tụng lẫn nhau, mọi người ai ai cũng hạnh phúc. Đó là một kết thúc tốt đẹp. Tạm ngơi nghỉ chút thôi và nhiều người sẽ lại chọn một con đường mới để đi tiếp, và đích đến lần này sẽ cao hơn, xa hơn. Mọi người vẫn đi... Cho đến khi bước chân nặng dần, đường đi sao còn xa quá chưa thấy đích, mệt mỏi rã rời, những người thân yêu đâu mất không còn bên cạnh. Nhận ra mình đi quá nhanh, mình bị ám ảnh bởi vinh quang hào nhoáng của đích đến cuối cùng, vô tình bỏ qua tất cả... Đi nữa hay dừng lại, mọi người đang phân vân... Hãy sống và hưởng thụ những giây phút bình yên trong tâm hồn, bạn nhé! Một số kiên trì lắm sẽ tiếp tục lê bước với suy nghĩ mình sẽ là người chiến thắng, và đến lúc ấy lại có tất cả, mọi thứ lại quay về. Họ đi mãi đi mãi, và cũng đến đích. Đích đến thật tuyệt vời, đích đến đúng như những gì họ mơ ước, nhưng đích đến lại trống vắng, vì có những thứ không bao giờ quay trở lại... Nhiều người vẫn hạnh phúc với những nỗ lực của bản thân và chẳng cần bận tâm đến những việc vặt khác, cũng có người nhận ra cái mình quyết tâm đạt được giờ hóa ra vô nghĩa, mình chẳng còn ai để sẻ chia, mình đã bỏ qua bao nhiêu tình cảm, bỏ qua những phút giây hạnh phúc của cuộc đời, giờ hối hận... giá như đừng đi tiếp... Những người còn lại không đi nữa, họ quay lại, mọi người gọi họ là những kẻ không có thực lực, những kẻ bất tài, những kẻ thua cuộc. Buồn, xấu hổ nên có một số sống thu mình trong vỏ ốc, họ cứ mãi đay nghiến chuyện thắng thua, họ cứ thế day dứt dày vò bản thân. Chẳng thấy có giải pháp cho trường hợp này nên chắc để thời gian xoa dịu mọi nỗi đau. Và một số ít bỏ ngoài tai những lời lẽ cay độc, họ quay lại thật sự chứ không nửa muốn dừng nửa muốn đi. Quay lại với những người ta yêu thương, quay lại với những điều giản đơn. Ta hôm nay không làm gì cả, ta dậy sớm ngồi nơi ban công, và cùng với tách cà phê ta ngắm mặt trời lên. Bình minh thật đẹp, ta chợt nhận ra ta chưa bao giờ có cảm giác này: cảm giác ta đang sống... Ta cứ mặc thời gian trôi qua, cứ mặc cuộc sống trôi qua, ta làm những gì mình thích, thế là đủ... Phải chăng ta đang dừng lại... Tôi thực sự thích cái suy nghĩ con đường không phải là có sẵn mà những bước chân sẽ làm ra con đường. Thế thì ta cứ đi những bước đi thật vững chắc, đến những nơi ta thật sự muốn đến, và đôi lúc ta lại dừng lại nghỉ ngơi, để xem ta có vô tình bỏ qua những điều kỳ diệu của cuộc sống không, và để xem ta nên đi tiếp hay dừng lại. Điều cuối cùng quan trọng nhất: Just live your life! Chúc các bạn luôn hanh phúc và có được "bình yên trong tâm hồn" [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Bạn là món quà của cuộc sống!!!
Top