Trả lời chủ đề

Bình yên trong tâm  hồn...




Có vẻ như một nửa của bạn vẫn đang muốn phấn đấu thật nhiều để có  những bước tiến dài trong cuộc sống, lẽ dĩ nhiên phải không bạn? Rồi một  nửa còn lại của bạn thì mỏi mệt, chán nản với những gì bạn thấy và nghe  mỗi ngày, muốn dừng lại nghỉ ngơi.               

  Thật dễ hiểu cảm giác của bạn lúc này vì mình tin chắc ai cũng từng một  lần như thế. Mình chỉ muốn chia sẻ với bạn một chút về việc đi tiếp hay  dừng lại.


Hãy cứ nghĩ đơn giản như tất cả mọi người bắt đầu với vị trí những  đứa trẻ đang tập đi. Ừ thì lần đầu tập đi té lên té xuống, chân tay trầy  xước và nước mắt như mưa. Thế nhưng chẳng ai dừng lại, vì đơn giản  người ta sinh ra là phải biết đi. Khi đã biết đi và trở thành người lớn,  người ta không cần học đi nữa mà là học cách chọn đường đi của mình.


Học sinh chọn trường đại học, người buôn bán chọn món hàng mình sẽ  kinh doanh, giám đốc chọn dự án công ty mình sẽ đầu tư... Tất cả đều  đang chọn cho mình con đường riêng để đi vì mục đích của mỗi người. Con  đường họ chọn có thể là đàng hoàng ngay thẳng, nhưng đôi lúc nó cũng  vòng vo trong bóng tối, chẳng cần quan tâm vì mục tiêu cuối cùng là đến  được nơi cần đến. Ở giai đoạn này không ai bỏ cuộc và họ không chỉ đi  cho riêng mình, họ còn đi vì những người họ yêu thương.


Rồi khi đi đến đích, ai cũng hân hoan phấn khích với những gì mình  đạt được. Vui vẻ, chúc tụng lẫn nhau, mọi người ai ai cũng hạnh phúc. Đó  là một kết thúc tốt đẹp. Tạm ngơi nghỉ chút thôi và nhiều người sẽ lại  chọn một con đường mới để đi tiếp, và đích đến lần này sẽ cao hơn, xa  hơn. Mọi người vẫn đi... Cho đến khi bước chân nặng dần, đường đi sao  còn xa quá chưa thấy đích, mệt mỏi rã rời, những người thân yêu đâu mất  không còn bên cạnh. Nhận ra mình đi quá nhanh, mình bị ám ảnh bởi vinh  quang hào nhoáng của đích đến cuối cùng, vô tình bỏ qua tất cả... Đi nữa  hay dừng lại, mọi người đang phân vân...


Hãy sống và hưởng thụ những giây phút bình yên trong tâm hồn, bạn  nhé!


Một số kiên trì lắm sẽ tiếp tục lê bước với suy nghĩ mình sẽ là  người chiến thắng, và đến lúc ấy lại có tất cả, mọi thứ lại quay về. Họ  đi mãi đi mãi, và cũng đến đích. Đích đến thật tuyệt vời, đích đến đúng  như những gì họ mơ ước, nhưng đích đến lại trống vắng, vì có những thứ  không bao giờ quay trở lại... Nhiều người vẫn hạnh phúc với những nỗ lực  của bản thân và chẳng cần bận tâm đến những việc vặt khác, cũng có  người nhận ra cái mình quyết tâm đạt được giờ hóa ra vô nghĩa, mình  chẳng còn ai để sẻ chia, mình đã bỏ qua bao nhiêu tình cảm, bỏ qua những  phút giây hạnh phúc của cuộc đời, giờ hối hận... giá như đừng đi  tiếp...


Những người còn lại không đi nữa, họ quay lại, mọi người gọi họ là  những kẻ không có thực lực, những kẻ bất tài, những kẻ thua cuộc. Buồn,  xấu hổ nên có một số sống thu mình trong vỏ ốc, họ cứ mãi đay nghiến  chuyện thắng thua, họ cứ thế day dứt dày vò bản thân. Chẳng thấy có giải  pháp cho trường hợp này nên chắc để thời gian xoa dịu mọi nỗi đau. Và  một số ít bỏ ngoài tai những lời lẽ cay độc, họ quay lại thật sự chứ  không nửa muốn dừng nửa muốn đi. Quay lại với những người ta yêu thương,  quay lại với những điều giản đơn.


Ta hôm nay không làm gì cả, ta dậy sớm ngồi nơi ban công, và cùng  với tách cà phê ta ngắm mặt trời lên. Bình minh thật đẹp, ta chợt nhận  ra ta chưa bao giờ có cảm giác này: cảm giác ta đang sống... Ta cứ mặc  thời gian trôi qua, cứ mặc cuộc sống trôi qua, ta làm những gì mình  thích, thế là đủ... Phải chăng ta đang dừng lại...


Tôi thực sự thích cái suy nghĩ con đường không phải là có sẵn mà  những bước chân sẽ làm ra con đường. Thế thì ta cứ đi những bước đi thật  vững chắc, đến những nơi ta thật sự muốn đến, và đôi lúc ta lại dừng  lại nghỉ ngơi, để xem ta có vô tình bỏ qua những điều kỳ diệu của cuộc  sống không, và để xem ta nên đi tiếp hay dừng lại.


Điều cuối cùng quan trọng nhất: Just live your life!


Chúc các bạn luôn hanh phúc và có được "bình yên trong tâm hồn"


Top