Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Bạn đã tìm ra được món quà thứ 3 của Thượng Đế chưa ?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="liti" data-source="post: 21374" data-attributes="member: 2098"><p><strong>Tôi lớn lên khi thấy mình nhỏ lại</strong></p><p></p><p>Tôi ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời trong một buổi sáng mùa đông tràn ngập ánh nắng. Trong! Xanh! Thi thoảng có đôi vệt mây vắt ngang trên nền biêng biếc, điệu đà uốn một đường lượn song thướt tha, duyên dáng. Một màu xanh tĩnh lặng, thoảng đôi cơn gió chớm đông lại làm lòng tôi nao nao một cảm giác nhớ thương kỳ lạ.</p><p></p><p>Thế là đã ba tháng tròn tôi xa nhà. Ba tháng cho một lần “đầu tiên” không dài mà cũng chẳng ngắn. Từ cái ngày nước mắt ngắn dài, đôi bàn tay vẫy chào bố mẹ, cho đến tận hôm nay, đôi bàn tay vẫy chào hôm ấy đã biết tự nấu cơm, tự giặt đồ, tự là quần áo, tự chăm lo cho cuộc sống tự lập. Cái “ngắn” trong thời gian nhưng là cả một bước “dài” đánh dấu sự trưởng thành.</p><p></p><p>Tôi nhớ lại hồi cấp ba, có một lần, cô giáo cho đề văn nghị luận: “Tôi lớn lên khi thấy mình nhỏ lại”. Tôi rất thích đề văn ấy và đến bây giờ, điều đó càng khắc sâu trong tâm trí tôi. Khắc sâu, để rồi nhen nhóm đôi phút giây ngỡ ngàng và hạnh phúc: Ừ nhỉ, có phải tôi đang “nhỏ” lại?</p><p></p><p>Tôi thấy mình nhỏ lại khi làm thêm ở nhà ăn, rửa những cái nồi to thật là to và những đĩa thức ăn lớn đến độ cả nhà ăn mấy ngày cũng chưa hết. So với những cái nồi, cái khay và đĩa ấy, tôi còn nhỏ lắm. Bởi vì mỗi lần nhìn vào chúng, tôi nghĩ về đất nước của tôi. Đất nước cũng thật nhỏ bé , đất nước chắt chiu từng hạt lúa, hạt gạo. Bát cơm nằm gọn lòng bàn tay và xinh xắn những chén trà mạn. Đất nước mình còn nghèo quá! Tự nhiên một cái gì đó xót xa trong tôi khi nhìn những đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi mà người ta đã đổ đi vì đúng theo quy tắc không để thức ăn quá một ngày. Vậy mà đâu đó trên đất nước nhỏ bé của tôi kia, có bao người còn đang cần lắm, đang mơ lắm dù chỉ là một bát cơm trắng. Tôi thấy mình nhỏ quá, nhỏ quá để làm một cái gì đó cho mảnh đất tôi yêu!</p><p></p><p>Rồi tôi nhỏ lại khi ngồi giữa giảng đường mênh mông! Xung quanh tôi là bạn bè từ muôn ngả thế giới. Họ cũng cặm cụi, say mê, cũng rạo rực ý chí và quyết tâm cho một sự phát triển. Tôi cũng đang ngồi đó, cũng một trái tim đầy lửa nhưng tôi muốn phấn đấu, không chỉ cho tương lai của tôi, mà cho những người tôi yêu, quan trọng hơn cả, cho chính những người đang cần tôi làm một điều gì đó giúp họ. Có đôi lúc, tạm gấp lại quyển sách, đóng lại trang vở, tôi nhớ về những dòng văn chân thật và giản dị của “Lặng lẽ Sapa” mà tôi học mà tôi học từ lớp 9. Một anh thanh niên không tên, đầy nhiệt huyết trên đỉnh cao của tổ quốc, ngày đêm miệt mài làm việc để dự báo thời tiết được chính xác. Là anh, là những con người như anh trên mảnh đất miền cao, đang “lặng lẽ” cống hiến cho đất nước theo cách giản dị mà ý nghĩa nhất của mình. Tôi nhắm mắt lại, để thời gian ngừng trôi và ước mơ hiện hữu trong khoảnh khắc, ước mơ về một ngày nào đó tôi được làm một “nốt trầm”, làm một phần nhỏ bé cho dải đất hình chữ S thân yêu.</p><p></p><p>Cứ như thế, mỗi ngày, tôi nhỏ lại trong đại dương kiến thức mênh mông, tôi nhỏ lại trong một thế giới đa văn hóa, đa sắc tộc. Tôi nhỏ lại trên con đường dài tít tắp ra tới lớp học thiên văn, để rồi khi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh, lúc ấy, lại là tôi - một chấm nhỏ trong vũ trụ không lồ. Có phải tôi đang dần bé nhỏ trong cái thế giới cứ rộng ra từng ngày? Và có khi nào cái chấm nhỏ “tôi” sẽ tan biến!</p><p></p><p>Sẽ không là như thế! Bởi vì, là tôi đang nhỏ lại đấy! Nhưng nhỏ lại để mơ lớn hơn, nghĩ lớn hơn và một ngày nào đó, thực sự làm được một điều lớn lao cho đất nước của mình.</p><p></p><p>Đoàn Hồng Nhung</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="liti, post: 21374, member: 2098"] [b]Tôi lớn lên khi thấy mình nhỏ lại[/b] Tôi ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời trong một buổi sáng mùa đông tràn ngập ánh nắng. Trong! Xanh! Thi thoảng có đôi vệt mây vắt ngang trên nền biêng biếc, điệu đà uốn một đường lượn song thướt tha, duyên dáng. Một màu xanh tĩnh lặng, thoảng đôi cơn gió chớm đông lại làm lòng tôi nao nao một cảm giác nhớ thương kỳ lạ. Thế là đã ba tháng tròn tôi xa nhà. Ba tháng cho một lần “đầu tiên” không dài mà cũng chẳng ngắn. Từ cái ngày nước mắt ngắn dài, đôi bàn tay vẫy chào bố mẹ, cho đến tận hôm nay, đôi bàn tay vẫy chào hôm ấy đã biết tự nấu cơm, tự giặt đồ, tự là quần áo, tự chăm lo cho cuộc sống tự lập. Cái “ngắn” trong thời gian nhưng là cả một bước “dài” đánh dấu sự trưởng thành. Tôi nhớ lại hồi cấp ba, có một lần, cô giáo cho đề văn nghị luận: “Tôi lớn lên khi thấy mình nhỏ lại”. Tôi rất thích đề văn ấy và đến bây giờ, điều đó càng khắc sâu trong tâm trí tôi. Khắc sâu, để rồi nhen nhóm đôi phút giây ngỡ ngàng và hạnh phúc: Ừ nhỉ, có phải tôi đang “nhỏ” lại? Tôi thấy mình nhỏ lại khi làm thêm ở nhà ăn, rửa những cái nồi to thật là to và những đĩa thức ăn lớn đến độ cả nhà ăn mấy ngày cũng chưa hết. So với những cái nồi, cái khay và đĩa ấy, tôi còn nhỏ lắm. Bởi vì mỗi lần nhìn vào chúng, tôi nghĩ về đất nước của tôi. Đất nước cũng thật nhỏ bé , đất nước chắt chiu từng hạt lúa, hạt gạo. Bát cơm nằm gọn lòng bàn tay và xinh xắn những chén trà mạn. Đất nước mình còn nghèo quá! Tự nhiên một cái gì đó xót xa trong tôi khi nhìn những đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi mà người ta đã đổ đi vì đúng theo quy tắc không để thức ăn quá một ngày. Vậy mà đâu đó trên đất nước nhỏ bé của tôi kia, có bao người còn đang cần lắm, đang mơ lắm dù chỉ là một bát cơm trắng. Tôi thấy mình nhỏ quá, nhỏ quá để làm một cái gì đó cho mảnh đất tôi yêu! Rồi tôi nhỏ lại khi ngồi giữa giảng đường mênh mông! Xung quanh tôi là bạn bè từ muôn ngả thế giới. Họ cũng cặm cụi, say mê, cũng rạo rực ý chí và quyết tâm cho một sự phát triển. Tôi cũng đang ngồi đó, cũng một trái tim đầy lửa nhưng tôi muốn phấn đấu, không chỉ cho tương lai của tôi, mà cho những người tôi yêu, quan trọng hơn cả, cho chính những người đang cần tôi làm một điều gì đó giúp họ. Có đôi lúc, tạm gấp lại quyển sách, đóng lại trang vở, tôi nhớ về những dòng văn chân thật và giản dị của “Lặng lẽ Sapa” mà tôi học mà tôi học từ lớp 9. Một anh thanh niên không tên, đầy nhiệt huyết trên đỉnh cao của tổ quốc, ngày đêm miệt mài làm việc để dự báo thời tiết được chính xác. Là anh, là những con người như anh trên mảnh đất miền cao, đang “lặng lẽ” cống hiến cho đất nước theo cách giản dị mà ý nghĩa nhất của mình. Tôi nhắm mắt lại, để thời gian ngừng trôi và ước mơ hiện hữu trong khoảnh khắc, ước mơ về một ngày nào đó tôi được làm một “nốt trầm”, làm một phần nhỏ bé cho dải đất hình chữ S thân yêu. Cứ như thế, mỗi ngày, tôi nhỏ lại trong đại dương kiến thức mênh mông, tôi nhỏ lại trong một thế giới đa văn hóa, đa sắc tộc. Tôi nhỏ lại trên con đường dài tít tắp ra tới lớp học thiên văn, để rồi khi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh, lúc ấy, lại là tôi - một chấm nhỏ trong vũ trụ không lồ. Có phải tôi đang dần bé nhỏ trong cái thế giới cứ rộng ra từng ngày? Và có khi nào cái chấm nhỏ “tôi” sẽ tan biến! Sẽ không là như thế! Bởi vì, là tôi đang nhỏ lại đấy! Nhưng nhỏ lại để mơ lớn hơn, nghĩ lớn hơn và một ngày nào đó, thực sự làm được một điều lớn lao cho đất nước của mình. Đoàn Hồng Nhung [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Bạn đã tìm ra được món quà thứ 3 của Thượng Đế chưa ?
Top