BẠN CÓ YÊU NƯỚC KHÔNG?
Tôi không biết nữa, tôi chỉ biết mình là một phần nhỏ bé nhất của tổ quốc của tôi, mình chỉ đơn giản là 1 hạt cát, 1 hạt bụi giữa một vùng cát trắng bao là. Nhưng tôi biết, tôi hiếu vì sao tôi sống và tôi được sống trên tổ quốc này ... Bạn thì sao, bạn có như vây không ?
Tôi hòa đồng với bạn bè, vui vẻ nhưng thật sự tôi lại rất ít bạn, tôi cởi mở nhưng tôi lại rất lạnh lùng, tôi phá phách nhưng sâu lại rất trầm cảm... và có nhiều đêm, nhiều khoảng thời gian rảnh tôi lại nhìn lên bầu trời đây sao kia, biết đâu mình gặp được sao băng 1 lần nữa thì Việt Nam ta sẽ hết khổ...
Tôi sống trong hòa bình, tôi hưởng được sự sung sướng từ cha mẹ, tôi nhận sự dạy dỗ của thầy cô, tình cảm mà bạn bè danh cho tôi ... tôi yêu tất cả, quý tất cả, yêu yêu lắm, yêu không thể tưởng tượng được.
Và có bao giờ ...
Có bao giờ bạn thấy bất hạnh không, bạn nghĩ cha mẹ bạn chẳng còn thương yêu gì bạn nữa nhưng bạn có biết không, ở ngoài kia, có nhưng người chỉ ước 1 lần gặp cha mẹ.
Có bao giờ bạn thấy tủi thân không, bạn thấy cô đơn và lạc lõng giữa cõi đời, bạn thấy mình như 1 con kiến đi lạc lối, bạn mong ước có được hạnh phúc từ ai đó, từ người thân,từ bạn bè. Hay có lúc bạn nhìn vào gương, bạn thấy mình thật xấu xí, bạn tự trách bản thân, trách cha mẹ, bạn trách cả ông trời nhưng bạn có biết không, ở ngòai kia có những cụ già bán vé số, có những người anh, người chú chẳng có tội tình gì cả nhưng chưa một lần biết đi, chưa bao giờ biết cầm đũa, chưa bao giờ biết đến nhưng gì ngoài cái cổng đằng kia !
Có bao giờ bạn thấy ganh tỵ không, bạn thấy người khác có mắt kiếng, những chiếc gọng xinh sắn, nhưng cặp mắt kiếng đeo vào thì mình rất là teen, rất là dễ thương, bạn muốn mình cũng có một cái như vậy, thậm chí là phải hơn mặc dù nó chẳng ý nghĩ gì nhiều lắm đến việc học tập, bạn tô điểm điệu cho mình 1 chút nhưng bạn có biết không ở ngoài kia có người mong thấy ánh sáng 1 lần,chưa bao giờ họ đc nhìn thấy máu, thấy quần áo đẹp, hay ít nhất là vẻ đẹp của bông hoa mà họ đang ngửi thấy, có những người họ dùng cả bàn tay để làm đôi mắt đó bạn có biết không.
Có bao giờ bạn lại thấy mình vip không, ba mẹ cho bạn nhiều tiền lắm, bạn mua nhiều quần áo mới, bạn mua nhiều quần áo đẹp, bạn làm đẹp ở đâu mình muốn đi đến, bạn lại còn thích mình nổi bật và thế là bạn phải làm mình thật đặc biệt, bạn ăn mặc rất là new teen, bạn đem nó đi khắp nơi, bạn mặc những quần áo "mát mẻ" ra đường, bạn còn cố gắng show nội y trong cả trường lớp, bạn sướng thật đó, ngoài kia người ta chẳng có áo mặc trong khi bạn lại thích thiếu vải, ngày sưa mới học cấp 2 đã viết đơn máu xin đi chiến đấu bây giờ cấp 3 bạn lại lấy tiền ba mẹ ra đốt vào những thứ vớ vẩn. Vậy bạn đáng là gì ... vip nhé !^^
Có bao giờ bạn lại rất vui vẻ, bạn gọi nó là sáng tạo khi chế được những từ ngữ lạ, hok chẳng hạn, bạn dùng nhiều anh ngữ để tỏ ra mình thời thượng, mình rất là teen, mình còn làm chủ đc cả những ký tự đặc biệt như "»----»(¨™¶ßöy¶xïñh¶kü†ε¶¨™)»----» " chẳng hạn, bạn thật nổi bật và sành điệu trong ngôn ngữ viết nhỉ, nhưng bạn có biết không ngoài kia có bạn chỉ dùng đc đôi chân trần để viết nên những ký tự bình thường nhất.Bạn có biết những từ ngữ " rất là độc " của mình đó phản ánh cái gì không, bạn đang từ từ mất đi cái quý của người việt, bạn làm mất đi sự trong sáng của tiếng Việt, quan trọng hơn là bạn đã mất đi lý do " tai sao mình được sống", bạn đang thể hiện sự không yêu nước của mình đó !
Và cao hơn, bạn biết bạn quên gì không ? bạn quên đi hay thực sự bạn không hiểu mục đích của nhưng người cầm dao, những người cầm kiếm, những cái tên như bà Trưng, bà Triệu, bạn có quên Ngô Quyền không, cả những anh nông dân chân lấm tay bùn bỏ cuốc cầm súng, những chị dân quân dũng cảm kiên cướng, bạn có quên không vì sao Bác Hồ lại ra đi " tìm đường cứu nước " để làm gi vậy bạn,bạn quên hết bao nhiêu máu bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để có đc một chút đất mà bạn đang đứng, để bạn quên đi cái nguồn gốc của mình sao, để bạn mất đi cái bản sắc dân tộc và quan trọng hơn bạn đã không còn yêu tổ quốc Việt Nam của ta nữa.
Nếu bạn còn là người Việt Nam, bạn hay thay đổi cách sống, thay đổi cách suy nghĩ của chính mình vi đơn giản, chúng ta là đồng bào của nhau mà có phải không ! yêu tổ quốc của chúng ta nhé !
Tôi yêu Việt Nam lắm !
Tôi hòa đồng với bạn bè, vui vẻ nhưng thật sự tôi lại rất ít bạn, tôi cởi mở nhưng tôi lại rất lạnh lùng, tôi phá phách nhưng sâu lại rất trầm cảm... và có nhiều đêm, nhiều khoảng thời gian rảnh tôi lại nhìn lên bầu trời đây sao kia, biết đâu mình gặp được sao băng 1 lần nữa thì Việt Nam ta sẽ hết khổ...
Tôi sống trong hòa bình, tôi hưởng được sự sung sướng từ cha mẹ, tôi nhận sự dạy dỗ của thầy cô, tình cảm mà bạn bè danh cho tôi ... tôi yêu tất cả, quý tất cả, yêu yêu lắm, yêu không thể tưởng tượng được.
Và có bao giờ ...
Có bao giờ bạn thấy bất hạnh không, bạn nghĩ cha mẹ bạn chẳng còn thương yêu gì bạn nữa nhưng bạn có biết không, ở ngoài kia, có nhưng người chỉ ước 1 lần gặp cha mẹ.
Có bao giờ bạn thấy tủi thân không, bạn thấy cô đơn và lạc lõng giữa cõi đời, bạn thấy mình như 1 con kiến đi lạc lối, bạn mong ước có được hạnh phúc từ ai đó, từ người thân,từ bạn bè. Hay có lúc bạn nhìn vào gương, bạn thấy mình thật xấu xí, bạn tự trách bản thân, trách cha mẹ, bạn trách cả ông trời nhưng bạn có biết không, ở ngòai kia có những cụ già bán vé số, có những người anh, người chú chẳng có tội tình gì cả nhưng chưa một lần biết đi, chưa bao giờ biết cầm đũa, chưa bao giờ biết đến nhưng gì ngoài cái cổng đằng kia !
Có bao giờ bạn thấy ganh tỵ không, bạn thấy người khác có mắt kiếng, những chiếc gọng xinh sắn, nhưng cặp mắt kiếng đeo vào thì mình rất là teen, rất là dễ thương, bạn muốn mình cũng có một cái như vậy, thậm chí là phải hơn mặc dù nó chẳng ý nghĩ gì nhiều lắm đến việc học tập, bạn tô điểm điệu cho mình 1 chút nhưng bạn có biết không ở ngoài kia có người mong thấy ánh sáng 1 lần,chưa bao giờ họ đc nhìn thấy máu, thấy quần áo đẹp, hay ít nhất là vẻ đẹp của bông hoa mà họ đang ngửi thấy, có những người họ dùng cả bàn tay để làm đôi mắt đó bạn có biết không.
Có bao giờ bạn lại thấy mình vip không, ba mẹ cho bạn nhiều tiền lắm, bạn mua nhiều quần áo mới, bạn mua nhiều quần áo đẹp, bạn làm đẹp ở đâu mình muốn đi đến, bạn lại còn thích mình nổi bật và thế là bạn phải làm mình thật đặc biệt, bạn ăn mặc rất là new teen, bạn đem nó đi khắp nơi, bạn mặc những quần áo "mát mẻ" ra đường, bạn còn cố gắng show nội y trong cả trường lớp, bạn sướng thật đó, ngoài kia người ta chẳng có áo mặc trong khi bạn lại thích thiếu vải, ngày sưa mới học cấp 2 đã viết đơn máu xin đi chiến đấu bây giờ cấp 3 bạn lại lấy tiền ba mẹ ra đốt vào những thứ vớ vẩn. Vậy bạn đáng là gì ... vip nhé !^^
Có bao giờ bạn lại rất vui vẻ, bạn gọi nó là sáng tạo khi chế được những từ ngữ lạ, hok chẳng hạn, bạn dùng nhiều anh ngữ để tỏ ra mình thời thượng, mình rất là teen, mình còn làm chủ đc cả những ký tự đặc biệt như "»----»(¨™¶ßöy¶xïñh¶kü†ε¶¨™)»----» " chẳng hạn, bạn thật nổi bật và sành điệu trong ngôn ngữ viết nhỉ, nhưng bạn có biết không ngoài kia có bạn chỉ dùng đc đôi chân trần để viết nên những ký tự bình thường nhất.Bạn có biết những từ ngữ " rất là độc " của mình đó phản ánh cái gì không, bạn đang từ từ mất đi cái quý của người việt, bạn làm mất đi sự trong sáng của tiếng Việt, quan trọng hơn là bạn đã mất đi lý do " tai sao mình được sống", bạn đang thể hiện sự không yêu nước của mình đó !
Và cao hơn, bạn biết bạn quên gì không ? bạn quên đi hay thực sự bạn không hiểu mục đích của nhưng người cầm dao, những người cầm kiếm, những cái tên như bà Trưng, bà Triệu, bạn có quên Ngô Quyền không, cả những anh nông dân chân lấm tay bùn bỏ cuốc cầm súng, những chị dân quân dũng cảm kiên cướng, bạn có quên không vì sao Bác Hồ lại ra đi " tìm đường cứu nước " để làm gi vậy bạn,bạn quên hết bao nhiêu máu bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để có đc một chút đất mà bạn đang đứng, để bạn quên đi cái nguồn gốc của mình sao, để bạn mất đi cái bản sắc dân tộc và quan trọng hơn bạn đã không còn yêu tổ quốc Việt Nam của ta nữa.
Nếu bạn còn là người Việt Nam, bạn hay thay đổi cách sống, thay đổi cách suy nghĩ của chính mình vi đơn giản, chúng ta là đồng bào của nhau mà có phải không ! yêu tổ quốc của chúng ta nhé !
Tôi yêu Việt Nam lắm !
ST