Bạn đã tìm ra được món quà thứ 3 của Thượng Đế chưa ?

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member
Một ngôi sao, hai ngôi sao, rồi ba, rồi bốn, năm... Những ánh sao dần hiện lên trong sắc đêm hun hút của bầu trời...
Kia rồi! Hai ngôi sao đứng gần nhau thật sáng! Nhất định là ba và mẹ rồi! Hai món quà thiêng liêng của Thượng đế, là bờ bến dạt dào tình yêu thương. Ta trân trọng và yêu quí suốt đời.

Còn đó là ngôi sao của bạn phải không? Nó cứ nhấp nháy liên tục đến vui mắt! Đúng rồi, mới hôm qua bạn lại làm ta cười một trận nắc nẻ. Không có bạn, cuộc đời ta sẽ không rộn ràng đến thế!

Ngôi sao đang dần hiện lên sau mảng mây kia chắc hẳn là thầy. Thầy lúc nào cũng lặng lẽ ân cần, như khi xưa thầy dìu dắt ta vượt qua bao khó khăn để ta bước vào ngưỡng cửa đại học. Và rồi trên đường đời nhìn ngoảnh lại, ta thầm cảm ơn thầy biết bao...

Gió lại thổi. Hơi mạnh. Một đám mây nhẹ trôi qua và mở ra cả một chùm sao. Những mơ ước và hoài bão của ta đó! Gió đã cho ta cơ hội để nhìn thấy chúng. Ta cũng phải biết tìm cơ hội để thực hiện chúng.

Ta đảo mắt nhìn quanh. A, kia rồi, ngôi sao của người ấy đang lấp lánh ngay giữa khoảng trời bé nhỏ đêm nay, sát bên ngôi sao của ta đó! Sáng lắm, rất sáng! Món quà thứ ba của Thượng đế. Ba và mẹ là bờ bến bình yên. Người ấy là con thuyền đưa ta cập bến. Và ta cảm nhận điều gì đó thật lạ... mà cũng thật ngọt ngào: tình yêu.

Cuộc sống như màn đêm kia luôn che khuất những ánh sao. Ta phải tìm, phải giữ, rồi phải biết trân trọng nữa...

Ta khép mắt lại. Hít thật sâu, rồi thở ra thật nhẹ. Ta mỉm cười. Đời đẹp quá! Vì những ánh sao không bao giờ biến mất nên ước mơ vẫn cứ mãi còn...
 
Bí mật của Thiên Đàng và Địa Ngục - TheMouse

Vị sư già ngồi bên vệ đường. Ông ngồi, đôi mắt khép lại, hai chân xếp bằng và hai tay đặt thong thả trên đùi. Trong sâu lắng thiền tịnh, ông cứ ngồi mãi ở đó. Bỗng nhiên một giọng nói hỗn xược và đầy mệnh lệnh của một chàng hiệp sĩ samurai cắt ngang sự yên tĩnh của ông: "Lão già! Hãy dạy cho ta về thiên đàng và địa ngục!"

Thoạt đầu, dường như không nghe thấy gì, vị sư già chẳng mảy may cử động. Thế nhưng từ từ ông mở mắt ra, một nụ cười thoáng trên khoé miệng, trong khi chàng hiệp sĩ samurai cứ đứng đó chờ đợi một cách nóng nảy.

"Ngươi muốn biết về bí mật của thiên đàng và địa ngục à ?", cuối cùng thì vị sư già cũng trả lời. "Ngươi là một người bê thạ Tay chân ngươi bám đầy cát bụi. Tóc ngươi rối bù, hơi thở ngươi hôi hám, còn thanh kiếm của ngươi thì chẳng được gìn giữ và đã rỉ sét cả rồi. Mặt mũi ngươi xấu xí và áo quần ngươi mặc thật là buồn cười. Ngươi lại hỏi ta về thiên đàng và địa ngục ư ?"

Chàng hiệp sĩ samurai tức tối thốt lên một tiếng chửi thề độc địa. Anh ta tuốt kiếm và giương cao lên đầu. Mặt đỏ bừng bừng và gân máu trên cổ nổi lên gai góc, anh ta chuẩn bị ra tay chém lìa đầu vị sư già.

"Đó là địa ngục", vị sư già từ tốn nói khi thanh kiếm bắt đầu hạ xuống.

Ngay trong khoảnh khoắc ấy, chàng hiệp sĩ samurai chợt thấy trong lòng tràn ngập sự ngạc nhiên, ngưỡng mộ và kính phục dành cho vị sư già yếu đuối nhưng can đảm đem tính mạng của mình ra để dạy cho anh ta một bài học. Chàng hiệp sĩ thu kiếm về giữa chừng và nước mắt bắt đầu chảy tuôn trên khuôn mặt anh ta.

"Và đó," vị sư già bảo, "chính là thiên đàng."
 
Giá Trị Của Ngôi Sao Băng

Các bạn có bao giờ nhìn lên bầu trời và ngồi ngắm sao? Thỉnh thoảng trong hàng vạn vì sao kia, lại xuất hiện một ngôi sao băng. Người ta nói, khi thấy ngôi sao băng thì hãy ước thật nhanh để điều ước trở thành hiện thực. Người ta xem ngôi sao đó là niềm vui của họ, là một niềm tin để người ta dựa vào đó mà bám víu lấy một mơ ước chưa thành hiện thực. Nhưng có ai đã từng nghĩ cho số phận của ngôi sao băng đó, nó đến cũng đột ngột soi sáng cho bao ngôi sao khác, đem đến cho mọi người những niềm tin về mơ ước, rồi nó lụi tàn trong lặng lẽ, cô đơn.

Cuộc sống cũng vậy, xung quanh bạn là những ngôi sao đang chiếu sáng nhưng cũng có một người là ngôi sao băng đó, bạn nên biết quí trọng những người như vậy vì họ đã cho bạn rất nhiều mà bạn ko biết đến. Đừng để họ đi xa và lụi tàn như những ngôi sao băng trên trời.

Hãy trân trọng và quí giá những giây phút bạn được tận hưởng, hãy ước mơ khi bạn có thể. Có thể những ngôi sao băng sẽ vụt đi mất, nhưng dư âm của nó để lại cũng khắc sâu trong lòng mỗi chúng ta.

Cuộc sống của tôi đã từng gặp một ngôi sao băng như vậy, tuy tôi không thể giữ ngôi sao ấy lại nhưng dù sao tôi cũng rất cảm ơn thượng đế đã cho tôi một cơ hội để gặp và mơ ước cùng sao băng, cho tôi một lần được sống một cách bay bổng, thoải mái và là chính mình. Tuy ngôi sao đã vụt mất, nhưng tôi rất nhớ và thầm cảm ơn nhiều...

Ngôi sao băng không chỉ để mơ ước, mà còn để chúng ta trân trọng bởi vì nó đã hy sinh rất nhiều và đem lại niềm vui cho người khác. Chúc cho mọi người trong đời sẽ có dịp gặp được một ngôi sao băng, một ngôi sao đem lại hạnh phúc cho các bạn
 
Tôi lớn lên khi thấy mình nhỏ lại

Tôi ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời trong một buổi sáng mùa đông tràn ngập ánh nắng. Trong! Xanh! Thi thoảng có đôi vệt mây vắt ngang trên nền biêng biếc, điệu đà uốn một đường lượn song thướt tha, duyên dáng. Một màu xanh tĩnh lặng, thoảng đôi cơn gió chớm đông lại làm lòng tôi nao nao một cảm giác nhớ thương kỳ lạ.

Thế là đã ba tháng tròn tôi xa nhà. Ba tháng cho một lần “đầu tiên” không dài mà cũng chẳng ngắn. Từ cái ngày nước mắt ngắn dài, đôi bàn tay vẫy chào bố mẹ, cho đến tận hôm nay, đôi bàn tay vẫy chào hôm ấy đã biết tự nấu cơm, tự giặt đồ, tự là quần áo, tự chăm lo cho cuộc sống tự lập. Cái “ngắn” trong thời gian nhưng là cả một bước “dài” đánh dấu sự trưởng thành.

Tôi nhớ lại hồi cấp ba, có một lần, cô giáo cho đề văn nghị luận: “Tôi lớn lên khi thấy mình nhỏ lại”. Tôi rất thích đề văn ấy và đến bây giờ, điều đó càng khắc sâu trong tâm trí tôi. Khắc sâu, để rồi nhen nhóm đôi phút giây ngỡ ngàng và hạnh phúc: Ừ nhỉ, có phải tôi đang “nhỏ” lại?

Tôi thấy mình nhỏ lại khi làm thêm ở nhà ăn, rửa những cái nồi to thật là to và những đĩa thức ăn lớn đến độ cả nhà ăn mấy ngày cũng chưa hết. So với những cái nồi, cái khay và đĩa ấy, tôi còn nhỏ lắm. Bởi vì mỗi lần nhìn vào chúng, tôi nghĩ về đất nước của tôi. Đất nước cũng thật nhỏ bé , đất nước chắt chiu từng hạt lúa, hạt gạo. Bát cơm nằm gọn lòng bàn tay và xinh xắn những chén trà mạn. Đất nước mình còn nghèo quá! Tự nhiên một cái gì đó xót xa trong tôi khi nhìn những đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi mà người ta đã đổ đi vì đúng theo quy tắc không để thức ăn quá một ngày. Vậy mà đâu đó trên đất nước nhỏ bé của tôi kia, có bao người còn đang cần lắm, đang mơ lắm dù chỉ là một bát cơm trắng. Tôi thấy mình nhỏ quá, nhỏ quá để làm một cái gì đó cho mảnh đất tôi yêu!

Rồi tôi nhỏ lại khi ngồi giữa giảng đường mênh mông! Xung quanh tôi là bạn bè từ muôn ngả thế giới. Họ cũng cặm cụi, say mê, cũng rạo rực ý chí và quyết tâm cho một sự phát triển. Tôi cũng đang ngồi đó, cũng một trái tim đầy lửa nhưng tôi muốn phấn đấu, không chỉ cho tương lai của tôi, mà cho những người tôi yêu, quan trọng hơn cả, cho chính những người đang cần tôi làm một điều gì đó giúp họ. Có đôi lúc, tạm gấp lại quyển sách, đóng lại trang vở, tôi nhớ về những dòng văn chân thật và giản dị của “Lặng lẽ Sapa” mà tôi học mà tôi học từ lớp 9. Một anh thanh niên không tên, đầy nhiệt huyết trên đỉnh cao của tổ quốc, ngày đêm miệt mài làm việc để dự báo thời tiết được chính xác. Là anh, là những con người như anh trên mảnh đất miền cao, đang “lặng lẽ” cống hiến cho đất nước theo cách giản dị mà ý nghĩa nhất của mình. Tôi nhắm mắt lại, để thời gian ngừng trôi và ước mơ hiện hữu trong khoảnh khắc, ước mơ về một ngày nào đó tôi được làm một “nốt trầm”, làm một phần nhỏ bé cho dải đất hình chữ S thân yêu.

Cứ như thế, mỗi ngày, tôi nhỏ lại trong đại dương kiến thức mênh mông, tôi nhỏ lại trong một thế giới đa văn hóa, đa sắc tộc. Tôi nhỏ lại trên con đường dài tít tắp ra tới lớp học thiên văn, để rồi khi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh, lúc ấy, lại là tôi - một chấm nhỏ trong vũ trụ không lồ. Có phải tôi đang dần bé nhỏ trong cái thế giới cứ rộng ra từng ngày? Và có khi nào cái chấm nhỏ “tôi” sẽ tan biến!

Sẽ không là như thế! Bởi vì, là tôi đang nhỏ lại đấy! Nhưng nhỏ lại để mơ lớn hơn, nghĩ lớn hơn và một ngày nào đó, thực sự làm được một điều lớn lao cho đất nước của mình.

Đoàn Hồng Nhung
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top