Một ngôi sao, hai ngôi sao, rồi ba, rồi bốn, năm... Những ánh sao dần hiện lên trong sắc đêm hun hút của bầu trời...
Kia rồi! Hai ngôi sao đứng gần nhau thật sáng! Nhất định là ba và mẹ rồi! Hai món quà thiêng liêng của Thượng đế, là bờ bến dạt dào tình yêu thương. Ta trân trọng và yêu quí suốt đời.
Còn đó là ngôi sao của bạn phải không? Nó cứ nhấp nháy liên tục đến vui mắt! Đúng rồi, mới hôm qua bạn lại làm ta cười một trận nắc nẻ. Không có bạn, cuộc đời ta sẽ không rộn ràng đến thế!
Ngôi sao đang dần hiện lên sau mảng mây kia chắc hẳn là thầy. Thầy lúc nào cũng lặng lẽ ân cần, như khi xưa thầy dìu dắt ta vượt qua bao khó khăn để ta bước vào ngưỡng cửa đại học. Và rồi trên đường đời nhìn ngoảnh lại, ta thầm cảm ơn thầy biết bao...
Gió lại thổi. Hơi mạnh. Một đám mây nhẹ trôi qua và mở ra cả một chùm sao. Những mơ ước và hoài bão của ta đó! Gió đã cho ta cơ hội để nhìn thấy chúng. Ta cũng phải biết tìm cơ hội để thực hiện chúng.
Ta đảo mắt nhìn quanh. A, kia rồi, ngôi sao của người ấy đang lấp lánh ngay giữa khoảng trời bé nhỏ đêm nay, sát bên ngôi sao của ta đó! Sáng lắm, rất sáng! Món quà thứ ba của Thượng đế. Ba và mẹ là bờ bến bình yên. Người ấy là con thuyền đưa ta cập bến. Và ta cảm nhận điều gì đó thật lạ... mà cũng thật ngọt ngào: tình yêu.
Cuộc sống như màn đêm kia luôn che khuất những ánh sao. Ta phải tìm, phải giữ, rồi phải biết trân trọng nữa...
Ta khép mắt lại. Hít thật sâu, rồi thở ra thật nhẹ. Ta mỉm cười. Đời đẹp quá! Vì những ánh sao không bao giờ biến mất nên ước mơ vẫn cứ mãi còn...
Kia rồi! Hai ngôi sao đứng gần nhau thật sáng! Nhất định là ba và mẹ rồi! Hai món quà thiêng liêng của Thượng đế, là bờ bến dạt dào tình yêu thương. Ta trân trọng và yêu quí suốt đời.
Còn đó là ngôi sao của bạn phải không? Nó cứ nhấp nháy liên tục đến vui mắt! Đúng rồi, mới hôm qua bạn lại làm ta cười một trận nắc nẻ. Không có bạn, cuộc đời ta sẽ không rộn ràng đến thế!
Ngôi sao đang dần hiện lên sau mảng mây kia chắc hẳn là thầy. Thầy lúc nào cũng lặng lẽ ân cần, như khi xưa thầy dìu dắt ta vượt qua bao khó khăn để ta bước vào ngưỡng cửa đại học. Và rồi trên đường đời nhìn ngoảnh lại, ta thầm cảm ơn thầy biết bao...
Gió lại thổi. Hơi mạnh. Một đám mây nhẹ trôi qua và mở ra cả một chùm sao. Những mơ ước và hoài bão của ta đó! Gió đã cho ta cơ hội để nhìn thấy chúng. Ta cũng phải biết tìm cơ hội để thực hiện chúng.
Ta đảo mắt nhìn quanh. A, kia rồi, ngôi sao của người ấy đang lấp lánh ngay giữa khoảng trời bé nhỏ đêm nay, sát bên ngôi sao của ta đó! Sáng lắm, rất sáng! Món quà thứ ba của Thượng đế. Ba và mẹ là bờ bến bình yên. Người ấy là con thuyền đưa ta cập bến. Và ta cảm nhận điều gì đó thật lạ... mà cũng thật ngọt ngào: tình yêu.
Cuộc sống như màn đêm kia luôn che khuất những ánh sao. Ta phải tìm, phải giữ, rồi phải biết trân trọng nữa...
Ta khép mắt lại. Hít thật sâu, rồi thở ra thật nhẹ. Ta mỉm cười. Đời đẹp quá! Vì những ánh sao không bao giờ biến mất nên ước mơ vẫn cứ mãi còn...