Mẹ thấy đôi khi con có vẻ mặc cảm, tự ti trước bạn bè vì mẹ mình là một người tàn tật, phải không con? Điều đó không thể trách con được nhưng đã làm mẹ trăn trở rất nhiều.
Con biết không? Trước khi sinh con ra, mẹ cũng là một phụ nữ khỏe mạnh và tự tin như bao nhiêu người khác. Tai nạn giao thông đã khiến mẹ phải thành kẻ tật nguyền. Ba năm trời chới với, loay hoay mãi vì chính mẹ cũng không chấp nhận sự thật là giờ đây cuộc đời mình phải gắn chặt với những vòng quay oan nghiệt trên chiếc xe lăn. Giữa lúc đó, mẹ lại biết mình đang mang một "mầm sống" bé bỏng trong người là con. Khó mà diễn tả hết tâm trạng của mẹ vào thời điểm đó. Mẹ chỉ muốn nói với con một điều: "Cám ơn con" vì con đã "đưa" mẹ từ vực thẳm của sự tuyệt vọng, trở về với bổn phận và thiên chức của mình. Con là "món quà” quý giá nhất, mà cuộc sống đã ban tặng cho mẹ".
Từ khi có con, nhà ta bớt đi sự nặng nề, u ám vốn có trước đây. Ba con đã tìm lại được nụ cười, đi làm về là quấn quýt, đùa vui với con. Còn mẹ, đôi chân hoàn toàn bất động giờ đã không thể làm "khó” mẹ được nữa. Dù vẫn còn lóng ngóng, vụng về nhưng mẹ cũng tự mình làm được mọi việc trong nhà, từ nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa và cả chăm sóc cho con - những việc mà cách đây chưa đầy một năm, mẹ còn phải dựa dẫm vào người khác. Có con rồi, mẹ như có thêm sức mạnh để bước ra khỏi "cái bóng" của định mệnh. Mẹ nhớ như in ngày đầu tiên con đi mẫu giáo. Dẫu biết con có nhiều lo lắng, ngỡ ngàng nhưng mẹ đành bất lực vì không thể cho con nắm lấy bàn tay ấm áp, dịu dàng của mẹ như bao bạn bè khác. Mẹ chỉ biết "gửi" tình thương theo con, bằng một bộ đầm màu hồng dễ thương mà mẹ đã nhờ cô Bảy mua từ số tiền nhuận bút ít ỏi của mình.
Giờ đây, con của mẹ đã sắp trở thành một cô nữ sinh cấp III rồi đấy! Cố lên con gái. Hãy là chính mình và hãy biết nhìn xuống một chút, con nhé! Con sẽ thấy mình đang may mắn, hạnh phúc hơn rất nhiều người. Con nên nhớ, người ta sống ở đời, không phải lúc nào cũng được đánh giá bằng tiền tài, địa vị hoặc hình thức bên ngoài mà còn có những thứ quan trọng hơn là nhân cách sống và phẩm chất của họ.
Trương Thị Thu Hương
(Phụ Nữ TPHCM - ngày 18/8/2009)
Từ khi có con, nhà ta bớt đi sự nặng nề, u ám vốn có trước đây. Ba con đã tìm lại được nụ cười, đi làm về là quấn quýt, đùa vui với con. Còn mẹ, đôi chân hoàn toàn bất động giờ đã không thể làm "khó” mẹ được nữa. Dù vẫn còn lóng ngóng, vụng về nhưng mẹ cũng tự mình làm được mọi việc trong nhà, từ nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa và cả chăm sóc cho con - những việc mà cách đây chưa đầy một năm, mẹ còn phải dựa dẫm vào người khác. Có con rồi, mẹ như có thêm sức mạnh để bước ra khỏi "cái bóng" của định mệnh. Mẹ nhớ như in ngày đầu tiên con đi mẫu giáo. Dẫu biết con có nhiều lo lắng, ngỡ ngàng nhưng mẹ đành bất lực vì không thể cho con nắm lấy bàn tay ấm áp, dịu dàng của mẹ như bao bạn bè khác. Mẹ chỉ biết "gửi" tình thương theo con, bằng một bộ đầm màu hồng dễ thương mà mẹ đã nhờ cô Bảy mua từ số tiền nhuận bút ít ỏi của mình.
Giờ đây, con của mẹ đã sắp trở thành một cô nữ sinh cấp III rồi đấy! Cố lên con gái. Hãy là chính mình và hãy biết nhìn xuống một chút, con nhé! Con sẽ thấy mình đang may mắn, hạnh phúc hơn rất nhiều người. Con nên nhớ, người ta sống ở đời, không phải lúc nào cũng được đánh giá bằng tiền tài, địa vị hoặc hình thức bên ngoài mà còn có những thứ quan trọng hơn là nhân cách sống và phẩm chất của họ.
Trương Thị Thu Hương
(Phụ Nữ TPHCM - ngày 18/8/2009)