Ngoc Nga 49
New member
- Xu
- 0
Thầy ơi!con đã hiểu .
Người Thầy kính yêu đã dạy cho con vốn sống về lòng yêu thương,
tình yêu quê hương, nghĩa đồng bào của nước Việt dấu yêu.
Tôi trả lời người yêu quý nhất là mẹ của tôi.
Có ai hỏi tôi : “Sống trên đời này trọng điều gì nhất?”
Tôi trả lời trọng sự sống cuộc đời tôi.
Và cái gì mà đi xa mãi tận chân trời bảo ta
Luôn luôn lúc nào cũng phải thương phải nhớ ?
Có gì đâu khó nói. Đó chính là quê tôi .
Nơi tôi cất tiếng khóc chào đời và cho tôi khôn lớn.
- Hiểu như vậy còn cạn lắm con ơi!
Tôi hỏi:
- Phải hiểu làm sao cho đúng hở Thầy? Con yêu mẹ con là nhất bởi mẹ là người mang nặng đẻ đau. Mẹ nuôi con khôn lớn không quản gian lao .Mẹ dành cho con tình yêu thương vô bến vô bờ. Con không thương mẹ thì biết nhớ thương ai bây giờ?
-Đúng đó con !Nhưng còn trả lời câu hỏi thứ hai con lý giải cho Thầy.Vì sao mà con trọng sự sống cuộc đời con?
Tôi nói:
-Bởi con phải quý sự sống cuộc đời con vì có nó con mới có được tất cả niềm tin yêu và hy vọng.Cuộc sống nghèo nàn tăm tối sống còn có ý nghĩa làm chi?
Thầy tôi cười cười và bảo:
-Con nói tiếp đi. Vì sao con yêu Quê con ?
Tôi trả lời:
-Yêu Quê con vì nơi đó có những kỉ niệm mà tuổi thơ con gắn bó ,có luỹ tre làng ,có sông nước chứa phù sa- mà mỗi lần trưa hè chúng con đều đến đó!
-Có thế thôi à? Đơn giản quá vậy con ? Bây giờ hãy ngồi im nghe Thầy nói Những câu trả lời của con không sai ,chỉ đúng một phần. Thầy sẽ phân tích để cho con được rõ.
Tôi ngại ngùng nhưng vẫn phải lặng im vì tôi là trò thì phải biết tôn trọng lời giảng của Thầy.
Con yêu mẹ con là đúng nhất, nhưng còn phải yêu cả những người thân vì đó là một gia đình.Họ cùng chung huyết thống ,cùng nghĩa tình thân tộc.Yêu ông bà, cha mẹ ,yêu anh chị em ,yêu cả cô bác họ hàng mới đủ nghen con.
Nhưng còn nữa, con cần yêu nhất người cùng quê hương cùng xứ sở bản làng.Vì họ cùng chung một mẹ với con .Tại sao con sẽ hỏi chớ gì? Là chung một mẹ Việt Nam yêu dấu.
Mai này lớn lên con sẽ hiểu .Mẹ của con cho con bầu sữa ngọt, cho tình thương đong đầy .Còn Mẹ Quê Hương cho ta tình thương bao la vô bờ bến của đất nước mà trải qua Lịch sử năm ngàn năm.Chúng ta là con Lạc cháu Hồng .Cùng chung một bọc trứng của mẹ Âu Cơ ta đó! Con phải khắc cho sâu lời Thầy dạy nhé con!
Thứ Hai:
Con yêu sự sống của con –cũng đúng vì hình hài này ,trí tuệ này mẹ và Quê Hương cho ta khôn lớn .Con không được phí phạm lẽ sống của mình mà làm đau khổ mẹ cha. Làm đau khổ những con người đã tạo cho con những kiến thức để mai sau phục vụ nước non nhà. Con phải quý sự sống của con nhiều hơn nữa.Nhưng ở đây Thầy đang muốn nói với con rằng :
-Con người ta ai cũng quý sự sống của mình thì sự sống của người khác ai sẽ quan tâm hả con? Những trẻ em bơ vơ không nơi nương tựa chúng cũng muốn sống đường hoàng nhưng vì đâu nên nỗi. Những đứa trẻ tật nguyền do bởi chiến tranh –chúng cũng yêu sự sống nhưng có được đâu con. Rồi những cụ già phơ bạc mái đầu không con không cháu sẽ phải như thế nào khi họ rất cần và rất cần sự sống ,dù sự sống mỏng manh. Còn nhiều lắm con ơi những mãnh đời bất hạnh mà đi khắp đất nứơc mình, hay đến tận trời Tây ;có những hoàn cảnh rất đau lòng cần sự sẻ chia, thông cảm.Thầy nghĩ trận bão ở Nhật vừa rồi là một minh chứng –có ai không quý sự sống của mình đâu nhưng do thiên tai đày đoạ .Họ rất cần ở chúng ta . Rất cần ở những tấm lòng . Nếu con chỉ biết nghĩ cho riêng con thì còn gì là tình thương ,còn gì là nhân nghĩa.
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng.Hỏi vì sao? con biết không?”.Con hiểu rồi Thầy ạ! Mình không những quý sự sống cho mình mà còn quý sự sống cho mọi người cùng khổ.Bởi họ cũng là những con người cũng có trái tim ,có khối óc như ta. Họ cũng biết yêu thương ,biết đau khổ ,biết ngậm ngùi. Họ biết đâu là tình dân tộc đâu là nghĩa đồng bào. Cũng biết cuộc sống này cần có những gì? Và biết chia sẻ những gì cho nhau. Phải không Thầy?
Thứ Ba:
Như câu thứ nhất thầy đã nói, không những yêu mẹ mà còn yêu cả những người thân .Cao hơn là đất mẹ Quê Hương. Con chỉ nhớ có quê con không chưa đủ. Quê Hương con không phải chỉ có cây đa, giếng nước, sân đình, có luỹ tre xanh với cánh cò chao lượn .Không chỉ có dòng nước trong lành trên con sông mà con từng tắm mát, không chỉ là cây khế sau vườn hay một cái giậu mồng tơi ngang nhà hàng xóm. Mà con phải nhớ Quê Hương con là dãy đất dài hình cong chữ S là những con đường chạy dọc theo chiều dài Tổ Quốc từ Bắc- Trung- Nam . Là dãy Trường sơn còn in dòng máu đỏ của cha ông . Là đất nước của cội nguồn mãnh đất 5000 năm. Là lịch sử oai hùng thời Bà Trưng Bà Triệu. Là những gương anh Hùng Lịch Sử chống ngoại xâm. Con phải nhớ và con ơi! con phải nhớ!
Thầy ơi! Con hiểu rồi. Con còn nông cạn lắm phải không? Con chỉ nghĩ cái gì đó của riêng con .Con chưa hiểu điều lớn lao hơn thiêng liêng hơn mà con cần phải nhớ. Đúng lắm Thầy ơi! Không có quê cha đất tổ thì làm sao con có được Quê Hương nguồn cội. Không có những con người bất hạnh thì làm sao con hiểu được hai chữ hạnh phúc là sự sống của mình. Có mẹ để nhớ để thương là hạnh phúc. Nhưng không có Quê Hương thì dù hạnh phúc bản thân thế nào đi chăng nữa cũng là vô nghĩa. Con người cần phải có nguồn cội có Quê Hương .
Còn một điều nữa Thầy chưa dạy cho con.Nhưng con hiểu ngụ ýcủa Thầy rồi:
-Biết yêu thương không chưa đủ còn phải biết trân trọng, bảo vệ và giừ gìn để đất nước mình mãi được Độc lập- Tự Do.
Con mãi mãi và mãi mãi khắc ghi lời dạy của Thầy.Con sẽ nhân rộng lời Thầy đến học trò của con –chúng cũng hiểu thật nhiều về tình Quê Hương, nghĩa đồng bào. Phải biết sẻ chia những mất mát đau thương để những người con của đất nước Việt Nam luôn hạnh phúc. Và, sẻ chia yêu thương cho những ai bất hạnh trong kiếp làm người. Dù họ không cùng chung một dòng máu đỏ da vàng .Không cùng chung dòng giống Lạc Hồng nhưng họ là những con người cần có sự sống , cần có hạnh phúc và cần có nhiều lắm những tình thương.
Tiền Giang ,ngày 03 Tháng 4 năm 2011
TG:Đặng Ngọc Nga
GV Trường THCS Tam Hiêp
Châu Thành Tiền Giang