Bài văn về cuộc sống của cậu bé 15 tuổi
Em sống đến nay đã là tròn 15 năm. 15 năm ấy thật sự là rất cực khổ đối với em. Có thể nói đó là 15 năm lăn lộn ở đời, chật vật để sống sót, để tồn tại với cuộc đời đầy nghiệt ngã.
Em không biết ngày em mới sinh ra và ngày em còn bé tí em được nâng niu và đối xử như thế nào. Không ai cho em biết điều đó và em cũng chẳng còn nhớ gì về nó. Chỉ biết là từ khi em bước vào tuổi dậy thì, cái tuổi đầy những biến đổi tâm lý phức tạp và cực kỳ khó hiểu, em đã trở thành một con người khác và sống một cuộc sống khác, ngột ngạt đến mức muốn tắt thở.
Em thấy bọn bạn có tiền để đi ăn vặt mỗi giờ ra chơi trong khi em không có nổi một tờ 500 đồng trong tay, em thấy ghen tỵ. Nhưng sự ghen tỵ ấy lại nhanh chóng qua đi khi chúng rủ em đi đánh chén cùng chúng nó. Ăn mà không mất tiền thật là ngon quá. Em kể với mẹ thì mẹ em bảo lần sau mẹ cho tiền để đãi lại chúng nó chứ ai lại ăn không như thế. Lần sau mẹ cho em 10 ngàn, mình em ăn còn chẳng đủ.
Em thấy bọn bạn dùng điện thoại xịn lắm, có quay phim, chụp ảnh và cả lướt web nữa. Chúng nó mang lên lớp khoe khắp cả lớp. Em cũng muốn có một cái như thế nhưng em không dám xin mẹ mua cho. Về nhà em dùng trộm điện thoại của bố để lên mạng và bắt đầu tìm hiểu thế giới qua chú dế đa năng. Bị bố mẹ phát hiện và mắng thậm tệ, em bực tức. Ngày hôm sau, em mượn tạm cục gạch của thằng bạn và xin luôn cái sim. Mẹ mắng em vì dùng đồ của người khác không xin phép. Em mặc kệ. Tiền mẹ cho em đi ăn thì em tích góp để mua cái thẻ nạp tiền điện thoại. Bị mẹ mắng là không lo học hành mà suốt ngày chúi đầu vào điện thoại, em bực tức quát lại mẹ: "Mẹ không mua điện thoại cho con thì con nghỉ học". Mẹ bảo em có giỏi thì nghỉ học đi nhưng em lại không dám.
Em đi học thì không sao chứ cứ về đến nhà là em thấy ngột ngạt vì suốt ngày bị la mắng. Thế thì hỏi tại sao mà mặt em lúc nào chẳng xị ra như cái bị. Mẹ em bảo nhìn thấy mặt em chỉ muốn đánh. Thế nên em muốn ra khỏi nhà để cả em và bố mẹ đều được thoải mái. Em xin đi học thêm ở trên tỉnh được hai ngày thì bắt em về vì sợ em học không học lại đua đòi chơi bời. Em chẳng biết làm thế nào nên lại về nhà. Chị em bảo ngày xưa dậy thì tâm lý chị ấy cũng bất ổn như em nhưng mà sao tình trạng của em lại trầm trọng đến vậy.
Dậy thì là cứ phải như vậy ạ? Nhiều lúc em muốn đi tìm cái chết...
Em thấy bọn bạn có tiền để đi ăn vặt mỗi giờ ra chơi trong khi em không có nổi một tờ 500 đồng trong tay, em thấy ghen tỵ. Nhưng sự ghen tỵ ấy lại nhanh chóng qua đi khi chúng rủ em đi đánh chén cùng chúng nó. Ăn mà không mất tiền thật là ngon quá. Em kể với mẹ thì mẹ em bảo lần sau mẹ cho tiền để đãi lại chúng nó chứ ai lại ăn không như thế. Lần sau mẹ cho em 10 ngàn, mình em ăn còn chẳng đủ.
Em thấy bọn bạn dùng điện thoại xịn lắm, có quay phim, chụp ảnh và cả lướt web nữa. Chúng nó mang lên lớp khoe khắp cả lớp. Em cũng muốn có một cái như thế nhưng em không dám xin mẹ mua cho. Về nhà em dùng trộm điện thoại của bố để lên mạng và bắt đầu tìm hiểu thế giới qua chú dế đa năng. Bị bố mẹ phát hiện và mắng thậm tệ, em bực tức. Ngày hôm sau, em mượn tạm cục gạch của thằng bạn và xin luôn cái sim. Mẹ mắng em vì dùng đồ của người khác không xin phép. Em mặc kệ. Tiền mẹ cho em đi ăn thì em tích góp để mua cái thẻ nạp tiền điện thoại. Bị mẹ mắng là không lo học hành mà suốt ngày chúi đầu vào điện thoại, em bực tức quát lại mẹ: "Mẹ không mua điện thoại cho con thì con nghỉ học". Mẹ bảo em có giỏi thì nghỉ học đi nhưng em lại không dám.
Em đi học thì không sao chứ cứ về đến nhà là em thấy ngột ngạt vì suốt ngày bị la mắng. Thế thì hỏi tại sao mà mặt em lúc nào chẳng xị ra như cái bị. Mẹ em bảo nhìn thấy mặt em chỉ muốn đánh. Thế nên em muốn ra khỏi nhà để cả em và bố mẹ đều được thoải mái. Em xin đi học thêm ở trên tỉnh được hai ngày thì bắt em về vì sợ em học không học lại đua đòi chơi bời. Em chẳng biết làm thế nào nên lại về nhà. Chị em bảo ngày xưa dậy thì tâm lý chị ấy cũng bất ổn như em nhưng mà sao tình trạng của em lại trầm trọng đến vậy.
Dậy thì là cứ phải như vậy ạ? Nhiều lúc em muốn đi tìm cái chết...
Sưu tầm
-----------
Các bạn nghĩ sao về vấn đề này?