Ngoc Nga 49
New member
- Xu
- 0
Tôi là Người Giáo Viên
Tháng 10 - 2004
Tôi là người giáo viên
Cả cuộc đời gắn liền trường lớp
Cả tâm tư nặng nợ học trò
Giáo án, giáo trình nhuần nhuyễn nhỏ to
Giảng dạy, truyền trao đã mòn cuống phổi
Ngày giờ dài, đều đem ra nói
Năm tháng rộng, đều gói cho xong
Nghề giáo viên, chữ nghĩa đèo bồng
Lời văn vẻ, gọi ngành giáo dục
Tôi là người giáo viên
Có phải chăng đó là một nghề thiên chức
Trân quí tinh hoa nên nhẵn bóng sân trường
Đẽo ngọc đãi vàng nên mòn bảng phấn hương
Lương bỗng đâu bằng lương tâm nghiệp vụ
Bao sách vở đã nát nhàu chưa đủ
Còn chỉnh trang cho cập thế cập thời
Mỗi em học trò là một nét tinh khôi
Nên nhà giáo phải là người tinh tế
Tôi là người giáo viên
Học trò của tôi, nhiều không thể kể
Mỗi một năm, từng lớp mới thay hoài
Còn phần tôi, một lớp cũ dạy thôi
Mọi trang sách đã làu thông từng chữ
Theo thời gian, các em ra trường, tứ xứ
Tôi ngồi đây, còn đếm lá sân trường
Các em trưởng thành, đi khắp muôn phương
Tôi ngồi đây, nhớ trò xưa trường cũ
Tôi là người giáo viên
Ngày hai buổi, thầy trò hội tụ
Tháng năm dài, bán cháo tư lương
Mới trông qua, đạo mạo đường đường
Khi nhìn lại, nghèo trơ túi mốc
Nhưng tôi thương mái trường lớp học
Nhưng tôi thương tuổi trẻ học trò
Nên sống nghề xơ xác như mo
Như pho sách treo màn lưới nhện
Tự kim cổ, danh xưng trìu mến
Tiếng yêu thương, hai chữ Thầy Cô
Các em lớn lên, dù làm gì, cũng gọi học trò
Đời tôi đó, nhà giáo già lụ khụ
Tôi là người giáo viên
Trường xưa lối cũ
Sách vở chưa mòn
Vừa yêu nghề, vừa yêu cả tuổi non
Trao thế hệ niềm tin yêu hy vọng.
Tháng 10 - 2004
Tôi là người giáo viên
Cả cuộc đời gắn liền trường lớp
Cả tâm tư nặng nợ học trò
Giáo án, giáo trình nhuần nhuyễn nhỏ to
Giảng dạy, truyền trao đã mòn cuống phổi
Ngày giờ dài, đều đem ra nói
Năm tháng rộng, đều gói cho xong
Nghề giáo viên, chữ nghĩa đèo bồng
Lời văn vẻ, gọi ngành giáo dục
Tôi là người giáo viên
Có phải chăng đó là một nghề thiên chức
Trân quí tinh hoa nên nhẵn bóng sân trường
Đẽo ngọc đãi vàng nên mòn bảng phấn hương
Lương bỗng đâu bằng lương tâm nghiệp vụ
Bao sách vở đã nát nhàu chưa đủ
Còn chỉnh trang cho cập thế cập thời
Mỗi em học trò là một nét tinh khôi
Nên nhà giáo phải là người tinh tế
Tôi là người giáo viên
Học trò của tôi, nhiều không thể kể
Mỗi một năm, từng lớp mới thay hoài
Còn phần tôi, một lớp cũ dạy thôi
Mọi trang sách đã làu thông từng chữ
Theo thời gian, các em ra trường, tứ xứ
Tôi ngồi đây, còn đếm lá sân trường
Các em trưởng thành, đi khắp muôn phương
Tôi ngồi đây, nhớ trò xưa trường cũ
Tôi là người giáo viên
Ngày hai buổi, thầy trò hội tụ
Tháng năm dài, bán cháo tư lương
Mới trông qua, đạo mạo đường đường
Khi nhìn lại, nghèo trơ túi mốc
Nhưng tôi thương mái trường lớp học
Nhưng tôi thương tuổi trẻ học trò
Nên sống nghề xơ xác như mo
Như pho sách treo màn lưới nhện
Tự kim cổ, danh xưng trìu mến
Tiếng yêu thương, hai chữ Thầy Cô
Các em lớn lên, dù làm gì, cũng gọi học trò
Đời tôi đó, nhà giáo già lụ khụ
Tôi là người giáo viên
Trường xưa lối cũ
Sách vở chưa mòn
Vừa yêu nghề, vừa yêu cả tuổi non
Trao thế hệ niềm tin yêu hy vọng.