chào mọi người! lâu lắm mới gặp lại.Lần này em post lên bài thơ tình em mới viết.hi..hi.mọi người đọc xem nha!
KHOẢNG LẶNG TÌNH YÊU...
Một mình em ngồi buồn giữa đêm vắng chơi vơi,
Sương đêm tí tách rơi, gió thổi về lạnh quá!
Phải chăng thu đã xa hay lòng em buốt giá?
Em nghe gió thầm thì, gợi nhắc kí ức qua.
Anh lại trở về trong hoài niệm dở dang,
Vẫn đó là anh của ngày xưa nguyên vẹn
Em lại sống như phút đầu bẽn lẽn,
Ta gặp nhau trong một buổi chiều êm...
Ngỡ chỉ tình cờ mà lại hóa thành yêu,
Em biết tình đôi ta như nắng chiều hiu hắt,
Nên yêu anh mà sợ ngày chia cắt,
Sợ nắng chiều sẽ tắt cuối hoàng hôn...
Dẫu biết lo thật nhiều nhưng chẳng tắt lửa yêu
Khi mỗi ngày qua đi ngọn lửa tình thêm rực.
Những giây phút bên anh, tim chẳng thôi thổn thức
Cứ đập mãi liên hồi, sợ lỗi nhịp thương yêu.
Những ngày biển có anh, em vẫn nhớ thật nhiều,
Khẽ thì thầm tai em:" Anh hứa là biển biếc
Để sóng vỗ cát vàng, ngàn năm ko nuối tiếc
Để vĩnh cửu đôi mình trước biển lớn tình yêu".
Em cứ nghĩ nắng chiều rồi sẽ hóa bình minh,
Vì đã quá yêu anh, em chẳng còn lo sợ,
Nên lòng đâu thể ngờ: anh vội quên lời hứa,
Sóng vội cách xa bờ, nắng đã tắt hoàng hôn...
Tâm hồn em chết lặng, chới với giữa cô đơn
Cõi lòng như nát tan, ai xé thành trăm mảnh.
Niềm hạnh phúc mỏng manh mà ra đi chóng vánh,
Sao đến với em rồi, nỡ xát muối tim em...
Dẫu biết nghĩ về anh là lệ sẽ tuôn rơi,
Vết thương lòng sẽ đau, sẽ lại buồn, lại hận
Nhưng nước mắt sẽ xóa tan bao nỗi niềm vướng bận
Sẽ lọc sạch tâm hồn, cuốn đau khổ , sầu bi.
Em tự nhủ lòng mình rằng sẽ cố quên đi,
Sẽ ko mãi lục tìm những gì là kí ức
Nhưng em biết làm sao khi những đêm thao thức,
Anh lại bỗng trở về giữa khoảng lặng tình yêu...
KHOẢNG LẶNG TÌNH YÊU...
Một mình em ngồi buồn giữa đêm vắng chơi vơi,
Sương đêm tí tách rơi, gió thổi về lạnh quá!
Phải chăng thu đã xa hay lòng em buốt giá?
Em nghe gió thầm thì, gợi nhắc kí ức qua.
Anh lại trở về trong hoài niệm dở dang,
Vẫn đó là anh của ngày xưa nguyên vẹn
Em lại sống như phút đầu bẽn lẽn,
Ta gặp nhau trong một buổi chiều êm...
Ngỡ chỉ tình cờ mà lại hóa thành yêu,
Em biết tình đôi ta như nắng chiều hiu hắt,
Nên yêu anh mà sợ ngày chia cắt,
Sợ nắng chiều sẽ tắt cuối hoàng hôn...
Dẫu biết lo thật nhiều nhưng chẳng tắt lửa yêu
Khi mỗi ngày qua đi ngọn lửa tình thêm rực.
Những giây phút bên anh, tim chẳng thôi thổn thức
Cứ đập mãi liên hồi, sợ lỗi nhịp thương yêu.
Những ngày biển có anh, em vẫn nhớ thật nhiều,
Khẽ thì thầm tai em:" Anh hứa là biển biếc
Để sóng vỗ cát vàng, ngàn năm ko nuối tiếc
Để vĩnh cửu đôi mình trước biển lớn tình yêu".
Em cứ nghĩ nắng chiều rồi sẽ hóa bình minh,
Vì đã quá yêu anh, em chẳng còn lo sợ,
Nên lòng đâu thể ngờ: anh vội quên lời hứa,
Sóng vội cách xa bờ, nắng đã tắt hoàng hôn...
Tâm hồn em chết lặng, chới với giữa cô đơn
Cõi lòng như nát tan, ai xé thành trăm mảnh.
Niềm hạnh phúc mỏng manh mà ra đi chóng vánh,
Sao đến với em rồi, nỡ xát muối tim em...
Dẫu biết nghĩ về anh là lệ sẽ tuôn rơi,
Vết thương lòng sẽ đau, sẽ lại buồn, lại hận
Nhưng nước mắt sẽ xóa tan bao nỗi niềm vướng bận
Sẽ lọc sạch tâm hồn, cuốn đau khổ , sầu bi.
Em tự nhủ lòng mình rằng sẽ cố quên đi,
Sẽ ko mãi lục tìm những gì là kí ức
Nhưng em biết làm sao khi những đêm thao thức,
Anh lại bỗng trở về giữa khoảng lặng tình yêu...