Đoàn sứ giả nước Nam đang khẩn trương chuẩn bị về nước vì đã hoàn thành được sứ mệnh vua giao thì một tình huống bất ngờ đã xảy ra.
Công chúa nhà Nguyên qua đời và vua Nguyên sai sứ thần của triều đình đến gặp Mạc Đĩnh chi và nói.
-Thưa tiên sinh, hôm nay đại bất hạnh cho hoàng tộc, bà trưởng công chúa đã mất. Thánh thượng biết ông là người có giọng đọc tốt, hơn nữa tiên sinh lại là người ngoài nên Triều đình có ý muốn nhờ tiên sinh đọc bài điếu văn cho thêm phần trang trọng.
Mạc Đĩnh Chi nhận lời .
-Tôi cũng muốn đến để viếng công chúa và chia buồn với nhà vua, nhưng chẳng hay bài điếu văn này, triều đình muốn tôi phải viết ý tứ gì?
Sứ giả nhà Nguyên nói.
-Bài điếu văn đã được viết sẵn rồi. Chỉ dám phiền tiên sinh đọc mà thôi.
Tang lễ được cử hành rất linh đình để khoe khoang sự giàu sang và truyền thống nghi lễ của nước lớn. Đến ngày cuối cùng là ngày an táng công chúa, Mạc Đĩnh Chi được mời vào cung để đọc điếu văn.
Ông được một viên quan long trọng nâng hai tay ngang đầu chuyển cho ông bài điếu văn.
Một sự kiện cổ kim không tiền khoáng hậu có một không hai đã xảy ra. Bài điếu văn chỉ có một chữ đó là chữ “nhất” rất to.
Trước sự việc như vậy, Mạc Đĩnh Chi không hề bối rối vì ông biết chắc chắn thế nào người Nguyên cũng thử tài mình bằng cách thức vô cùng hiểm hóc.
Sau một thoáng suy nghĩ, ông lấy giọng đọc sang sảng, lâm ly bài điếu văn sau:
Thanh thiên nhất đóa vân
Hồng lô nhất điểm tuyết
Thượng uyển nhất chi hoa
Quảng Hàn nhất phiến nguyệt
Y ! Vân tán, tuyết tiêu, hoa tàn, nguyệt khuyết.
Nghĩa :
Trời xanh có một đám mây
Trong bầu vũ trụ có một điểm tuyết
Trong vườn thượng uyển có một cành hoa
Cung Quảng Hàn có một vầng trăng
Than ôi ! Mây đã tan, tuyết đã tan, hoa đã tàn
Vầng trăng đã khuyết.
Đọc xong với vẻ mặt buồn rầu, ông nghiêm trang bước ra trước sự xúc động nghẹn ngào của những cung phi mỹ nữ và trước sự tưng hửng của vua tôi nhà Nguyên, vì họ đã giương bẫy để sứ giả nước Nam chui vào. Nhưng do tài trí tuyệt vời mà sứ giả nước Nam lại ung dung đi ra trước sự khâm phục của mọi người.
Mạc Đĩnh Chi lại tạo thêm một kỳ tích có một không hai trong lịch sử văn chương trong thời đại của ông.
Sưu tầm.
Công chúa nhà Nguyên qua đời và vua Nguyên sai sứ thần của triều đình đến gặp Mạc Đĩnh chi và nói.
-Thưa tiên sinh, hôm nay đại bất hạnh cho hoàng tộc, bà trưởng công chúa đã mất. Thánh thượng biết ông là người có giọng đọc tốt, hơn nữa tiên sinh lại là người ngoài nên Triều đình có ý muốn nhờ tiên sinh đọc bài điếu văn cho thêm phần trang trọng.
Mạc Đĩnh Chi nhận lời .
-Tôi cũng muốn đến để viếng công chúa và chia buồn với nhà vua, nhưng chẳng hay bài điếu văn này, triều đình muốn tôi phải viết ý tứ gì?
Sứ giả nhà Nguyên nói.
-Bài điếu văn đã được viết sẵn rồi. Chỉ dám phiền tiên sinh đọc mà thôi.
Tang lễ được cử hành rất linh đình để khoe khoang sự giàu sang và truyền thống nghi lễ của nước lớn. Đến ngày cuối cùng là ngày an táng công chúa, Mạc Đĩnh Chi được mời vào cung để đọc điếu văn.
Ông được một viên quan long trọng nâng hai tay ngang đầu chuyển cho ông bài điếu văn.
Một sự kiện cổ kim không tiền khoáng hậu có một không hai đã xảy ra. Bài điếu văn chỉ có một chữ đó là chữ “nhất” rất to.
Trước sự việc như vậy, Mạc Đĩnh Chi không hề bối rối vì ông biết chắc chắn thế nào người Nguyên cũng thử tài mình bằng cách thức vô cùng hiểm hóc.
Sau một thoáng suy nghĩ, ông lấy giọng đọc sang sảng, lâm ly bài điếu văn sau:
Thanh thiên nhất đóa vân
Hồng lô nhất điểm tuyết
Thượng uyển nhất chi hoa
Quảng Hàn nhất phiến nguyệt
Y ! Vân tán, tuyết tiêu, hoa tàn, nguyệt khuyết.
Nghĩa :
Trời xanh có một đám mây
Trong bầu vũ trụ có một điểm tuyết
Trong vườn thượng uyển có một cành hoa
Cung Quảng Hàn có một vầng trăng
Than ôi ! Mây đã tan, tuyết đã tan, hoa đã tàn
Vầng trăng đã khuyết.
Đọc xong với vẻ mặt buồn rầu, ông nghiêm trang bước ra trước sự xúc động nghẹn ngào của những cung phi mỹ nữ và trước sự tưng hửng của vua tôi nhà Nguyên, vì họ đã giương bẫy để sứ giả nước Nam chui vào. Nhưng do tài trí tuyệt vời mà sứ giả nước Nam lại ung dung đi ra trước sự khâm phục của mọi người.
Mạc Đĩnh Chi lại tạo thêm một kỳ tích có một không hai trong lịch sử văn chương trong thời đại của ông.
Sưu tầm.