Bài học giản dị từ george washington
George washiton (22/2/1732-14/2/1799) ,vị tổng thống đầu tiên của Hoa Kì, là người được quốc hội Mỹ tuyên bố là” đứng đầu trong chiến tranh ,đứng đầu trong hòa bình và đứng đầu trong trái tim của nhân dân”
George washington đã có những đóng góp lớn lao trong cuộc cách mang Mỹ. Nhưng có một chiến thắng mà ít người biết đến , không diễn ra ở Saratoga hay Yorktown ( nơi cánh quân của Anh dưới quyền tướng Charles Cornwallis đầu hàng ông vào ngày 19/10/1781) mà ở trong một ngôi nhà gỗ vào năm 1783. Khi đó những lời nói thành tâm của ông đã làm thay đổi thời cuộc. Đó không chỉ là một bài học lịch sử, mà là một bài học lảnh đạo- đối với các nhà lãnh đạo .
Để biết những điều gì xảy ra trong ngôi nhà đó và tầm quan trọng của nó , chúng ta phải hiểu cuộc trò chuyện của lảnh đạo là gì và bối cảnh nước Mỹ năm 1783.
Rõ ràng là cuộc trò chuyện lãnh đạo không giống với bài diễn văn hay bài trình bày. Mặc dù cùng là cung cấp thông tin, nhưng cuộc trò chuyện nhân viên sẽ mang lại môí quan hệ xúc cảm sâu sắc và nhân văn hơn. Trò chuyện là một công cụ truyền thông hiệu qua của lảnh đạo.
Nếu washington không trò chuyên trong căn nha gỗ với nhưng sĩ quan đang tập hợp ở đây, những sắp tiến hành cuộc nổi loạn , thì có thể nước Mỹ sẽ khác.
Đó là điểm khoảng một năm ruởi sau cuộc chiến ở Yorktown . Người at đều tưởng lầm rằng cuộc cách mạng đã chấm dứt ở trận chiến đó , Tuy nhiên, thực tế, chiến tranh đã tiếp tục kéo dài và lực lượng quân đội luc địa trở nên chống đối, nổi loạn. Hầu hết quân đội đã không được trả lương trong 2 năm. Lương hưu như đã cam kết từ trước cũng không có. Quân đội tập hợp để lật đổ Quốc hội lục địa và chính phủ quân sự.
Tháng 3/1783, rất nhiều sĩ quan đai diện cho các đai đội trong quân đội đã gặp nhau trong ngôi nhà gỗ đê bỏ phiếu cho việc tiến hành bạo động thì đột nhiên Washington bước vào. Ông đã lên án tình trạng nổi loạn của những người lính này. Nhưng đó không phải một bài diễn văn, mà là cuộc trò chuyện.
Dầu vậy, các nhân chứng cho biết, bài nói chuyện của Washington không thuyết phục được nhiều sĩ quan và khi ông nói xong, củng có rất nhiều người tỏ ra dận dữ. Sau đó, Washington đã lấy ra một bức thư mới nhận đươc từ một thành viên trong quốc hội luc địa. Khi ông bắt đầu đọc, không khí tự tin ban đầu của các sĩ quan dần dần chuyển thành lưỡng lự. Sau đó , ngài mong đợi của mọi người, ông rút ra một cái bao đựng kính trong túi. Một đã từng nhìn thấy kính của ông. Bằng một giọng nhẹ nhàng, ông xin lỗi”Các bạn, bạn sẽ cho phép tôi đeo kính của tôi, bởi vì tôi không chỉ mờ mắt mà còn mù lòa trong việc phục vụ đất nước”.
Sức mạnh cảm xúc sâu sắc và nhân văn lúc đó thật khó để diễn tả. Nó như một luồng điện truyền qua các sĩ quan. Trước mặt là người chỉ huy chưa từng nghỉ phép trong vòng 8 năm, người đã phải đối mặt với những cơn bão đạn, người bằng sự gan dạ và thông minh đã xử trí rất nhiều tình huống tưởng chừng sẽ thất bại mười mươi. George washington khiêm tốn đề nghị các sĩ quan cùng ông khắc phục khó khăn và thất bại. đó là một bước ngoặt đáng ngạc nhiên.
Maj Samuel Shaw, người co mặt ở thời điểm đó, viết trong bài báo của mình: “Co một số điều rất tự nhiên, thong hề giả tạo trong lời kêu gọi này vì nó cao siêu hơn hầu hết các bài diễn thuyết đã được nghiên cứu. Nó dẫn đường tới trái tim, và bạn co thể nhận thấy cảm xúc dâng lên trong từng đôi mắt”.
Sau khi washington rời khỏi ngôi nhà gỗ, các nhân viên đồng lòng bỏ phiếu để “tiếp tục tin tưởng không lay chuyển vào công lý của quốc hội và của đất nước”. kết quả là, đã thong co cuộc binh biến nào và chiến tranh chính thức chấm dứt một vài tháng sau đó.
Co thể rút ra một bài học tưởng chừng rất đơn giản cho tất cả các nhà lãnh đạo: cách tốt nhất đẻ truyền đạt một ý tưởng là bọc nó trong một con người. nếu bạn thong thể cảm thấy nó, bạn thong thể dẫn dắt nó thì nhân viên cũng không thể thực thi được nó.
Theo (nhaxuatbantre)
George washiton (22/2/1732-14/2/1799) ,vị tổng thống đầu tiên của Hoa Kì, là người được quốc hội Mỹ tuyên bố là” đứng đầu trong chiến tranh ,đứng đầu trong hòa bình và đứng đầu trong trái tim của nhân dân”
George washington đã có những đóng góp lớn lao trong cuộc cách mang Mỹ. Nhưng có một chiến thắng mà ít người biết đến , không diễn ra ở Saratoga hay Yorktown ( nơi cánh quân của Anh dưới quyền tướng Charles Cornwallis đầu hàng ông vào ngày 19/10/1781) mà ở trong một ngôi nhà gỗ vào năm 1783. Khi đó những lời nói thành tâm của ông đã làm thay đổi thời cuộc. Đó không chỉ là một bài học lịch sử, mà là một bài học lảnh đạo- đối với các nhà lãnh đạo .
Để biết những điều gì xảy ra trong ngôi nhà đó và tầm quan trọng của nó , chúng ta phải hiểu cuộc trò chuyện của lảnh đạo là gì và bối cảnh nước Mỹ năm 1783.
Rõ ràng là cuộc trò chuyện lãnh đạo không giống với bài diễn văn hay bài trình bày. Mặc dù cùng là cung cấp thông tin, nhưng cuộc trò chuyện nhân viên sẽ mang lại môí quan hệ xúc cảm sâu sắc và nhân văn hơn. Trò chuyện là một công cụ truyền thông hiệu qua của lảnh đạo.
Nếu washington không trò chuyên trong căn nha gỗ với nhưng sĩ quan đang tập hợp ở đây, những sắp tiến hành cuộc nổi loạn , thì có thể nước Mỹ sẽ khác.
Đó là điểm khoảng một năm ruởi sau cuộc chiến ở Yorktown . Người at đều tưởng lầm rằng cuộc cách mạng đã chấm dứt ở trận chiến đó , Tuy nhiên, thực tế, chiến tranh đã tiếp tục kéo dài và lực lượng quân đội luc địa trở nên chống đối, nổi loạn. Hầu hết quân đội đã không được trả lương trong 2 năm. Lương hưu như đã cam kết từ trước cũng không có. Quân đội tập hợp để lật đổ Quốc hội lục địa và chính phủ quân sự.
Tháng 3/1783, rất nhiều sĩ quan đai diện cho các đai đội trong quân đội đã gặp nhau trong ngôi nhà gỗ đê bỏ phiếu cho việc tiến hành bạo động thì đột nhiên Washington bước vào. Ông đã lên án tình trạng nổi loạn của những người lính này. Nhưng đó không phải một bài diễn văn, mà là cuộc trò chuyện.
Dầu vậy, các nhân chứng cho biết, bài nói chuyện của Washington không thuyết phục được nhiều sĩ quan và khi ông nói xong, củng có rất nhiều người tỏ ra dận dữ. Sau đó, Washington đã lấy ra một bức thư mới nhận đươc từ một thành viên trong quốc hội luc địa. Khi ông bắt đầu đọc, không khí tự tin ban đầu của các sĩ quan dần dần chuyển thành lưỡng lự. Sau đó , ngài mong đợi của mọi người, ông rút ra một cái bao đựng kính trong túi. Một đã từng nhìn thấy kính của ông. Bằng một giọng nhẹ nhàng, ông xin lỗi”Các bạn, bạn sẽ cho phép tôi đeo kính của tôi, bởi vì tôi không chỉ mờ mắt mà còn mù lòa trong việc phục vụ đất nước”.
Sức mạnh cảm xúc sâu sắc và nhân văn lúc đó thật khó để diễn tả. Nó như một luồng điện truyền qua các sĩ quan. Trước mặt là người chỉ huy chưa từng nghỉ phép trong vòng 8 năm, người đã phải đối mặt với những cơn bão đạn, người bằng sự gan dạ và thông minh đã xử trí rất nhiều tình huống tưởng chừng sẽ thất bại mười mươi. George washington khiêm tốn đề nghị các sĩ quan cùng ông khắc phục khó khăn và thất bại. đó là một bước ngoặt đáng ngạc nhiên.
Maj Samuel Shaw, người co mặt ở thời điểm đó, viết trong bài báo của mình: “Co một số điều rất tự nhiên, thong hề giả tạo trong lời kêu gọi này vì nó cao siêu hơn hầu hết các bài diễn thuyết đã được nghiên cứu. Nó dẫn đường tới trái tim, và bạn co thể nhận thấy cảm xúc dâng lên trong từng đôi mắt”.
Sau khi washington rời khỏi ngôi nhà gỗ, các nhân viên đồng lòng bỏ phiếu để “tiếp tục tin tưởng không lay chuyển vào công lý của quốc hội và của đất nước”. kết quả là, đã thong co cuộc binh biến nào và chiến tranh chính thức chấm dứt một vài tháng sau đó.
Co thể rút ra một bài học tưởng chừng rất đơn giản cho tất cả các nhà lãnh đạo: cách tốt nhất đẻ truyền đạt một ý tưởng là bọc nó trong một con người. nếu bạn thong thể cảm thấy nó, bạn thong thể dẫn dắt nó thì nhân viên cũng không thể thực thi được nó.
Theo (nhaxuatbantre)