[Bài dự thi - Tản văn] Xuân về - Tết đến rồi!

  • Thread starter Thread starter ayesdnt
  • Ngày gửi Ngày gửi

ayesdnt

New member
Xu
0
Tên: Nguyễn Thị Nhật Lệ.
Tuổi: 17.
Nghề nghiệp: Học sinh.
Lớp 11B4, trường THPT Trần Quốc Tuấn - huyện Đăk Hà - tỉnh Kon Tum.

XUÂN VỀ - TẾT ĐẾN RỒI!

- Hai ơi! Sao ánh nắng của buổi sớm hôm nay lại đẹp và ấm áp thế nhỉ?
- Hai! Hai nhìn kìa! Có phải cành mai nhà bác Phương đang nở rộ không? Và cả lũ chim và lũ ong bướm đang vờn nhau phải không Hai?
Chị em tôi đang rảo bước trong khu vườn còn đọng nhiều lắm những giọt sương sớm. Tiếng bé Thảo cứ dồn dập và vang vọng trong khoảng không ấy. Nó chỉ biết nhận thấy những hương sắc thay đổi trong không gian này mà không thể cảm nhận được một hương vị - cái hương vị đặc trưng của mùa xuân, kéo theo biết bao dư âm, lắng đọng, bao thuần túy ở cuộc sống. Tôi ngửi được hương cỏ hoa đồng nội, tôi thấy se se lạnh mà ấm áp ở trên làn da của mình, tôi nghe được tiếng Đông nói với Xuân rằng :'' Hãy làm ấm không gian này giúp tôi nhé!''. Và tôi đã cảm nhận được một điều…
Xuân đã đến… Nó khe khẽ đi bên khung cửa sổ của mọi nhà và ''chào mời'' tất cả những gì vốn đang im lìm sau một mùa đông dài lạnh giá. Cuộc sống cứ luân phiên thay đổi ngày đêm như thế, cứ nối tiếp bốn mùa xuân - hạ - thu - đông như thế. Để đến ngay giây phút này, bánh xe thời gian bỗng dừng lại ở mùa xuân ấm áp, như đánh thức bao giấc ngủ còn mơ màng của tạo hóa sau một thoáng im lìm trong hư không. Những cành lá đang ve vẩy, rung rinh trước làn gió mới mơn man mà nồng thắm. Thoảng chốc vài giọt sương đang cố mình trượt xuống khỏi chiếc lá còn sắc xanh ấy để hòa quyện và thấm vào đất trời căng tràn sức sống này. Cuộc sống là một bản nhạc, có lúc thăng, lúc trầm, có những khoảng lặng nhẹ nhàng và cũng có những nốt nháy đơn kì diệu. Thiết nghĩ, xuân đã không ngần ngại mà bước đến với bản nhạc du dương, ủ ấm lòng người đến vậy. Nó cũng đã góp vào đó nốt khóa son cho một sự khởi đầu của bản nhạc. Tôi lấy bàn tay mình nhẹ lướt trên những lộc non còn đọng sương sớm trong vườn như thể tôi đang nắm bắt trọn vẹn hương vị cuộc đời, vẻ đẹp của tiết trời ngàn dặm nối liền một dải với sức sống mơn mởn, non tơ.
Tôi âm thầm nhặt những chiếc lá vàng cuối đông rụng trong vườn và thực sự nhận ra rằng đông đã '' tàn tiệc '' thật rồi…
- Hai ơi! Bọn cái Hương, cái Phong, cái Tũn có áo mới kìa! Chúng nó đi đâu mà vui vậy Hai?
Đến đây, không khí Tết đã tràn về, giăng kín khắp mọi lối đi, mọi nẻo đường. Nó xâm chiếm lấy cả tâm hồn non nớt của đứa em nhỏ bé của tôi, và cả tôi nữa. Tết đã ghé vào từng ngôi nhà, đã mang hương vị đầm ấm chắt chiu cho bao gian nhà thân quen. Những làn khói nghi ngút bốc lên từ những cặp bánh chưng, bánh tét mang vào gió xuân chút mùi hương của lá dong, mùi hương của nếp mới… Trong làn khói mờ ảo ấy đâu đó là những sắc hồng, sắc vàng của cành đào hồng thắm, cành mai vàng nắng ấm. Chúng nổi bật giữa ''khu vườn thiên đường'' này. Phải chăng những giọt nắng đầu tiên của sớm mai, đầu tiên của một sức sống mới đều được những cánh hoa ấy đón lấy? Những con đường thân quen mà ngày ngày chị em tôi đến lớp, rảo bước vui đùa xưa kia vốn cũ, vốn hẹp và nhỏ bé, nhưng giờ thấy những lối đi ấy như rộng mở, hướng xa xăm và kì diệu đến nhường nào! Không gian ấy, không gian mà tôi đang đứng dường như đang cởi bỏ chiếc áo mùa đông héo úa và nhẹ nhàng khoác lên cho mình chiếc áo xanh tươi, căng trài nhựa sống. ''Tết đã thực sự về, trên mảnh đất này rồi ư?'' - Tôi bỗng ngạc nhiên chợt nghĩ, Tết ở nơi đây không có mưa phùn, hơi sương lạnh lẽo ở miền Bắc mà nó ấm áp, tươi trong đến lạ. Và kì diệu hơn khi mẹ thiên nhiên đã thả vào trong không gian này tiếng hát của muôn loài chim để làm vui cho sự cô độc sau một thời gian dài đằng đẵng. Tiếng chim ấy như là tiếng hót của chú chim chiền chiện hót trong những ngày bom đạn ở làng quê yên bình.
Mùi tháng giêng nay đã về
Nhẹ mở cửa để chào nắng mới
Tôi bâng khuâng, xao xuyến như gọi mời
… Chợt lặng lẽ, im lìm, buồn suy nghĩ…?
- Hai ơi! Chúng nó có áo mới, đi chơi thích nhỉ!
Đôi tay tôi bỗng run lên. Cứ hễ mỗi lần đến Tết dù có hân hoan, có háo hức nhưng trong lòng tôi vẫn man mác buồn. Và Tết này, cái Tết như bao cái Tết đã qua, tôi lại buồn. Tết về kéo theo sự háo hức, mong chờ của lũ trẻ chúng tôi về những thứ mới mẻ, đẹp đẽ: quần áo mới, giày dép mới,… Nhưng sự háo hức ấy mãi là hi vọng của chị em tôi khi mùa xuân đến. Để đến giờ, nó đã trở thành tham vọng, khao khát lớn lao của em tôi - bé Thảo. Thời gian vẫn cứ trôi và bốn mùa vẫn cứ luân chuyển như thế, vẫn bóng hình mẹ tôi tìm đến những cánh đồng, những ruộng nương để vun xới, đắp lên những mẩu đất cho ruộng đồng, nương rẫy nuôi chị em tôi sống qua ngày. Mẹ chỉ biết làm và chiều xuống lại cầm về những đồng bạc ít ỏi, nhưng mẹ tôi trân trọng lắm và cả tôi cũng vậy. Bởi lẽ đó chẳng phải là giọt mồ hôi từ mẹ hay sao? Những điều mới mẻ trong chị em tôi thật quá xa vời khi Tết đến. Tôi lặng người nhìn bé Thảo mà không thể nói lên được một lời với nó. Với tôi, điều ấy không có gì lớn lao cả. Có lẽ vì tôi đã lớn, tôi biết rằng mình đang sống và được sống trong thực tại này. Nhưng cái Thảo, nó còn quá nhỏ để hiểu được điều ấy. Mỗi lần Tết đến nó háo hức biết bao nhiêu… nhưng vẫn vậy… vẫn những bộ quần áo năm nào hay chỉ là những bộ đồ mà cô Thương, chị Tĩnh đưa cho. Cái ấm áp của xuân đem về chốn này nhưng lòng nó có lẽ buồn và chán lắm. Tôi thì thấy lạnh lẽo vô cùng trong mỗi suy nghĩ của mình. '' Nhà mình nghèo quá ư? Nghèo nên mới không mua nổi cho em một bộ quần áo mới ư?'' - Tôi đã trộm nghĩ như thế. Con bé vui cười nói rôm rả khi nó nhận ra đất trời đang thay đổi và rồi nó lặng im, buồn bã khi thấy lũ trẻ kia. Cũng chẳng hiểu sao nó nhìn lũ trẻ ấy, lòng thì buồn mà miệng vẫn luôn nhoẻn cười. Có lẽ nó đã quen.
Và rồi tôi đã khóc, những giọt nước mắt rơi và quyện hòa trong tiết trời còn vương vấn chút lạnh lẽo của đông tàn và với ánh nắng tươi mới của xuân chớm nở. Cảm giác buồn bã ấy cứ ùa về trong tôi. Tôi ngước nhìn nó và bỗng nhận ra rằng: Mọi thứ xung quanh ngay cả những vật vô tri vô giác như cây cỏ, hoa lá… cũng đang khoác trên mình những ''tấm áo'' xanh tươi mà Mẹ thiên nhiên ban tặng. Nhưng em tôi vẫn đứng đó, đứng giữa sự thay đổi của vạn vật, đất trời. Nó vẫn thế, vẫn những gì dung dị, đời thường mà vốn xưa nó đã vậy. Chỉ có điều, cái mới nhất của nó là nụ cười đẫm hơi sương lạnh trong sắc xuân. Đến đây, tôi lại càng bật khóc và ứa ra những giọt nước mắt chan chứa nỗi đau: ''Mình phải làm gì đây? Tại sao mình không cố cúi lưng mà làm việc để sắm cho nó được một bộ quần áo mới? Người chị là như thế này sao? Vô dụng thế này ư?'' Chính điệu cười gượng gạo của Thảo lại làm tôi day dứt bao nhiêu. Vì tôi biết trong cõi lòng thơ bé ấy đang cuộn lên những dòng suy nghĩ buồn đến thất vọng của nó.
Tôi lắng nghe những tiếng thì thầm của mùa xuân, của cái Tết truyền thống. Dường như chúng cũng đang khe khẽ với nhau về chị em tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn Thảo với những giọt nước mắt còn lăn dài trên má. Nó nhìn tôi và ngạc nhiên hỏi:
- Hai! Hai sao thế? Em làm gì Hai buồn hả?
Lời nói ngây thơ ấy khiến tôi không thể kìm được nước mắt. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi mà có lẽ tôi nhìn trong vô vọng. Đến đây, mọi thứ xung quanh trong khu vườn bé nhỏ này cũng đang dần nhuốm chút buồn sầu này.
- Hai! Hai nhìn lên đấy làm gì vậy? Nhìn em chứ? Em sẽ lau khô nước mắt cho Hai, được không Hai?
Tôi bỗng lặng người và nhìn xuống đứa em gái bé bỏng, nhẹ xoa lên mái tóc của nó. Nó nhìn tôi cười rồi lấy đôi bàn tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi ấy. Tôi nghẹn ngào và ôm nó vào lòng:
- Hai!...Hai xin lỗi…. Hai xin lỗi…
- Sao Hai lại xin lỗi? Hai xin lỗi em hả?
Tôi nhìn nó rồi cười, cười trong nỗi buồn còn chưa vơi cạn, cười trong sự khéo vô tình của thời gian đem xuân - hương vị Tết đến mảnh đất này, đến với những con người chất chứa niềm hi vọng nhưng cũng vụt tan hi vọng trong nỗi buồn khó nguôi ngoai.
Tết đã đến với tôi như thế đấy! Nó đem đến hương vị ấm áp, tươi vui và ngọt ngào nhưng rồi nó cũng lặng lẽ mang vào trong tôi chút buồn, chút sầu đến đau đớn. Xuân về, nó đưa mọi người, mọi nhà đi đến một thế giới, một nhịp sống mới mẻ. Ở đó, vạn vật được chìm đắm trong sức sống căng tràn, được hồi sinh sau ''những cơn mộng mị'' và khởi đầu cho một cuộc hành trình mới. Tôi có thể cảm thận Tết ở quê hương mình như thể đó là quá trình hình thành của những quả ngon. Từ hương hoa đã thành xanh non, từ xanh non trở thành chua giòn, từ chua giòn đến ngon ngọt! Sự sống bất diệt! Thời gian vẫn trôi đi và bốn mùa luôn luân chuyển, 365 ngày, 24 giờ vẫn cứ ''lăn'' đều, theo nhịp đập trái tim và hơi thở của con người. Con người cũng chỉ xuất hiện một lần trong đời và cũng một lần đi vào cõi vĩnh hằng. Đó cũng giống như Tết, nó đến một lần trong năm, một suy nghĩ của con người trong ba ngày Tết. Có lẽ ngay tại thời khắc mà trần gian đang là một thiên đường với hương sắc cỏ cây thì vạn vật đang tìm hiểu nhau: cây nghiêng xuống hoa, hoa nghiêng xuống cỏ, cỏ nghiêng xuống rêu, vòm trời chẳng gợn mây ý muốn cho lòng người được ''trong veo, sáng vắt''.
Có thể Tết chỉ đến với người chị em tôi trong giấc mơ dài mà thực tại cũng thực sự chỉ là những tham vọng đến tột cùng cho thực tại mà đôi chân chúng tôi đang đứng và bước đi mỗi ngày. Thiết nghĩ, xuân sang Tết đến như ngôi sao may mắn vậy. Ngôi sao ấy đem lại hạnh phúc, tình yêu, niềm tin vào cuộc sống cho mọi người, dù ít hay nhiều. Vì rằng chẳng ai đi đánh thuế những ước mơ cả…
Tôi và Thảo cùng nắm chặt tay và ngước nhìn bầu trời:
- Bé Thảo này! Em vẫn muốn mơ những giấc mơ đẹp chứ?
Em bé nhìn tôi với đôi mắt long lanh nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là nỗi niềm còn cất giữ:
- Dạ! Em vẫn muốn mơ đẹp mà Hai! Em thích được có những giấc mơ đẹp khi nằm ngủ!
Nghe đến đây lòng tôi thấy nhẹ tênh, không còn vướng một chút bụi bặm gì nữa cả. Nói rồi, tôi và bé Thảo cùng hít một hơi thật mạnh, hít lấy không khí tươi mới này để sẵn sàng bấm rút '' Bắt đầu'' và để cùng chiêm nghiệm một điều '' Bây giờ, hoặc không bao giờ''.
- À! Ngày mai, Hai mua cho em một cây súng nước nhé?
- Ô! Sao Hai lại mua súng nước cho em? - Con bé trợn tròn mắt.
- Thế không phải mấy bữa trước đứa nào chơi bên nhà thằng Phong về vòi Hai mua cho bằng được đấy hả? - Tôi cười.
- À! Em nhớ rồi Hai - Mắt con bé sáng lên - Mai Hai nhớ mua cho em nhé! Mua cái màu xanh lá cây nha Hai!
- Vâng! Tôi biết rồi thưa ''bà cụ non'' ạ!
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top