Hoàng Thị Hằng
New member
- Xu
- 0
CHÚNG NÓ GỌI TÔI VỀ (Suối Ơi)
Haiz….. zzzzzzz
Tiếng thở dài thổn thức trong lòng tôi như vừa trải qua một cuộc chiến đấu quyết liệt với bạn bè và với cả chính bản thân mình.
Có thể nói tôi là kẻ thua cuộc vì không đạt được mục đích của chính mình. Nhưng mẹ từng dạy rằng cuộc sống như một cuốn sách, dù có chuyện buồn hay vui cũng phải biết lật qua trang mới. Bởi lẽ vậy mà tôi vẫn sẽ mỉm cười và chuẩn bị hành trang cho chuyến du hành 12 sắp tới.
Nói cho cùng trước khi bắt đầu hành trình vẫn phải lấy lại tinh thần trước đã. Qua một cuộc “đập tan bộ não” cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Hè rồi, tiếng ve năm nay sao kêu sớm thế, tiếng ve râm ran, gọi mời ai hay gọi mời tôi.
Chắc có lẽ là tiếng ve đang đượm chút buồn của anh chị 12 sắp phải chia tay và chút bận rộn cho cuộc thi sắp tới. Còn tôi, trong những ngày đầu hè, tôi chỉ biết nhốt mình trong phòng với chiếc máy tính mà tôi gọi đó là cách tốt nhât để nghỉ ngơi. Thế nhưng điều đó càng khiến tôi chán nản khi chỉ “ một mình” – tôi bị tự kỉ mất thôi. Chính gia đình tôi cũng thấy rõ điều đấy, và tôi đã quyết định sống lại bằng cách “hòa nhập với thiên nhiên”. Tôi cùng mẹ và mấy đứa nhỏ đi rẫy…
Sinh ra ở mảnh đất cao nguyên đầy nắng và gió, chắc ai cũng biết nơi đây gắn bó với vườn cà phê bạt ngàn. Có lẽ cái nắng mùa hè quá gắt mà tâm hồn tôi càng mê man.
Thực tế mà nói nhà tôi có hai vườn cà phê nhưng tôi thích đi đến rẫy xa hơn, vì nơi đây có con suối mà người ta vẫn hay gọi là suối “RôSi”.
Mải đi theo mẹ trên con đường nho nhỏ xuống rẫy mà tôi chợt nhận ra đã lâu rồi mình không đến nơi đây, một nơi thật bình yên mà êm ả. Chẳng hiểu sao bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ lại gọi về như hờn dỗi tôi vậy. Ngồi từ trên dốc nhìn xuống suối mà thấy lòng xao xuyến bồi hồi. Tôi nhớ lại cái ngày ấy, ngày mà lũ trẻ chúng tôi thường hay đùa nghịch với dòng nước, một thời oanh liệt lẫy lừng nay còn đâu. Tại đây, tôi và mấy đứa nhỏ thường trốn mẹ ra nghịch quẫy nước cho bắn tung tóe, hết nghịch xong rồi lại bắt cá. Nói bắt cá thì quả là dối lòng, vì trong dòng chảy ấy chả thấy một con cá nào cả, chỉ thấy những nàng cua chạy trốn trong những hốc nhỏ bên bờ. Cá mà tôi gọi đó chính là cua. Một chiếc cần câu tự chế, một mẻ cơm trộn giun, mấy nhỏ em tôi cứ ngồi câu cua như những tay chơi thành thạo. Mỗi lần nhìn chúng nó lấy cuốc đào giun mà tôi lại thấy nực cười. Thân hình gầy gò, vác cuốc không nổi đừng nói gì là đào giun. Bởi thế mà phải lấy sức rướn mình lấy đà thật mạnh mới có thể đào được một chỗ đất. Nói thật, là một đứa con gái tôi cũng chả biết gì, chỉ biết ngồi xem màn quậy phá của chúng mà thôi. Nói thì thế nhưng tôi cũng phá đấy chứ, ngày ấy cứ bảo là cùng mẹ đi làm nhưng thực chất là đi chơi. Chờ đến khi mẹ làm ở phía xa mà trốn trốn lẻn ra cây sung bên suối xuýt đu. Những trái sung đỏ chói khiến vị giác của chúng tôi không thể nào cưỡng lại. Sung già chấm muối, quả thực rất thú vị. Nói cho cùng cũng không phải là món ăn quá ngon nhưng chúng là thức quả lạ mà ở nhà tôi không có, chỉ có nơi này mà thôi. Đâu chỉ có thế, cả mấy cây ca cao ba tôi trồng xen trong rẫy nữa, sẵn gói muối mì tôm mà chấm thì ngon hết xảy.
Nhưng thứ quả này tôi cũng phải lén lút ăn, vì cơn đau dạ dày của tôi đã khiến ba mẹ tôi cấm không được ăn mấy thứ hại ruột. Thế là bao nhiêu thức quả hại ruột đã vào bụng tôi. Tối đến, quả không tránh được, cơn đau ập đến như yêu quái năm lần bảy lượt đến quấy phá “Đường Tăng” vậy, tôi cứ ngỡ mình sắp gặp Diêm Vương đến nơi rồi. Vừa đau vừa ba mẹ mắng vì không nghe lời nhưng tôi lại thấy vui và buồn cười khi được cùng chơi những trò “ trẻ trâu” với lũ trẻ. Mải mê nghĩ ngợi mà tiếng gọi của ai lại khiến tôi giật mình. Thì ra là mẹ gọi : Về thôi con tối rồi. Tiếng ve chiều râm ran, lại thúc giục tôi trở về một lần nữa. Tôi chậm rãi từng bước, vừa đi vừa ngoảnh mặt lại nhìn cây sung,dòng suối, rồi cả những hàng cà phê. Tiếng reo vui của lũ trẻ xóm mới gợi lại chút dư âm của vòng tuần hoàn của cuộc đời. Thấy chúng chạy nhảy mà tôi lại thấy chạnh lòng.
Giờ tôi đã lớn mà em tôi cũng học cấp hai cả rồi. Giường như chúng nó đã quên hết những kỉ niệm tuổi thơ lúc đi rẫy nhưng tôi vẫn nhớ. Đã từng quên rất lâu nhưng giờ sao lại nhớ rõ hơn ai. Chỉ hơn một năm nữa là tôi đã bước vào kì thi quan trọng của cuộc đời – kì thi THPT Quốc gia, và rồi tôi sẽ bước vào một trang mới của cuộc đời. Không biết, bao giờ tôi mới được trở về tuổi thơ, cái ngày bắt ong lấy mật, cái ngày say mê Thần Điêu Đại Hiệp, rồi cả Thủy Hử nữa... Những Mốc Thời Gian Hạnh Phúc đã cho tôi chia sẻ chút nỗi niềm mà tôi thầm nghĩ một mình, không ai hiểu tôi muốn nói gì nhưng chắc hẳn những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ hiểu và nhớ về tôi. Tôi từng mong mình lớn thật nhanh nhưng giờ lại khát khao được bé lại dù chỉ một lần.
Haiz….. zzzzzzz
Tiếng thở dài thổn thức trong lòng tôi như vừa trải qua một cuộc chiến đấu quyết liệt với bạn bè và với cả chính bản thân mình.
Có thể nói tôi là kẻ thua cuộc vì không đạt được mục đích của chính mình. Nhưng mẹ từng dạy rằng cuộc sống như một cuốn sách, dù có chuyện buồn hay vui cũng phải biết lật qua trang mới. Bởi lẽ vậy mà tôi vẫn sẽ mỉm cười và chuẩn bị hành trang cho chuyến du hành 12 sắp tới.
Nói cho cùng trước khi bắt đầu hành trình vẫn phải lấy lại tinh thần trước đã. Qua một cuộc “đập tan bộ não” cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Hè rồi, tiếng ve năm nay sao kêu sớm thế, tiếng ve râm ran, gọi mời ai hay gọi mời tôi.
Chắc có lẽ là tiếng ve đang đượm chút buồn của anh chị 12 sắp phải chia tay và chút bận rộn cho cuộc thi sắp tới. Còn tôi, trong những ngày đầu hè, tôi chỉ biết nhốt mình trong phòng với chiếc máy tính mà tôi gọi đó là cách tốt nhât để nghỉ ngơi. Thế nhưng điều đó càng khiến tôi chán nản khi chỉ “ một mình” – tôi bị tự kỉ mất thôi. Chính gia đình tôi cũng thấy rõ điều đấy, và tôi đã quyết định sống lại bằng cách “hòa nhập với thiên nhiên”. Tôi cùng mẹ và mấy đứa nhỏ đi rẫy…
Sinh ra ở mảnh đất cao nguyên đầy nắng và gió, chắc ai cũng biết nơi đây gắn bó với vườn cà phê bạt ngàn. Có lẽ cái nắng mùa hè quá gắt mà tâm hồn tôi càng mê man.
Thực tế mà nói nhà tôi có hai vườn cà phê nhưng tôi thích đi đến rẫy xa hơn, vì nơi đây có con suối mà người ta vẫn hay gọi là suối “RôSi”.
Mải đi theo mẹ trên con đường nho nhỏ xuống rẫy mà tôi chợt nhận ra đã lâu rồi mình không đến nơi đây, một nơi thật bình yên mà êm ả. Chẳng hiểu sao bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ lại gọi về như hờn dỗi tôi vậy. Ngồi từ trên dốc nhìn xuống suối mà thấy lòng xao xuyến bồi hồi. Tôi nhớ lại cái ngày ấy, ngày mà lũ trẻ chúng tôi thường hay đùa nghịch với dòng nước, một thời oanh liệt lẫy lừng nay còn đâu. Tại đây, tôi và mấy đứa nhỏ thường trốn mẹ ra nghịch quẫy nước cho bắn tung tóe, hết nghịch xong rồi lại bắt cá. Nói bắt cá thì quả là dối lòng, vì trong dòng chảy ấy chả thấy một con cá nào cả, chỉ thấy những nàng cua chạy trốn trong những hốc nhỏ bên bờ. Cá mà tôi gọi đó chính là cua. Một chiếc cần câu tự chế, một mẻ cơm trộn giun, mấy nhỏ em tôi cứ ngồi câu cua như những tay chơi thành thạo. Mỗi lần nhìn chúng nó lấy cuốc đào giun mà tôi lại thấy nực cười. Thân hình gầy gò, vác cuốc không nổi đừng nói gì là đào giun. Bởi thế mà phải lấy sức rướn mình lấy đà thật mạnh mới có thể đào được một chỗ đất. Nói thật, là một đứa con gái tôi cũng chả biết gì, chỉ biết ngồi xem màn quậy phá của chúng mà thôi. Nói thì thế nhưng tôi cũng phá đấy chứ, ngày ấy cứ bảo là cùng mẹ đi làm nhưng thực chất là đi chơi. Chờ đến khi mẹ làm ở phía xa mà trốn trốn lẻn ra cây sung bên suối xuýt đu. Những trái sung đỏ chói khiến vị giác của chúng tôi không thể nào cưỡng lại. Sung già chấm muối, quả thực rất thú vị. Nói cho cùng cũng không phải là món ăn quá ngon nhưng chúng là thức quả lạ mà ở nhà tôi không có, chỉ có nơi này mà thôi. Đâu chỉ có thế, cả mấy cây ca cao ba tôi trồng xen trong rẫy nữa, sẵn gói muối mì tôm mà chấm thì ngon hết xảy.
Nhưng thứ quả này tôi cũng phải lén lút ăn, vì cơn đau dạ dày của tôi đã khiến ba mẹ tôi cấm không được ăn mấy thứ hại ruột. Thế là bao nhiêu thức quả hại ruột đã vào bụng tôi. Tối đến, quả không tránh được, cơn đau ập đến như yêu quái năm lần bảy lượt đến quấy phá “Đường Tăng” vậy, tôi cứ ngỡ mình sắp gặp Diêm Vương đến nơi rồi. Vừa đau vừa ba mẹ mắng vì không nghe lời nhưng tôi lại thấy vui và buồn cười khi được cùng chơi những trò “ trẻ trâu” với lũ trẻ. Mải mê nghĩ ngợi mà tiếng gọi của ai lại khiến tôi giật mình. Thì ra là mẹ gọi : Về thôi con tối rồi. Tiếng ve chiều râm ran, lại thúc giục tôi trở về một lần nữa. Tôi chậm rãi từng bước, vừa đi vừa ngoảnh mặt lại nhìn cây sung,dòng suối, rồi cả những hàng cà phê. Tiếng reo vui của lũ trẻ xóm mới gợi lại chút dư âm của vòng tuần hoàn của cuộc đời. Thấy chúng chạy nhảy mà tôi lại thấy chạnh lòng.
Giờ tôi đã lớn mà em tôi cũng học cấp hai cả rồi. Giường như chúng nó đã quên hết những kỉ niệm tuổi thơ lúc đi rẫy nhưng tôi vẫn nhớ. Đã từng quên rất lâu nhưng giờ sao lại nhớ rõ hơn ai. Chỉ hơn một năm nữa là tôi đã bước vào kì thi quan trọng của cuộc đời – kì thi THPT Quốc gia, và rồi tôi sẽ bước vào một trang mới của cuộc đời. Không biết, bao giờ tôi mới được trở về tuổi thơ, cái ngày bắt ong lấy mật, cái ngày say mê Thần Điêu Đại Hiệp, rồi cả Thủy Hử nữa... Những Mốc Thời Gian Hạnh Phúc đã cho tôi chia sẻ chút nỗi niềm mà tôi thầm nghĩ một mình, không ai hiểu tôi muốn nói gì nhưng chắc hẳn những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ hiểu và nhớ về tôi. Tôi từng mong mình lớn thật nhanh nhưng giờ lại khát khao được bé lại dù chỉ một lần.