BÀ TIÊN ĂN MÀY
Hàng ngày, sáng ngủ dậy, con bé 5 tuổi là tôi ước được ở nhà, không phải đi trẻ. Đến chiều, tôi lại ước hôm nay mẹ sẽ mua cho cái bánh giấy giò. Trước khi đi ngủ, tôi lại mong bố đi trực về sẽ lại bắt được con nhện to, nướng lên thơm lừng cho tôi ăn, vừa để khỏi đái dầm lại ngon tuyệt.
Cứ thế, mỗi ngày, mỗi giờ tôi lại có những điều ước khác nhau, chúng nhiều đến độ tôi chẳng kịp đếm mà cũng không kịp nhớ. Nhưng rồi tôi có một "ước mơ lớn", bộ trò chơi điện tử của thằng Tũn mà tôi mê quá thể và muốn.. lấy trộm về chơi.
Nhưng bộ trò chơi điện tử không phải hòn bi ve, nó cất kỹ lắm. Tôi buồn thiu, và đúng lúc ấy, tôi nhớ đến bà tiên thường biến thành bà lão ăn mày để thử lòng mọi nguời. Ai đối xử với bà tốt, những ước mơ của họ sẽ thành hiện thực.
Nhưng biết tìm bà tiên ăn mày ở đâu bây giờ? Không biết có phải bà cụ chiều chiều vẫn nhặt rác trước cửa khu tập thể không nhỉ? Bà ăn mặc rách rưới, vẫn nhận cơm thừa của những nhà trong khu mang cho. Trông bà giống hệt bà tiên ăn mày, chỉ khác là có thêm chiếc que sắt để khều rác.
Từ hôm đó, chiều nào tôi cũng xin mẹ cho đi vứt rác. Những thứ có thể cho bà ăn mày, như túi ni-lông chẳng hạn, tôi nhặt riêng ra cho sạch sẽ, cả thức ăn cũng vậy. Lần nào tôi cũng đưa cho bà cả hai tay, không vứt ịch túi rác rồi chạy mất như bọn thằng Tũn.
Lâu thật lâu, rồi bà tiên đã kịp thuộc tên tôi, tên bố mẹ tôi, trường mẫu giáo... Mỗi chiều, bà chờ tôi, cuời móm mém: "Hôm nay con mẹ Hồng cho bà cái gì nào?" và tôi lại hoan hỉ giơ ra chiếc túi ni-lông có đựng vài tờ báo, hay chiếc vỏ chai đã được rửa sạch... Lâu đến độ, tôi quên béng ước mơ lớn của mình là bộ đồ chơi điện tử.
Chiều hôm đó, mẹ về nhà, mắt mẹ đỏ sọng. Mẹ làm mất túi xách, trong chiếc túi xách đó có rất nhiều sổ sách của cơ quan mẹ, và tiền của cơ quan nữa. Mẹ là kế toán mà.
Bà ngoại khóc sụt sùi. Cái viễn cảnh mẹ "rũ tù" bà ngoại vạch ra khiến tôi dường như đông cứng lại.
Tôi nằm im, dỏng tai nghe tiếng bố mẹ rì rầm, rằng mai sẽ đi báo công an, sẽ đăng báo tìm đồ thất lạc, sẽ giải trình với cơ quan thế nào... Tôi nhắm nghiền mắt, khổ sở ước mẹ sẽ tìm lại được túi, để mẹ không "rũ tù", chưa bao giờ con bé năm tuổi là tôi lại có một điều ước khẩn thiết đến như thế?
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Và kìa, bà tiên nhặt rác đang ngồi chỗ bàn nước? Trên bàn là chiếc túi xách của mẹ. Mẹ thì cứ cảm ơn bà mãi không thôi.
Bà cụ tốt bụng ấy đã nhặt được chiếc túi của mẹ tôi đánh rơi trên đường. Bà mở ra xem thì thấy giấy tờ, tiền, có cả chứng minh thư của mẹ và thấy địa chỉ nhà tôi. Vậy là sáng sớm bà đã mang túi đến trả. Tất cả không suy chuyển. Mẹ tôi vật nài mời bà ở lại ăn cơm bà từ chối, số tiền bố tôi đưa, gọi là cảm ơn, bà cũng không cầm. Trước khi đi, bà chỉ xoa đầu tôi và khen với mẹ rằng tôi rất ngoan. Có lẽ tôi sẽ cứ lớn lên như bao đứa trẻ khác và tin rằng trên đời này, không có chuyện cổ tích. Nhưng cho đến tận giờ, tôi vẫn tin cuộc đời có những bà tiên ăn mày, bà tiên sinh ra từ những điều tốt.
Nguồn: Sưu tầm*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: