Ngày xưa, có một tên địa chủ rất là độc ác, và keo kiệt. Mỗi lần đến kỳ phát lương cho những người làm thuê, hắn đều nghĩ ra nhiều cách để khấu trừ tiền công của mọi người, lại còn chửi bới đánh đập họ thậm tệ, bất kể người già hay phụ nữ.
Vào dịp cuối năm, Tên địa chủ triệu tập những người làm thuê cho hắn lại, nói với họ: “ Hôm nay tôi rất vui, năm hết tết sắp đến rồi. Mọi người làm việc cho nhà tôi cả năm, kể ra cũng thật vất vả. Tôi có 200 lạng bạc đây, muốn đem tặng cho mọi người tiêu tết cũng để cám ơn mọi người. Nhưng nếu đem chia đều rồi phát tiền cho từng người như thường lệ thì nó mất vui và chẳng có ý nghĩa gì cả. Nay tôi có một sáng kiến này, trong các vị, nếu ai kể được câu chuyện kỳ lạ mà tôi chưa từng được nghe qua, thì 200 lạng bạc này sẽ thuộc về người đó. Nhưng nếu tất cả các vị không ai kể được, thì chẳng những số tiền 200 lạng bạc này, mà cả tiền công cả năm của các vị cũng sẽ thuộc về tôi. Mọi người nghe rõ rồi chứ?”
Mọi người thấy số 200 lạng bạc thưởng thêm lớn hơn tiền công của mọi người nhiều lần. Lại nghĩ bên mình đông người thế này, chẳng lẽ không ai biết chuyện kỳ lạ nào hay sao. Chỉ cần một người thắng, là mọi người được thêm khá nhiều tiền. Vì thế tất cả đồng ý với ý kiến của lão địa chủ đưa ra, lại còn yêu cầu làm giấy cam đoan cho chắc chắn.
Một cô gái nhanh mồm nhanh miệng xung phong lên kể chuyện đầu tiên: “ Nhà tôi trước kia có một con gà mái, một ngày đẻ 6 quả trứng liền, trong đó có 4 quả có 2 lòng đỏ !” Tên địa chủ liền cười khà khà, cướp lời : “ Tôi đã từng thấy có con gà mái ngày đẻ 10 quả trứng ấy chứ, 6 quả trứng một ngày nhằm nhò gì, mất tiền công nhé !”
Một bác đứng tuổi thấy vậy, cũng muốn kể câu chuyện của mình : “ Trên núi phía sau nhà tôi có một cây kỳ lạ, có thể kết 8 loại trái cây khác nhau, nở hoa quanh năm, trái cây có quả hình vuông, có quả hình tam giác”
Lão địa chủ liền xua tay, ngắt lời bác; “ Thôi không cần kể tiếp nữa, tôi đã trông thấy cây kết tới 12 loại trái khác nhau cơ. Thế là hết tiền công nhé.
Lão địa chủ luôn miệng nói, “ Thấy qua rồi, nghe nói rồi” Thế là nhiều người tiền thưởng chẳng thấy đâu, ngay cả tiền công vất vả 1 năm trời cũng bị lão cướp trắng tay. Mọi người căm tức lắm mà không làm gì được lão. Văn tự đánh cuộc giữa hai bên chót đã điểm chỉ thỏa thuận rồi !
Chỉ còn lại một bà lão nghèo, đứng im lặng, bần thần nhìn mọi người. Bà vốn là người được thuê làm việc vặt trong nhà lão địa chủ, biết rõ đây là âm mưu cướp đoạt tiền công của mọi người, là kế “ dao giấy giết người”, nhưng bà không dám công khai can ngăn. Nay thấy mọi người thua cuộc, mất trắng tiền công 1 năm vất vả, liền quyết tâm trừng trị lão địa chủ một trận cho chừa thói tham lam, đểu cáng. Bà liền xin mọi người bình tĩnh, nói:
“ Thưa ông chủ, thưa bà con ! Tôi xin kể một câu chuyện vừa kỳ lạ, vừa có thật. Chắc chắn ông chủ chưa nghe thấy bao giờ. Sau khi tôi kể xong , nếu ông chủ chưa nghe thấy hay không tin, thì phải trả lại tất cả tiền công cho mọi người và 200 lạng bạc thưởng thêm kia nữa đấy. Xin mọi người cùng làm chứng nhé.
Lão địa chủ tin rằng, chỉ cần bà ta vừa nói hết câu đầu tiên là lão sẽ nói ngay “ nghe rồi, biết rồi” là thắng cuộc hoàn toàn, ngay một xu tiền công của mọi người cũng không phải trả nữa. Liền gật đầu, nói “ cứ theo giấy cam đoan mà thi hành”
Bà lão bắt đầu: “ Tôi họ lý, ở cái làng này từ mấy đời nay rồi, nghèo túng thì ai cũng thấy rõ. Nhưng lúc khoảng 10 tuổi, tôi nghe ông nội tôi nói với bố tôi và tôi là : Ông nội của ông chủ có mượn của ông nội tôi 500 lạng bạc để mua ruộng đất, mãi đến nay vẫn chưa thấy trả. Nay yêu cầu ông chủ trả lại cho gia đình chúng tôi. Về món nợ này, không biết ông nội ông chủ có nói cho ông biết chưa?
Lão địa chủ nghe thấy mình nợ người khác 500 lạng bạc, tức mình gắt ầm lên : “ Nói láo ! Ông nội tao làm sao…” Mới đến đó, lão ta vội lấy tay bịt chặt miệng mình lại, nuốt nước bọt đánh “ực” rồi nói tiếp “ Không nghe thấy!” Nói xong, lão đành đẩy túi bạc 200 lạng và tiền công của mọi người về phía bà lão, rồi phủi đít quần, lặng lẽ đánh bài chuồn.
Mọi người cảm ơn bà lão, nhận tiền công và chia nhau tiền thưởng, chia tay nhau ai nấy về nhà ăn tết vui vẻ.
Theo VHTT
Vào dịp cuối năm, Tên địa chủ triệu tập những người làm thuê cho hắn lại, nói với họ: “ Hôm nay tôi rất vui, năm hết tết sắp đến rồi. Mọi người làm việc cho nhà tôi cả năm, kể ra cũng thật vất vả. Tôi có 200 lạng bạc đây, muốn đem tặng cho mọi người tiêu tết cũng để cám ơn mọi người. Nhưng nếu đem chia đều rồi phát tiền cho từng người như thường lệ thì nó mất vui và chẳng có ý nghĩa gì cả. Nay tôi có một sáng kiến này, trong các vị, nếu ai kể được câu chuyện kỳ lạ mà tôi chưa từng được nghe qua, thì 200 lạng bạc này sẽ thuộc về người đó. Nhưng nếu tất cả các vị không ai kể được, thì chẳng những số tiền 200 lạng bạc này, mà cả tiền công cả năm của các vị cũng sẽ thuộc về tôi. Mọi người nghe rõ rồi chứ?”
Mọi người thấy số 200 lạng bạc thưởng thêm lớn hơn tiền công của mọi người nhiều lần. Lại nghĩ bên mình đông người thế này, chẳng lẽ không ai biết chuyện kỳ lạ nào hay sao. Chỉ cần một người thắng, là mọi người được thêm khá nhiều tiền. Vì thế tất cả đồng ý với ý kiến của lão địa chủ đưa ra, lại còn yêu cầu làm giấy cam đoan cho chắc chắn.
Một cô gái nhanh mồm nhanh miệng xung phong lên kể chuyện đầu tiên: “ Nhà tôi trước kia có một con gà mái, một ngày đẻ 6 quả trứng liền, trong đó có 4 quả có 2 lòng đỏ !” Tên địa chủ liền cười khà khà, cướp lời : “ Tôi đã từng thấy có con gà mái ngày đẻ 10 quả trứng ấy chứ, 6 quả trứng một ngày nhằm nhò gì, mất tiền công nhé !”
Một bác đứng tuổi thấy vậy, cũng muốn kể câu chuyện của mình : “ Trên núi phía sau nhà tôi có một cây kỳ lạ, có thể kết 8 loại trái cây khác nhau, nở hoa quanh năm, trái cây có quả hình vuông, có quả hình tam giác”
Lão địa chủ liền xua tay, ngắt lời bác; “ Thôi không cần kể tiếp nữa, tôi đã trông thấy cây kết tới 12 loại trái khác nhau cơ. Thế là hết tiền công nhé.
Lão địa chủ luôn miệng nói, “ Thấy qua rồi, nghe nói rồi” Thế là nhiều người tiền thưởng chẳng thấy đâu, ngay cả tiền công vất vả 1 năm trời cũng bị lão cướp trắng tay. Mọi người căm tức lắm mà không làm gì được lão. Văn tự đánh cuộc giữa hai bên chót đã điểm chỉ thỏa thuận rồi !
Chỉ còn lại một bà lão nghèo, đứng im lặng, bần thần nhìn mọi người. Bà vốn là người được thuê làm việc vặt trong nhà lão địa chủ, biết rõ đây là âm mưu cướp đoạt tiền công của mọi người, là kế “ dao giấy giết người”, nhưng bà không dám công khai can ngăn. Nay thấy mọi người thua cuộc, mất trắng tiền công 1 năm vất vả, liền quyết tâm trừng trị lão địa chủ một trận cho chừa thói tham lam, đểu cáng. Bà liền xin mọi người bình tĩnh, nói:
“ Thưa ông chủ, thưa bà con ! Tôi xin kể một câu chuyện vừa kỳ lạ, vừa có thật. Chắc chắn ông chủ chưa nghe thấy bao giờ. Sau khi tôi kể xong , nếu ông chủ chưa nghe thấy hay không tin, thì phải trả lại tất cả tiền công cho mọi người và 200 lạng bạc thưởng thêm kia nữa đấy. Xin mọi người cùng làm chứng nhé.
Lão địa chủ tin rằng, chỉ cần bà ta vừa nói hết câu đầu tiên là lão sẽ nói ngay “ nghe rồi, biết rồi” là thắng cuộc hoàn toàn, ngay một xu tiền công của mọi người cũng không phải trả nữa. Liền gật đầu, nói “ cứ theo giấy cam đoan mà thi hành”
Bà lão bắt đầu: “ Tôi họ lý, ở cái làng này từ mấy đời nay rồi, nghèo túng thì ai cũng thấy rõ. Nhưng lúc khoảng 10 tuổi, tôi nghe ông nội tôi nói với bố tôi và tôi là : Ông nội của ông chủ có mượn của ông nội tôi 500 lạng bạc để mua ruộng đất, mãi đến nay vẫn chưa thấy trả. Nay yêu cầu ông chủ trả lại cho gia đình chúng tôi. Về món nợ này, không biết ông nội ông chủ có nói cho ông biết chưa?
Lão địa chủ nghe thấy mình nợ người khác 500 lạng bạc, tức mình gắt ầm lên : “ Nói láo ! Ông nội tao làm sao…” Mới đến đó, lão ta vội lấy tay bịt chặt miệng mình lại, nuốt nước bọt đánh “ực” rồi nói tiếp “ Không nghe thấy!” Nói xong, lão đành đẩy túi bạc 200 lạng và tiền công của mọi người về phía bà lão, rồi phủi đít quần, lặng lẽ đánh bài chuồn.
Mọi người cảm ơn bà lão, nhận tiền công và chia nhau tiền thưởng, chia tay nhau ai nấy về nhà ăn tết vui vẻ.
Theo VHTT