Hôm nay, lần thứ 3 kể từ khi vào Sài Gòn nó bị xe đụng. Nó cười. Đi bộ với đi xe đạp mà nó còn bị thế thì không biết sau này khi đi xe máy thì không biết sao nữa!
Lần thừ nhất, khi nó đang qua đường để đón xe buýt thì một gã đi xe máy ngược chiều va phải nó. Nó té lăn quay 2 vòng rồi được cô bán nước với mấy chú xe ôm bên đường đỡ dậy rồi tên kia mua chai dầu xức vào mấy chỗ sưng tấy trên tay nó. Mấy cô chú bảo gã chở nó đi chụp phim xem có sao không, nó thì bảo không sao đâu, rờ nắn xương thì hình như chẳng sao, chỉ hơi ê thôi mà. Còn hắn thì phân trần rằng tại nó không chịu nhìn xe (hic, trong khi đây là đường 1 chiều thì nó nhìn sang hướng kia làm gì nhỉ?). Nó cũng chẳng muốn làm to chuyện, thế là nó bảo mấy cô chú để cho hắn đi.
Lần thứ hai, khi đi xe đạp qua cái hẻm nhỏ, một chị phóng xe máy đụng phải nó. Lò mò nó ngồi dậy, thấy người hơi ê ẩm. Chú xe ôm gần đó thấy vậy đỡ nó dậy rồi kêu chị đi xe máy (đang ở cách nó khá xa, ngồi trên xe và ngỏanh đầu nhìn nó) quay lại. Chú hỏi nó xem xét cẩn thận có bị sao không rồi quay sang la chị rằng đi phải cẩn thận chứ. Nó bảo nó không sao đâu, chú xe ôm chỉnh lại xe đạp cho nó, chị thì đi thẳng.
Lần thứ ba, hôm nay, khi nó đi xe đạp xin đường, chuẩn bị rẽ trái thì có một chú va phải nó. Chiếc xe đạp bị kéo ra xa, nó hoảng hồn. Khi một cô bên đường đỡ nó dậy thì nó kiểm tra tay khi chống thì may thay nó mang bao tay nên không bị sao cả. Chú đụng phải nó dựng xe bên lề, la oang oang rằng may mà chú đi xe máy nếu gặp phải ôtô thì tiêu đời nó rồi. Còn bảo nó muốn rẽ thì phải nhìn phía sau chứ. Nó yếu ớt bảo con đã xin đường rồi mà. Rồi chú giải thích oang oang gì đó rồi dắt xe đi thẳng. Cô lúc nãy giúp nó đỡ xe đạp của nó dậy rồi nó tiếp tục đi.
Ba lần bị xe đụng, ba lần để lại trên tay chân nó những vết bầm khó coi. Nhưng quan trọng, điều nó lấy làm khó hiểu rằng tại sao cả ba người va phải nó không có lấy một người đỡ nó dậy hay hỏi han nó mà chỉ tòan giải thích hay chỉ trích kiểu đi của nó (vậy mà nó nhớ đã dẫn không ít người già đi qua đường rồi). Có lẽ những vụ ăn vạ nó hay đọc trên báo làm những người đó sợ rằng nó sẽ ăn vạ như thế.
Nhưng nó đâu mong chờ gì to tát đâu, một thái độ quan tâm tới người bị đụng - là nó, hỏi han và xin lỗi là quá đủ mà. Ìt ra thì với nó, đó cũng chỉ là phép lịch sự tối thiểu thôi mà. Nó chợt buồn, buồn không phải vị bị xe đụng…
Lần thừ nhất, khi nó đang qua đường để đón xe buýt thì một gã đi xe máy ngược chiều va phải nó. Nó té lăn quay 2 vòng rồi được cô bán nước với mấy chú xe ôm bên đường đỡ dậy rồi tên kia mua chai dầu xức vào mấy chỗ sưng tấy trên tay nó. Mấy cô chú bảo gã chở nó đi chụp phim xem có sao không, nó thì bảo không sao đâu, rờ nắn xương thì hình như chẳng sao, chỉ hơi ê thôi mà. Còn hắn thì phân trần rằng tại nó không chịu nhìn xe (hic, trong khi đây là đường 1 chiều thì nó nhìn sang hướng kia làm gì nhỉ?). Nó cũng chẳng muốn làm to chuyện, thế là nó bảo mấy cô chú để cho hắn đi.
Lần thứ hai, khi đi xe đạp qua cái hẻm nhỏ, một chị phóng xe máy đụng phải nó. Lò mò nó ngồi dậy, thấy người hơi ê ẩm. Chú xe ôm gần đó thấy vậy đỡ nó dậy rồi kêu chị đi xe máy (đang ở cách nó khá xa, ngồi trên xe và ngỏanh đầu nhìn nó) quay lại. Chú hỏi nó xem xét cẩn thận có bị sao không rồi quay sang la chị rằng đi phải cẩn thận chứ. Nó bảo nó không sao đâu, chú xe ôm chỉnh lại xe đạp cho nó, chị thì đi thẳng.
Lần thứ ba, hôm nay, khi nó đi xe đạp xin đường, chuẩn bị rẽ trái thì có một chú va phải nó. Chiếc xe đạp bị kéo ra xa, nó hoảng hồn. Khi một cô bên đường đỡ nó dậy thì nó kiểm tra tay khi chống thì may thay nó mang bao tay nên không bị sao cả. Chú đụng phải nó dựng xe bên lề, la oang oang rằng may mà chú đi xe máy nếu gặp phải ôtô thì tiêu đời nó rồi. Còn bảo nó muốn rẽ thì phải nhìn phía sau chứ. Nó yếu ớt bảo con đã xin đường rồi mà. Rồi chú giải thích oang oang gì đó rồi dắt xe đi thẳng. Cô lúc nãy giúp nó đỡ xe đạp của nó dậy rồi nó tiếp tục đi.
Ba lần bị xe đụng, ba lần để lại trên tay chân nó những vết bầm khó coi. Nhưng quan trọng, điều nó lấy làm khó hiểu rằng tại sao cả ba người va phải nó không có lấy một người đỡ nó dậy hay hỏi han nó mà chỉ tòan giải thích hay chỉ trích kiểu đi của nó (vậy mà nó nhớ đã dẫn không ít người già đi qua đường rồi). Có lẽ những vụ ăn vạ nó hay đọc trên báo làm những người đó sợ rằng nó sẽ ăn vạ như thế.
Nhưng nó đâu mong chờ gì to tát đâu, một thái độ quan tâm tới người bị đụng - là nó, hỏi han và xin lỗi là quá đủ mà. Ìt ra thì với nó, đó cũng chỉ là phép lịch sự tối thiểu thôi mà. Nó chợt buồn, buồn không phải vị bị xe đụng…
Bumbum