dream_high
Moderator
- Xu
- 0
Sau kỳ thi tốt nghiệp cấp 3, nhiều teen hối hả chuẩn bị lên Thủ đô ôn thi và hồi hộp chờ đợi giờ G. Song cũng có những teen bình chân như vại, xem kỳ thi chỉ như một lần "cưỡi ngựa xem hoa" hay dịp để thể hiện đẳng cấp.
Tranh thủ làm chuyến… chu du
"Đi thi có gì phải lo lắng nhỉ, càng lo càng dễ trượt. Mấy khi được dịp không phải đến trường, tớ phải chinh phục hết các trò game mới" - Đó là suy nghĩ của chàng kính cận Đức Hùng ở Giảng Võ, Hà Nội. Kỳ ôn thi, cậu đóng cửa chăm chỉ luyện... game, chỉ ra ngoài khi đến giờ ăn. Bố mẹ Hùng vắng nhà cả ngày nên mua sẵn đồ để cậu con quý tử tẩm bổ. Nhà có điều kiện, bố mẹ cậu đã tính đến trường hợp "chạy trường" cho Hùng nếu lỡ không may mắn. Biết được điều đó, Hùng càng "lạc quan" vì kiểu gì cũng đỗ.
Cũng giống Đức Hùng, trong khi bạn bè đang ôn tập bở hơi tai để chuẩn bị vào “cuộc chiến” quyết liệt thì Quang Lâm (Phú Thọ) vẫn bình chân như vại. Lâm biết mình học dốt, có cố mấy cũng không thi đỗ được nên chẳng màng tới chuyện ôn thi. Ấy thế nhưng khi bố mẹ khuyên Lâm chọn học một nghề nào đó thì cậu lại lắc đầu quầy quậy: “Chẳng lẽ sau 12 năm mài đũng quần trên ghế nhà trường con lại không được nếm mùi thi đại học”.
Chẳng ai nỡ từ chối việc con mình đòi... đi thi, mẹ Lâm lại mua hồ sơ đăng ký cho cậu vào một trường ở Hà Nội. Ngày ngày, Lâm hồn nhiên ngủ nghỉ, ăn chơi chờ... ứng thí. Xem tivi chán, cậu quay sang lướt net, tìm trò "mới lạ", và đánh liều vượt tường lửa vào mấy web đen cho thỏa... tò mò.
Tuân cũng chẳng nỡ phụ lòng các đấng sinh thành. Chưa một lần lên Hà Nội, nay tự dưng lại được "đường hoàng" du lịch thủ đô, cậu hào hứng lắm. Thành ra, đi ôn chỉ là cái cớ, Tuân tranh thủ tối đa thời gian thăm thú đó đây. Vừa hôm trước thấy Tuân vắt vẻo tàu lượn ở công viên nước Hồ Tây, hôm sau đã thấy sĩ tử la cà phố cổ. Đấy là chưa kể, mấy quán bia, điện tử gần chỗ trọ, Tuân nhanh chóng trở thành khách quen.
Vung tiền thể hiện đẳng cấp
Khắc Sơn là con một đại gia ở Yên Bái, được ba mẹ "nâng như nâng trứng". Việc cho con tiền bạc để xuống Hà Nội thi đối với nhà Sơn không thành vấn đề. Nhưng cậu ấm cứ nhất quyết muốn được... tự thân vận động. Cuối cùng Sơn cũng thuyết phục được bố mẹ cho tự đi ôn. Cầm giấy báo, một số giấy tờ tùy thân và hơn chục triệu, Sơn tung tăng xuống Hà Nội thực hiện mơ ước bấy lâu.
Vượt mấy trăm cây số từ Yên Bái xuống Thủ đô, việc đầu tiên Sơn làm là đi cà phê, sau đó… sắm đồ. Cứ thấy gì lạ lạ, hay hay là "đại gia phố núi" phải thử cho bằng hết. Bị mấy thanh niên Hà Nội chọc ghẹo là "cưỡi ngựa từ Yên Bái về xuôi", Sơn tức chí vung tiền rải vào quán bar, sàn nhảy để thể hiện “đẳng cấp” dân chơi.
Số tiền phục vụ thi cử chẳng mấy chốc cạn kiệt. Sơn gọi điện về xin thêm. Bố mẹ Sơn phần vì chiều con, phần lo con vất vả nên đành tiếp tế cho “cục cưng” một khoản tương đương lần trước. Có tiền, Sơn được thể “thả ga” chơi bời tới bến. Ở Hà Nội chưa đến hai tuần, cậu đã “đốt” hơn hai chục triệu.
Không trót lọt như Sơn, Tùng Duy sau khi thoát khỏi vòng kiểm soát của gia đình đã đổ hết cả vốn liếng mang theo vào cá độ bóng đá. Duy thua trắng tay, lang thang vạ vật hai đêm ở Hà Nội. Ba mẹ cậu lãnh hậu quả, phải khăn gói lên “rước” cậu quý tử “đi ôn thi” về nhà.
Tranh thủ làm chuyến… chu du
"Đi thi có gì phải lo lắng nhỉ, càng lo càng dễ trượt. Mấy khi được dịp không phải đến trường, tớ phải chinh phục hết các trò game mới" - Đó là suy nghĩ của chàng kính cận Đức Hùng ở Giảng Võ, Hà Nội. Kỳ ôn thi, cậu đóng cửa chăm chỉ luyện... game, chỉ ra ngoài khi đến giờ ăn. Bố mẹ Hùng vắng nhà cả ngày nên mua sẵn đồ để cậu con quý tử tẩm bổ. Nhà có điều kiện, bố mẹ cậu đã tính đến trường hợp "chạy trường" cho Hùng nếu lỡ không may mắn. Biết được điều đó, Hùng càng "lạc quan" vì kiểu gì cũng đỗ.
Cũng giống Đức Hùng, trong khi bạn bè đang ôn tập bở hơi tai để chuẩn bị vào “cuộc chiến” quyết liệt thì Quang Lâm (Phú Thọ) vẫn bình chân như vại. Lâm biết mình học dốt, có cố mấy cũng không thi đỗ được nên chẳng màng tới chuyện ôn thi. Ấy thế nhưng khi bố mẹ khuyên Lâm chọn học một nghề nào đó thì cậu lại lắc đầu quầy quậy: “Chẳng lẽ sau 12 năm mài đũng quần trên ghế nhà trường con lại không được nếm mùi thi đại học”.
Chẳng ai nỡ từ chối việc con mình đòi... đi thi, mẹ Lâm lại mua hồ sơ đăng ký cho cậu vào một trường ở Hà Nội. Ngày ngày, Lâm hồn nhiên ngủ nghỉ, ăn chơi chờ... ứng thí. Xem tivi chán, cậu quay sang lướt net, tìm trò "mới lạ", và đánh liều vượt tường lửa vào mấy web đen cho thỏa... tò mò.
Khác với Hùng và Lâm, Hoàng Tuân (Vũ Thư – Thái Bình) ung dung cầm số tiền hơn 3 triệu bán lợn, thóc của mẹ, một mình lên Hà Nội luyện thi. Sức học của Tuân “tốt nghiệp được phổ thông cũng may mắn lắm rồi!”, song sợ con kém bạn kém bè, bố mẹ cậu quyết cho cậu lên Hà Nội thi cho... đỡ tủi.Tuân cũng chẳng nỡ phụ lòng các đấng sinh thành. Chưa một lần lên Hà Nội, nay tự dưng lại được "đường hoàng" du lịch thủ đô, cậu hào hứng lắm. Thành ra, đi ôn chỉ là cái cớ, Tuân tranh thủ tối đa thời gian thăm thú đó đây. Vừa hôm trước thấy Tuân vắt vẻo tàu lượn ở công viên nước Hồ Tây, hôm sau đã thấy sĩ tử la cà phố cổ. Đấy là chưa kể, mấy quán bia, điện tử gần chỗ trọ, Tuân nhanh chóng trở thành khách quen.
Vung tiền thể hiện đẳng cấp
Khắc Sơn là con một đại gia ở Yên Bái, được ba mẹ "nâng như nâng trứng". Việc cho con tiền bạc để xuống Hà Nội thi đối với nhà Sơn không thành vấn đề. Nhưng cậu ấm cứ nhất quyết muốn được... tự thân vận động. Cuối cùng Sơn cũng thuyết phục được bố mẹ cho tự đi ôn. Cầm giấy báo, một số giấy tờ tùy thân và hơn chục triệu, Sơn tung tăng xuống Hà Nội thực hiện mơ ước bấy lâu.
Vượt mấy trăm cây số từ Yên Bái xuống Thủ đô, việc đầu tiên Sơn làm là đi cà phê, sau đó… sắm đồ. Cứ thấy gì lạ lạ, hay hay là "đại gia phố núi" phải thử cho bằng hết. Bị mấy thanh niên Hà Nội chọc ghẹo là "cưỡi ngựa từ Yên Bái về xuôi", Sơn tức chí vung tiền rải vào quán bar, sàn nhảy để thể hiện “đẳng cấp” dân chơi.
Số tiền phục vụ thi cử chẳng mấy chốc cạn kiệt. Sơn gọi điện về xin thêm. Bố mẹ Sơn phần vì chiều con, phần lo con vất vả nên đành tiếp tế cho “cục cưng” một khoản tương đương lần trước. Có tiền, Sơn được thể “thả ga” chơi bời tới bến. Ở Hà Nội chưa đến hai tuần, cậu đã “đốt” hơn hai chục triệu.
Không trót lọt như Sơn, Tùng Duy sau khi thoát khỏi vòng kiểm soát của gia đình đã đổ hết cả vốn liếng mang theo vào cá độ bóng đá. Duy thua trắng tay, lang thang vạ vật hai đêm ở Hà Nội. Ba mẹ cậu lãnh hậu quả, phải khăn gói lên “rước” cậu quý tử “đi ôn thi” về nhà.
Thay vì lượng sức mình và tìm hướng đi phù hợp, nhiều teen kiếm cớ “ôn thi” mà thực chất… đi chơi. Nhiều câu chuyện bi hài, cười ra nước mắt cũng bắt nguồn từ đó, để rồi tiền mất, mà sự học chẳng đến đâu
Theo Huệ Vân/Dân tin
Theo Huệ Vân/Dân tin
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: