Đó là câu chuyện cách đây gần 4 năm.
Một con bé lớp 8 ngu ngơ thích đọc báo ngày ngày đều đạp xe ra bưu điện đến nỗi ai ở đó cũng quen mặt.
Rồi có một buổi chiều,khi nó vừa hí hửng cầm trên tay tờ báo HHT ra khỏi cử bưu điện thì ôi chao,trước mắt nó bầu trời như hoàn toàn sụp đổ bởi lẽ chiếc xe đạp nó vẫn thường để trước sân giờ đã không cánh mà bay.Chiếc xe mà cách đó hơn một tháng nó vui mừng khôn xiết vì được mẹ mua cho. Nó hốt hoảng chạy khắp các ngả đường tìm kiếm trong vô vọng. Nó băng qua cả đường ray khi tàu đã gần đến nơi bởi lẽ lúc đó nó có biết sợ là gì nữa đâu!
Nó cứ đi....đi mãi đến lúc nó nhận ra mình đang ở thật xa bưu điện thì mới sực tỉnh rằng chiếc xe sẽ mãi mãi không thuộc về nó nữa!
Nó buồn bã quay về bưu điện và ngồi khóc nức nở trên bục thềm....
Chợt có một bàn tay ai đó đặt lên vai nó,nó quay lại, mắt đỏ hoe....
Đó là anh! Anh cúi xuống ân cần hỏi han,nó không biết anh là ai nhưng vẫn trả lời trong tiếng nấc không dứt.
Anh cùng nó hỏi thăm mấy cô bán hàng ở gần đó nhưng chẳng qua chỉ để an ủi nó thôi chứ thực ra nó biết chiếc xe đạp mini yêu quý sẽ chẵng bao giờ trở về nưã....
Anh để nó ngồi truớc bưu điện một lúc rồi trở ra nhẹ nhàng bảo: “ Em lên xe anh chở về nhà!”. Lúc đó nó chẳng còn tâm trí nào nữa nên dù biết anh là người lạ nó vẫn lên xe,đầu óc hoàn toàn trống rỗng! Đuờng từ bưu điện về nhà nó khá xa ,vậy mà nó chẳng hé răng nửa lời ngoài việc đưa tay chỉ đuờng cho anh và khóc thút thít.
Đến nhà rồi mà nó vẫn không tin rằng mình đã bị mất xe. Anh đưa nó vào,nói chuyện với bà nó,an ủi nó mấy câu rồi ra về. Nó đứng lặng như tựợng không thể mở miệng ra nói lấy một lời cảm ơn!
Mấy năm qua,nhiều lần nó tự hỏi người đã đưa mình về nhà hôm ấy là ai?tại sao lúc đó nó không hỏi tên anh hay ít nhất cũng cảm ơn anh một tiếng? Nó trách mình vô tâm quá!
Giờ mỗi lần nghĩ lại chuyện năm ấy nó chỉ muốn gặp lại anh chỉ để nói lời cảm ơn!
Cám ơn anh vì tất cả!
Một con bé lớp 8 ngu ngơ thích đọc báo ngày ngày đều đạp xe ra bưu điện đến nỗi ai ở đó cũng quen mặt.
Rồi có một buổi chiều,khi nó vừa hí hửng cầm trên tay tờ báo HHT ra khỏi cử bưu điện thì ôi chao,trước mắt nó bầu trời như hoàn toàn sụp đổ bởi lẽ chiếc xe đạp nó vẫn thường để trước sân giờ đã không cánh mà bay.Chiếc xe mà cách đó hơn một tháng nó vui mừng khôn xiết vì được mẹ mua cho. Nó hốt hoảng chạy khắp các ngả đường tìm kiếm trong vô vọng. Nó băng qua cả đường ray khi tàu đã gần đến nơi bởi lẽ lúc đó nó có biết sợ là gì nữa đâu!
Nó cứ đi....đi mãi đến lúc nó nhận ra mình đang ở thật xa bưu điện thì mới sực tỉnh rằng chiếc xe sẽ mãi mãi không thuộc về nó nữa!
Nó buồn bã quay về bưu điện và ngồi khóc nức nở trên bục thềm....
Chợt có một bàn tay ai đó đặt lên vai nó,nó quay lại, mắt đỏ hoe....
Đó là anh! Anh cúi xuống ân cần hỏi han,nó không biết anh là ai nhưng vẫn trả lời trong tiếng nấc không dứt.
Anh cùng nó hỏi thăm mấy cô bán hàng ở gần đó nhưng chẳng qua chỉ để an ủi nó thôi chứ thực ra nó biết chiếc xe đạp mini yêu quý sẽ chẵng bao giờ trở về nưã....
Anh để nó ngồi truớc bưu điện một lúc rồi trở ra nhẹ nhàng bảo: “ Em lên xe anh chở về nhà!”. Lúc đó nó chẳng còn tâm trí nào nữa nên dù biết anh là người lạ nó vẫn lên xe,đầu óc hoàn toàn trống rỗng! Đuờng từ bưu điện về nhà nó khá xa ,vậy mà nó chẳng hé răng nửa lời ngoài việc đưa tay chỉ đuờng cho anh và khóc thút thít.
Đến nhà rồi mà nó vẫn không tin rằng mình đã bị mất xe. Anh đưa nó vào,nói chuyện với bà nó,an ủi nó mấy câu rồi ra về. Nó đứng lặng như tựợng không thể mở miệng ra nói lấy một lời cảm ơn!
Mấy năm qua,nhiều lần nó tự hỏi người đã đưa mình về nhà hôm ấy là ai?tại sao lúc đó nó không hỏi tên anh hay ít nhất cũng cảm ơn anh một tiếng? Nó trách mình vô tâm quá!
Giờ mỗi lần nghĩ lại chuyện năm ấy nó chỉ muốn gặp lại anh chỉ để nói lời cảm ơn!
Cám ơn anh vì tất cả!