Anh thường cười bảo rằng, anh thiệt thòi so với hàng trăm người đàn ông khác vì chỉ yêu mình em. Em bảo, anh cứ yêu thử ai đó đi. Cho đỡ thiệt…
Anh lắc đầu bảo rằng, chỉ yêu mình em.
Em tin…
Một ngày thật nắng, cái nắng của mùa hè thiêu đốt da, cháy tóc và cháy cả trái tim… nghẹn đắng khi anh đưa ảnh một cô gái lạ hoắc đến trước mặt em bảo rằng, anh yêu thử người ta em nhé!
Em bảo, nếu anh muốn.
Rồi em quay bước về phía mặt trời chiếu rọi gay gắt.
Bao giờ em cũng thế, không khóc trước mặt anh, không bao giờ để anh thấy rằng, em yếu đuối. Nước mắt cứ rơi, mặt trời cứ đốt, em bật cười vì nếu anh ở đây, anh sẽ bảo, đừng khóc nữa em, không mặt trời tốn công làm nước mắt bốc hơi… Chợt bàn tay quờ ngang, chỉ toàn không khí, nóng mà không ấm…
Mỗi sáng thức dậy, nhắn một tin chào ngày mới, chờ tin nhắn của anh với cái mặt cười.
Không có hồi âm. Anh đang yêu người ta.
Trưa, anh ăn cơm …
Không thể nhắn thêm vì chợt nghĩ, anh đang ở bên người con gái khác.
Chuông điện thoại làm giật mình. Vội chạy đến. Không phải là anh.
Tin nhắn của mẹ: “Con vẫn ổn chứ?’. “Vâng. Vẫn ổn mẹ à!”.
Màn đêm, không dài, không quá buồn để người ta chợt nhớ, chợt mong ai đó nhưng cũng đủ để gợn lên nỗi trống trải, bơ vơ, bất định trong mênh mông cô đơn. Nhìn nghiêng, thấy anh đang nằm, mỉm cười nhìn…Tỉnh giấc, nhìn nghiêng, chỉ có… bóng đêm…
Mùa loa kèn trắng đầy đường…
Cô bán hoa cười, bảo người yêu đâu không mua cho, lại tự mua hoa một mình.
Sao lại chỉ nhìn mình hỏi, nhiều người cũng mua hoa cơ mà?
Lòng chợt quặn thắt khi nhìn thấy anh. Đúng là bóng anh, sau xe là người yêu thử.
Cũng loa kèn trắng, một tình yêu đang chết theo loa kèn trắng, một cái gì mới cũng bắt đầu theo loa kèn trắng???
Màu kèn trắng nhòa đi… mọng nước… rơi… !!!
Cố chạy thật nhanh, trong mưa đầu hạ…Nếu lúc này, anh bắt gặp, lại bảo lãng mạn quá, có ngày ốm đấy. Rồi cười, lấy khăn lau hết người cho…
Hôm nay, ngày cuối cùng em yêu anh. Thu dọn hết đồ đạc, một chiếc đồng hồ, một chiếc máy sấy tóc, hàng đống sữa, vài ba chiếc áo quần, một lá thư duy nhất. Cất vào quá khứ. Những thứ liên quan đến kỷ niệm.
Anh xuất hiện, anh bảo anh đã yêu xong, người thứ hai ngoài em. Không có gì thú vị cả, anh trở về với em.
Anh nắm tay, chợt thấy bàn tay ấy lạnh ngắt.
Có thứ gì đã vụt tan vào không trung, vụt sáng trong đôi mắt của người anh yêu, rồi chìm vào vô định thẳm sâu dưới đáy mắt không có nước ấy…
Anh chợt nhận ra rằng, anh đã mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình!
Anh lắc đầu bảo rằng, chỉ yêu mình em.
Em tin…
Một ngày thật nắng, cái nắng của mùa hè thiêu đốt da, cháy tóc và cháy cả trái tim… nghẹn đắng khi anh đưa ảnh một cô gái lạ hoắc đến trước mặt em bảo rằng, anh yêu thử người ta em nhé!
Em bảo, nếu anh muốn.
Rồi em quay bước về phía mặt trời chiếu rọi gay gắt.
Bao giờ em cũng thế, không khóc trước mặt anh, không bao giờ để anh thấy rằng, em yếu đuối. Nước mắt cứ rơi, mặt trời cứ đốt, em bật cười vì nếu anh ở đây, anh sẽ bảo, đừng khóc nữa em, không mặt trời tốn công làm nước mắt bốc hơi… Chợt bàn tay quờ ngang, chỉ toàn không khí, nóng mà không ấm…
Mỗi sáng thức dậy, nhắn một tin chào ngày mới, chờ tin nhắn của anh với cái mặt cười.
Không có hồi âm. Anh đang yêu người ta.
Trưa, anh ăn cơm …
Không thể nhắn thêm vì chợt nghĩ, anh đang ở bên người con gái khác.
Chuông điện thoại làm giật mình. Vội chạy đến. Không phải là anh.
Tin nhắn của mẹ: “Con vẫn ổn chứ?’. “Vâng. Vẫn ổn mẹ à!”.
Màn đêm, không dài, không quá buồn để người ta chợt nhớ, chợt mong ai đó nhưng cũng đủ để gợn lên nỗi trống trải, bơ vơ, bất định trong mênh mông cô đơn. Nhìn nghiêng, thấy anh đang nằm, mỉm cười nhìn…Tỉnh giấc, nhìn nghiêng, chỉ có… bóng đêm…
Mùa loa kèn trắng đầy đường…
Cô bán hoa cười, bảo người yêu đâu không mua cho, lại tự mua hoa một mình.
Sao lại chỉ nhìn mình hỏi, nhiều người cũng mua hoa cơ mà?
Lòng chợt quặn thắt khi nhìn thấy anh. Đúng là bóng anh, sau xe là người yêu thử.
Cũng loa kèn trắng, một tình yêu đang chết theo loa kèn trắng, một cái gì mới cũng bắt đầu theo loa kèn trắng???
Màu kèn trắng nhòa đi… mọng nước… rơi… !!!
Cố chạy thật nhanh, trong mưa đầu hạ…Nếu lúc này, anh bắt gặp, lại bảo lãng mạn quá, có ngày ốm đấy. Rồi cười, lấy khăn lau hết người cho…
Hôm nay, ngày cuối cùng em yêu anh. Thu dọn hết đồ đạc, một chiếc đồng hồ, một chiếc máy sấy tóc, hàng đống sữa, vài ba chiếc áo quần, một lá thư duy nhất. Cất vào quá khứ. Những thứ liên quan đến kỷ niệm.
Anh xuất hiện, anh bảo anh đã yêu xong, người thứ hai ngoài em. Không có gì thú vị cả, anh trở về với em.
Anh nắm tay, chợt thấy bàn tay ấy lạnh ngắt.
Có thứ gì đã vụt tan vào không trung, vụt sáng trong đôi mắt của người anh yêu, rồi chìm vào vô định thẳm sâu dưới đáy mắt không có nước ấy…
Anh chợt nhận ra rằng, anh đã mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình!