T
Tuyền Nguyễn
Guest
ANH NHẬN RA…
View attachment 15513
Anh đã nhận ra rồi từ lúc mình chia xa
Từ lúc mình bước qua nhau và rẽ về hai hướng
Sự thật là:
Anh vẫn chưa một giây nào quên được
Một ánh mắt…
Một nụ cười…
Và cả một vòng tay…
Lúc ấy, anh chỉ muốn được chạy đến bên em ngay,
Muốn ôm em vào lòng để cho mắt thôi cay và trái tim thôi mỏi,
Muốn tìm về ngọt ngào của một thời nông nổi
Xé hết dại khờ…
Viết lại những yêu thương…
Anh đã nhận ra rồi khi mỗi đứa một phương
Là con đường vắng em cũng chênh chao, xa lạ
Những nụ cười nơi anh cũng trở thành dối trá,
Hạnh phúc, bình yên…Cũng tan rã, hư hao…
Anh chợt muốn một lần được sống với khát khao,
Hét lên với thế gian: “Mình không thể nào xa nhau và tự đau thế được”.
Anh chẳng muốn giữa dòng đời xuôi ngược
Để lạc mất em, lạc mất những hẹn thề.
Anh bỗng sợ một mình đối diện với cơn mê
Sợ những lúc đêm về… lại nhớ em trong cả từng hơi thở
Cả căn phòng lặng yên… cũng khiến anh bỡ ngỡ
Vì vắng bóng hình em….
Anh lần tìm lại những hơi ấm thân quen
Tìm lại bóng hình em trong kí ức đã hoen màu năm tháng,
Chợt thấy lòng chát đắng…
Thèm một bờ vai để vỡ òa cho hết những niềm đau.
Anh nhận ra mình thật dại khờ khi để lạc mất nhau
Sao cứ phải trải qua thương đau thì mới biết được đâu sẽ là hạnh phúc?
Trái đất tuy tròn nhưng vòng quay quá rộng
Có bao người may mắn tìm được về cạnh nhau khi mỏi gối, chùn chân?
Vì thế, em ơi… anh sẽ thôi ngại ngần
Thôi lo sợ viển vông về những điều được - mất.
Anh sẽ tìm về góc quán quen, sẽ tìm về kí ức
Nối lại sợi chỉ hồng, nắm chặt một bàn tay.
Và mình sẽ cùng nhau bước tiếp những tháng ngày,
Vun đầy những hao gầy của một thời xa cách
Trái tim sẽ bên nhau cùng rộn ràng, thổn thức:
Hát tiếp bản nhạc tình…
Nối lại những tin yêu...!