ngan trang
New member
- Xu
- 159
An ủi
Có lúc nào em cảm thấy buồn rầu
hãy hát lên những lời trong nỗi nhớ
nhè nhẹ thôi kẻo giật mình hoảng sợ
tiếng gió buồn xao xác chạy qua nhau
Lời hát buồn sợ chạm tới niềm đau
hay chẳng hát, em cười to lên nhé
cười ngây thơ như những ngày còn bé
xôn xao lòng trong nỗi nhớ dịu êm
Nghe hồn mình trong hơi thở của đêm
lòng buồn lắm em nghĩ về hạnh phúc
những gì đã qua, những điều được mất
đời vẫn thế thôi chẳng được hết bao giờ
Còn rất nhiều mà em sẽ không ngờ
tiếng gió cuốn xô nghiêng từng vạt nắng
hồn chênh vênh cuộc đời sao buồn lặng
em ngước nhìn lên tán lá xôn xao
Những lúc buồn nhìn thăm thẳm trời cao
em chợt nhận thấy mình sao nhỏ bé
thấy cô đơn như chưa từng được thế
chẳng là gì, như thế chẳng gì đâu
Bẻ một cành khô cho dịu bớt buồn rầu
dẫm nhẹ gót lên lá vàng rưng nắng
ngậm ô mai thấy chút gì mằn mặn
bầu trời tròn trong vắt nắng pha lê
Chợt giật mình trong giấc ngủ mê
em đã thấy Rômêô và Juliét
khi họ chết vẫn còn yêu tha thiết
hạnh phúc thường ngay cạnh đó thôi em
Gió cuối mùa thu xô vạt nắng ướt mèm
gió đầu đông làm tóc em bối rối
mưa bụi giao thời xôn xao chiều rất vội
thấy lòng mình nỗi nhớ gọi tên ai
Mặt trời hồng trong mỗi buổi sớm mai
vui vẻ nhé, đừng buồn rầu em nhé
nhặt chiếc lá dịu dàng hôn thật nhẹ
môi em cười trong nắng dấu trinh nguyên...
(Z)
Có lúc nào em cảm thấy buồn rầu
hãy hát lên những lời trong nỗi nhớ
nhè nhẹ thôi kẻo giật mình hoảng sợ
tiếng gió buồn xao xác chạy qua nhau
Lời hát buồn sợ chạm tới niềm đau
hay chẳng hát, em cười to lên nhé
cười ngây thơ như những ngày còn bé
xôn xao lòng trong nỗi nhớ dịu êm
Nghe hồn mình trong hơi thở của đêm
lòng buồn lắm em nghĩ về hạnh phúc
những gì đã qua, những điều được mất
đời vẫn thế thôi chẳng được hết bao giờ
Còn rất nhiều mà em sẽ không ngờ
tiếng gió cuốn xô nghiêng từng vạt nắng
hồn chênh vênh cuộc đời sao buồn lặng
em ngước nhìn lên tán lá xôn xao
Những lúc buồn nhìn thăm thẳm trời cao
em chợt nhận thấy mình sao nhỏ bé
thấy cô đơn như chưa từng được thế
chẳng là gì, như thế chẳng gì đâu
Bẻ một cành khô cho dịu bớt buồn rầu
dẫm nhẹ gót lên lá vàng rưng nắng
ngậm ô mai thấy chút gì mằn mặn
bầu trời tròn trong vắt nắng pha lê
Chợt giật mình trong giấc ngủ mê
em đã thấy Rômêô và Juliét
khi họ chết vẫn còn yêu tha thiết
hạnh phúc thường ngay cạnh đó thôi em
Gió cuối mùa thu xô vạt nắng ướt mèm
gió đầu đông làm tóc em bối rối
mưa bụi giao thời xôn xao chiều rất vội
thấy lòng mình nỗi nhớ gọi tên ai
Mặt trời hồng trong mỗi buổi sớm mai
vui vẻ nhé, đừng buồn rầu em nhé
nhặt chiếc lá dịu dàng hôn thật nhẹ
môi em cười trong nắng dấu trinh nguyên...
(Z)