D
DOO DOO
Guest
View attachment 15216
Tôi đang viết một câu chuyện hết sức hoang đường. Xem như là tự cho phép một lần được ỷ lại vào sự phi lí của tình yêu vậy! Vốn dĩ tình cảm nào của bản thân cũng như giấc mộng. Chỉ là cần thời gian để can đảm bước qua thềm. Vậy thôi.
Thời tiết se se lạnh. Tháng Chín, ở trên đỉnh đồi, cô mặc váy hoa dài phủ qua gót chân, tóc vấn cao, choàng khăn len màu rượu đỏ. Tình cảm bồn chồn trong lồng ngực. Vào một thời điểm nào đó đã qua, cô không kìm lòng được mà khóc như đứa trẻ. Chỉ ước ao với ai đó trên hành tinh bận rộn này, mình thật sự quan trọng, quan trọng đến mức tuyệt đối, đến mức ích kỉ. Mỗi buổi sáng khi thức dậy, người đàn ông đó kéo cô vào lòng thì thầm “con mèo của anh”, râu cọ nhẹ lên vai ram ráp. Ngoài cửa sổ, mùa thu bình dị bước qua thềm. Và rồi anh xuất hiện. Lúc nằm ngủ, dịu dàng như điều hiền lành cuối cùng của thế giới còn sót lại. Cô có thói quen dậy sớm, pha một bình trà lớn, ôm lấy lọ sứ đựng đầy bánh quy gừng tự nướng, ngồi ở cái ghế bành trước sân, ngắm hàng cây phong rủ lá. Lần nào anh cũng xuất hiện sau lưng, quàng lên vai cô một chiếc khăn len lớn. Sự ấm áp tĩnh lặng đó quá đỗi xinh đẹp. Anh bảo: “Anh sẽ cùng Yên chống lại cả thế giới.” Cô nhìn anh mỉm cười. Khoảng cách giữa hai con người vốn dĩ xa lạ,sau những lời như thế mà thu hẹp lại. Cô biết mình có thể đã cả tin nhưng khi nhìn vào mắt anh, hạnh phúc trở thành điều hiển nhiên giản dị.
Trong nhà có một căn phòng mà cô khóa kín. Ngày nọ anh mở cửa bước vào. Hóa ra đó là một nơi cất giấu kỉ niệm. Trên tường, trên sàn nhà, trong hộp, vương vãi hình ảnh cô và một người đàn ông có nụ cười vững chãi. Đột nhiên cô xuất hiện sau lưng anh, quát lên giận dữ. Nước mắt vội vã buông mình vào khoảng không gian giữa họ. Từ giây phút đó anh biết, trong cô có một vết thương lòng còn tấy đỏ yêu thương. Hóa ra sự xa lạ không phải là thứ dễ dàng xóa nhòa. Anh tiến lại gần, ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi!” Ừ, anh xin lỗi. Thật lòng anh cũng muốn tự xin lỗi chính mình vì đã để bản thân biết được anh không là duy nhất trong trái tim cô.
Ga Thời Gian nằm khuất sâu ở cuối con đường ngoằn nghèo phía cao cao bên rìa thị trấn. Anh vuốt tóc cô rồi bảo cô hãy đi đi. Cô do dự nhìn anh thật lâu. Anh mỉm cười gật đầu, đầy khích lệ. “Em hãy đi đi, dũng cảm lên nào!” Con người chỉ có thể tiến lên khi thôi ngoái đầu nhìn lại. Và một khi không thể toàn tâm toàn ý hướng về trước thì cách tốt nhất là đứng lại, quay hẳn người để nhìn rõ xem thực ra điều gì đang níu giữ mình. Vậy là bây giờ cô đang đứng ở đây, giữa sân ga này, một mình, với tấm vé “ba ngày cho quá khứ” ở trong tay. Đó là một buổi sáng mùa thu chậm rãi, lác đác người đang chờ trong bình thản. Tất cả họ đều đứng đơn độc. Bên cạnh cô là người đàn ông trung niên khá cao lớn mặc áo dạ màu ghi xám đắt tiền, trầm mặc đốt thuốc. Cách đó tầm vài mét, gần cây đèn vàng cột gỗ sơn đỏ là một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng tinh. Mái tóc cô được chải cẩn thận, bàn tay có vài vết xước vẫn còn rươm rướm máu. Cô đứng lên, tiến về phía cô gái, chìa ra một tờ khăn giấy trắng. Khi vị trí giữa họ thu hẹp, cô mới biết, phải đến đủ gần một con người mới có thể nhìn rõ sự cô quạnh trong mắt họ. Bởi vì ai cũng luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng không biết rằng bằng cách này hay cách khác, nỗi buồn vẫn vô tình rơi xuống những nơi họ bước qua. Giống như ở cái sân ga hiu hắt này, tất cả họ đều đến đây, để chờ đợi một chuyến tàu đi ngược về quá khứ. Có người thì kiếm tìm, có người thì hi vọng, chỉ riêng cô thực sự không biết mình đang mong ngóng gì. Cô gái không nói gì, lẳng lặng nhận tờ khăn giấy từ tay cô.
Tám giờ ba mươi hai phút sáng. Rừng lá phong đỏ ối rung lên xào xạc. Chuyến tàu của họ đã đến. Người đàn ông bước lên tàu trước. Cô gái mặc váy cưới tiếp theo sau. Không còn ai nữa. Chỉ còn cô vẫn bần thần nơi bệ cửa. Mùa thu vỗ nhẹ vào lưng. Họ chắc hẳn phải háo hức. Vậy tại sao cô lại e sợ đến thế này? Người đàn ông của cô, sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại của thế giới, liệu có còn là của cô nữa hay không khi chuyến tàu này lăn bánh? Không có ai trả lời cô. Mùa thu vẫn nhẹ nhàng. Hơi lạnh phả ra từ nhiều phía, cuộn thành từng vòng tròn xoay xoay dưới chân. Sự tĩnh lặng vô hình đẩy con tàu tiến về phía vùng trời màu lam thẫm xa xa…
Ngày thứ nhất
Quán là một nơi cũ kĩ, quanh năm suốt tháng để nhạc của Feist. Ấy vậy mà những người đến đều không có cảm giác chán ngán. Họ trốn vào một góc riêng, làm những việc không cụ thể, một mình. Hôm đó là ngày 13 tháng 9. Cô đi giày thấp màu đỏ, váy ngắn trên đầu gối, tóc buộc cao, trông bé xinh như một viên kẹo. Cô bước ra ngoài, Vinh đi vào quán. Lối trải sỏi trắng phát ra những tiếng lạo xạo. Họ dừng lại lúc lướt qua nhau. Ngoảnh đầu cùng nói “Nhìn bạn quen quá!” À, cơ mà không quen chút nào. Mỉm cười rồi tiếp tục con đường của mình. Cô đi bộ đến ngã tư thứ nhất. Trong lòng đã bối rối mênh mang. Cô đi bộ đến ngã tư thứ hai. “Làm thế nào, làm thế nào, cô không muốn vụt mất người đàn ông ngỡ là quen mà thực ra lại hoàn toàn là xa lạ đó!” Trái tim thổn thức những nhịp đập dồn dập. Có lẽ nào thứ cảm giác không thể đặt tên này lại hoàn toàn có thực? Cô quay mình chạy thật nhanh về quán. Vinh vẫn còn ngồi ở đấy, mắt chăm chú vào tờ tạp chí Thể thao trước mắt. Cô gõ nhẹ lên bàn. Vinh ngước mặt lên. “Thật tình là chúng ta không hè quen biết nhau hay sao?” Cô hỏi. Vinh có giọng nói thật trầm, mạnh mẽ mà từng trải hơn rất nhiều so với dáng vóc. “Bây giờ thì có thể quen rồi!”
Vậy là cô yêu Vinh. Từ cái nhìn đầu tiên lúc bước qua nhau giữa buổi sáng mùa thu bỡ ngỡ. Cô không biết Vinh là ai, đến từ đâu, làm gì và ràng buộc gì. Chỉ biết lúc nhìn thấy Vinh, thế giới đã đột nhiên thay đổi. Nhanh đến mức, cô chỉ kịp nhận ra, ồ hóa ra cô mong muốn được nắm lấy tay người đàn ông này là thế, rồi chống cằm nhìn anh ta, nói bất cứ chuyện gì cũng được, cho đến khi mệt nhoài, mùa thu vẫn còn lưu luyến, không đành lòng giũ áo ra đi. Thế giới thật hoang đường và kì diệu. Buổi sáng, cô tỉnh dậy, phủ òa lên ngực Vinh, cọ mũi mình vào mũi anh cho đến khi Vinh lắc lắc đầu ngái ngủ. Vinh cười. Hạnh phúc của cô ở đấy. Sau tia nắng đầu tiên len qua tấm rèm hoa màu ngọc bích. Vinh hỏi. “Yên yêu ai nhỉ?” Cô chun chun mũi. “Yêu Vinh.” Vinh bất giác nằm lên bụng cô, thổi nhè nhẹ khiến hơi thở âm ấm xuyên qua lớp vải mỏng ùa vào, nhẹ nhàng ôm lấy từng tế bào bé xíu. “Anh yêu Yên hơn!” “Sai rồi, anh phải yêu Yên nhất chứ!” Vinh lắc đầu. “Không được.” Cô phụng phịu. “Tại sao?” Vinh ngồi dậy, hai tay ôm lấy mặt cô, rồi từ từ đặt một nụ hôn lên đầu mũi.
Tháng Mười. Trời bắt đầu trở lạnh. Những buổi chiều gió rít ràn rạt. Vinh mặc T-shirt màu đen, quần jean bạc cũ kĩ, miệng huýt sáo theo đoạn điệp khúc trong bài Spacebound: “I’m a spacebound rocketship and your heart’s the moon. And i’m aiming right at you. 250.000 miles on a clear night in June. And I’m aiming right at you… right at you.” Cô mở tung cửa vào nhà, trên tóc vẫn còn vương một chiếc lá vàng bị gió thổi tung. “Anh là tên lửa hay anh là mặt trăng đây?” Cô nheo nheo mắt hỏi. Vinh quay lưng lại, trên tay là một khay cookies nóng hổi vừa lấy ra từ lò. “Anh là người đàn ông tuyệt vời biết nướng bánh mà không bị cháy.” Cô khoanh tay trước ngực nhìn Vinh. Bên ngoài, hơi lạnh xoay thành từng vòng quấn lấy nhau vội vã. Mùi sô cô la nóng quyến rũ và ấm áp len lỏi khắp nhà. Khoảnh khắc này, cô muốn được ngắm nhìn Vinh mãi mãi, ghi nhớ mãi mãi để biết rằng mình đã từng yêu anh đến thế.
Không gian bất giác rung lên, trước mắt cô là một màu trắng xóa…
Ngày thứ hai
Phía bên kia thành phố, Vinh có một cuộc sống khác của riêng mình. Ở đó, anh có công việc, có bố mẹ, anh chị em, một ngôi nhà hai tầng ấm cúng và… một cô bạn gái bảy năm. Phía bên kia thành phố, cuộc sống của anh là một cuộc sống giản dị, đủ đầy trong chừng mực vừa phải khiến bao người ganh tị. Phía bên kia thành phố, là một Vinh-không-có-cô.
Quán vẫn để nhạc của Feist. Mùa thu rồi, không còn cúc dại trắng nữa. Những bệ cửa im lìm màu buồn bã. Cô ngồi đối diện Vinh, nghe anh nói về cuộc sống phía bên kia thành phố của mình. Cô không khóc. Chỉ cảm thấy bất cứ điều hoang đường nào cũng có thể là sự thật. Đã đến lúc Vinh đủ dũng cảm thật thà với cô. Những ngón tay run run đan vào nhau. Vinh bảo: “Anh xin lỗi.” Cô không nói được lời nào, đầu óc trống rỗng. Hóa ra đến một ngày cô phải biết Vinh là ai, từ đâu đến, thuộc về thế giới nào. Có một ngày, Vinh nắm lấy tay cô và muốn cô biết rằng cô chỉ có thể lựa chọn rời xa anh hoặc là có anh ở một phần hai thế giới.
Cô tựa đầu vào vai anh đọc sách. Cô đọc nó lần thứ n trong đời mình. Khi gấp cuốn sách lại, đột nhiên khao khát nắm lấy tay Vinh. Cô thì thầm. “Anh là cánh buồm đỏ thắm của Yên.” Nước mắt lúc ấy chợt băng mình qua nỗi cô đơn mà rơi xuống, chạm vào ngón tay Vinh. Những ngày cuối thu, trời u ám khôn cùng. Vinh siết chặt lấy cô. Ngôi nhà trở nên quá thênh thang và lạ lẫm. Cô bước chân trần xuống đất. Lúc chạm vào sàn, bất giác lạnh rùng mình dọc suốt sống lưng. Vinh kéo tay cô. Anh bước xuống trước, bế thốc cô trong tay, đặt cô ngồi vào chiếc ghế bành nhung màu đỏ thẫm. Rồi Vinh quì xuống bên cạnh, khẽ khàng vuốt nước mắt cô. “Anh lấy trà cho Yên nhé!” Mùa thu chính thức bỏ đi. Không thể nào tiếp tục lưu luyến nữa.
Trời đổ một trận mưa rét mướt. Chiều thứ Sáu. Vinh lặng lẽ mở cửa bước ra đường. Cô thấy mình thực sự bối rối. Cô níu tay Vinh. “Anh ơi đừng đi!” Vinh quay người ôm cô, xoa lưng trìu mến. “Ngoan nào, ngoan nào. Anh thương mà!” Một nỗi tức giận, tủi thân dấy lên trong lòng. Cô ghét Vinh. Cô sợ hãi. Cô vừa muốn hét lên “Anh đi đi và đừng bao giờ xuất hiện nữa.” nhưng vừa bất an vì nếu anh đi thật rồi, cô sẽ như một con mèo đáng thương và tội nghiệp, bị hắt hủi, bị bỏ rơi. Sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy Vinh, hít hà mùi sô cô la phảng phất trên áo anh, luồn tay vào người anh lúc trời lạnh. Ý nghĩ đó vụt nhanh qua đầu và khủng khiếp biết bao. Nếu phải so sánh, cô biết, điều tồi tệ nhất là mất Vinh vĩnh viễn.
Ngày thứ ba
Cô bần thần do dự. Ở ngày cuối cùng, người ta cho cô lựa chọn kí ức hạnh phúc, kí ức buồn hoặc kết thúc hành trình.
Cô thấy mình lên chuyến xe buýt đi về phía bên kia thành phố.
Cô thấy mình nhìn Vinh từ xa.
Cuộc sống của Vinh-không-có-cô quá đỗi khác thường. Như thể người đàn ông vốn dĩ thân thuộc là thế đã biến thành người mà cô chưa từng gặp gỡ bao giờ. Những con đường rực rỡ ánh đèn, nối dài về hướng trung tâm thành phố. Cô ngồi xuống một bậc thềm ẩm ướt sương đêm. Bóng đổ dài, ưu tư vỡ ra thành từng mảnh váng vất trên nền đường lát gạch.
Vào lúc ấy, cô nhớ những buổi sáng của mình, bình yên và thanh thản. Rừng lá phong trước nhà đã biết bao mùa đi qua vẫn miệt mài thay trút lá. Bầu trời đó luôn lặng lẽ, hiền hòa. Cô nhớ có người gọi cô “Con mèo của anh!”, sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại của thế giới. Cô nhớ mình có lần đã hỏi: “Những cái cây kia có cô độc không hả anh?” Người đó trả lời: “Không đâu, bởi ở trên cao, chúng nhìn thấy những điều đẹp đẽ mà không ai nhìn thấy được. Và mỗi một ngày lớn lên, khung cảnh xung quanh nhất định phải thay đổi. Hạnh phúc cũng thế. Nhất định sẽ khác đi.”
Mùa thu lúc nào cũng đẹp. Cô biết thế. Nhất là lúc này, khi bến đỗ cuối cùng của hi vọng luôn là ga Hạnh Phúc. Và anh.
Cho mèo hư của tớ.
Tôi đang viết một câu chuyện hết sức hoang đường. Xem như là tự cho phép một lần được ỷ lại vào sự phi lí của tình yêu vậy! Vốn dĩ tình cảm nào của bản thân cũng như giấc mộng. Chỉ là cần thời gian để can đảm bước qua thềm. Vậy thôi.
Thời tiết se se lạnh. Tháng Chín, ở trên đỉnh đồi, cô mặc váy hoa dài phủ qua gót chân, tóc vấn cao, choàng khăn len màu rượu đỏ. Tình cảm bồn chồn trong lồng ngực. Vào một thời điểm nào đó đã qua, cô không kìm lòng được mà khóc như đứa trẻ. Chỉ ước ao với ai đó trên hành tinh bận rộn này, mình thật sự quan trọng, quan trọng đến mức tuyệt đối, đến mức ích kỉ. Mỗi buổi sáng khi thức dậy, người đàn ông đó kéo cô vào lòng thì thầm “con mèo của anh”, râu cọ nhẹ lên vai ram ráp. Ngoài cửa sổ, mùa thu bình dị bước qua thềm. Và rồi anh xuất hiện. Lúc nằm ngủ, dịu dàng như điều hiền lành cuối cùng của thế giới còn sót lại. Cô có thói quen dậy sớm, pha một bình trà lớn, ôm lấy lọ sứ đựng đầy bánh quy gừng tự nướng, ngồi ở cái ghế bành trước sân, ngắm hàng cây phong rủ lá. Lần nào anh cũng xuất hiện sau lưng, quàng lên vai cô một chiếc khăn len lớn. Sự ấm áp tĩnh lặng đó quá đỗi xinh đẹp. Anh bảo: “Anh sẽ cùng Yên chống lại cả thế giới.” Cô nhìn anh mỉm cười. Khoảng cách giữa hai con người vốn dĩ xa lạ,sau những lời như thế mà thu hẹp lại. Cô biết mình có thể đã cả tin nhưng khi nhìn vào mắt anh, hạnh phúc trở thành điều hiển nhiên giản dị.
Trong nhà có một căn phòng mà cô khóa kín. Ngày nọ anh mở cửa bước vào. Hóa ra đó là một nơi cất giấu kỉ niệm. Trên tường, trên sàn nhà, trong hộp, vương vãi hình ảnh cô và một người đàn ông có nụ cười vững chãi. Đột nhiên cô xuất hiện sau lưng anh, quát lên giận dữ. Nước mắt vội vã buông mình vào khoảng không gian giữa họ. Từ giây phút đó anh biết, trong cô có một vết thương lòng còn tấy đỏ yêu thương. Hóa ra sự xa lạ không phải là thứ dễ dàng xóa nhòa. Anh tiến lại gần, ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi!” Ừ, anh xin lỗi. Thật lòng anh cũng muốn tự xin lỗi chính mình vì đã để bản thân biết được anh không là duy nhất trong trái tim cô.
Ga Thời Gian nằm khuất sâu ở cuối con đường ngoằn nghèo phía cao cao bên rìa thị trấn. Anh vuốt tóc cô rồi bảo cô hãy đi đi. Cô do dự nhìn anh thật lâu. Anh mỉm cười gật đầu, đầy khích lệ. “Em hãy đi đi, dũng cảm lên nào!” Con người chỉ có thể tiến lên khi thôi ngoái đầu nhìn lại. Và một khi không thể toàn tâm toàn ý hướng về trước thì cách tốt nhất là đứng lại, quay hẳn người để nhìn rõ xem thực ra điều gì đang níu giữ mình. Vậy là bây giờ cô đang đứng ở đây, giữa sân ga này, một mình, với tấm vé “ba ngày cho quá khứ” ở trong tay. Đó là một buổi sáng mùa thu chậm rãi, lác đác người đang chờ trong bình thản. Tất cả họ đều đứng đơn độc. Bên cạnh cô là người đàn ông trung niên khá cao lớn mặc áo dạ màu ghi xám đắt tiền, trầm mặc đốt thuốc. Cách đó tầm vài mét, gần cây đèn vàng cột gỗ sơn đỏ là một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng tinh. Mái tóc cô được chải cẩn thận, bàn tay có vài vết xước vẫn còn rươm rướm máu. Cô đứng lên, tiến về phía cô gái, chìa ra một tờ khăn giấy trắng. Khi vị trí giữa họ thu hẹp, cô mới biết, phải đến đủ gần một con người mới có thể nhìn rõ sự cô quạnh trong mắt họ. Bởi vì ai cũng luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng không biết rằng bằng cách này hay cách khác, nỗi buồn vẫn vô tình rơi xuống những nơi họ bước qua. Giống như ở cái sân ga hiu hắt này, tất cả họ đều đến đây, để chờ đợi một chuyến tàu đi ngược về quá khứ. Có người thì kiếm tìm, có người thì hi vọng, chỉ riêng cô thực sự không biết mình đang mong ngóng gì. Cô gái không nói gì, lẳng lặng nhận tờ khăn giấy từ tay cô.
Tám giờ ba mươi hai phút sáng. Rừng lá phong đỏ ối rung lên xào xạc. Chuyến tàu của họ đã đến. Người đàn ông bước lên tàu trước. Cô gái mặc váy cưới tiếp theo sau. Không còn ai nữa. Chỉ còn cô vẫn bần thần nơi bệ cửa. Mùa thu vỗ nhẹ vào lưng. Họ chắc hẳn phải háo hức. Vậy tại sao cô lại e sợ đến thế này? Người đàn ông của cô, sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại của thế giới, liệu có còn là của cô nữa hay không khi chuyến tàu này lăn bánh? Không có ai trả lời cô. Mùa thu vẫn nhẹ nhàng. Hơi lạnh phả ra từ nhiều phía, cuộn thành từng vòng tròn xoay xoay dưới chân. Sự tĩnh lặng vô hình đẩy con tàu tiến về phía vùng trời màu lam thẫm xa xa…
Ngày thứ nhất
Quán là một nơi cũ kĩ, quanh năm suốt tháng để nhạc của Feist. Ấy vậy mà những người đến đều không có cảm giác chán ngán. Họ trốn vào một góc riêng, làm những việc không cụ thể, một mình. Hôm đó là ngày 13 tháng 9. Cô đi giày thấp màu đỏ, váy ngắn trên đầu gối, tóc buộc cao, trông bé xinh như một viên kẹo. Cô bước ra ngoài, Vinh đi vào quán. Lối trải sỏi trắng phát ra những tiếng lạo xạo. Họ dừng lại lúc lướt qua nhau. Ngoảnh đầu cùng nói “Nhìn bạn quen quá!” À, cơ mà không quen chút nào. Mỉm cười rồi tiếp tục con đường của mình. Cô đi bộ đến ngã tư thứ nhất. Trong lòng đã bối rối mênh mang. Cô đi bộ đến ngã tư thứ hai. “Làm thế nào, làm thế nào, cô không muốn vụt mất người đàn ông ngỡ là quen mà thực ra lại hoàn toàn là xa lạ đó!” Trái tim thổn thức những nhịp đập dồn dập. Có lẽ nào thứ cảm giác không thể đặt tên này lại hoàn toàn có thực? Cô quay mình chạy thật nhanh về quán. Vinh vẫn còn ngồi ở đấy, mắt chăm chú vào tờ tạp chí Thể thao trước mắt. Cô gõ nhẹ lên bàn. Vinh ngước mặt lên. “Thật tình là chúng ta không hè quen biết nhau hay sao?” Cô hỏi. Vinh có giọng nói thật trầm, mạnh mẽ mà từng trải hơn rất nhiều so với dáng vóc. “Bây giờ thì có thể quen rồi!”
Vậy là cô yêu Vinh. Từ cái nhìn đầu tiên lúc bước qua nhau giữa buổi sáng mùa thu bỡ ngỡ. Cô không biết Vinh là ai, đến từ đâu, làm gì và ràng buộc gì. Chỉ biết lúc nhìn thấy Vinh, thế giới đã đột nhiên thay đổi. Nhanh đến mức, cô chỉ kịp nhận ra, ồ hóa ra cô mong muốn được nắm lấy tay người đàn ông này là thế, rồi chống cằm nhìn anh ta, nói bất cứ chuyện gì cũng được, cho đến khi mệt nhoài, mùa thu vẫn còn lưu luyến, không đành lòng giũ áo ra đi. Thế giới thật hoang đường và kì diệu. Buổi sáng, cô tỉnh dậy, phủ òa lên ngực Vinh, cọ mũi mình vào mũi anh cho đến khi Vinh lắc lắc đầu ngái ngủ. Vinh cười. Hạnh phúc của cô ở đấy. Sau tia nắng đầu tiên len qua tấm rèm hoa màu ngọc bích. Vinh hỏi. “Yên yêu ai nhỉ?” Cô chun chun mũi. “Yêu Vinh.” Vinh bất giác nằm lên bụng cô, thổi nhè nhẹ khiến hơi thở âm ấm xuyên qua lớp vải mỏng ùa vào, nhẹ nhàng ôm lấy từng tế bào bé xíu. “Anh yêu Yên hơn!” “Sai rồi, anh phải yêu Yên nhất chứ!” Vinh lắc đầu. “Không được.” Cô phụng phịu. “Tại sao?” Vinh ngồi dậy, hai tay ôm lấy mặt cô, rồi từ từ đặt một nụ hôn lên đầu mũi.
Tháng Mười. Trời bắt đầu trở lạnh. Những buổi chiều gió rít ràn rạt. Vinh mặc T-shirt màu đen, quần jean bạc cũ kĩ, miệng huýt sáo theo đoạn điệp khúc trong bài Spacebound: “I’m a spacebound rocketship and your heart’s the moon. And i’m aiming right at you. 250.000 miles on a clear night in June. And I’m aiming right at you… right at you.” Cô mở tung cửa vào nhà, trên tóc vẫn còn vương một chiếc lá vàng bị gió thổi tung. “Anh là tên lửa hay anh là mặt trăng đây?” Cô nheo nheo mắt hỏi. Vinh quay lưng lại, trên tay là một khay cookies nóng hổi vừa lấy ra từ lò. “Anh là người đàn ông tuyệt vời biết nướng bánh mà không bị cháy.” Cô khoanh tay trước ngực nhìn Vinh. Bên ngoài, hơi lạnh xoay thành từng vòng quấn lấy nhau vội vã. Mùi sô cô la nóng quyến rũ và ấm áp len lỏi khắp nhà. Khoảnh khắc này, cô muốn được ngắm nhìn Vinh mãi mãi, ghi nhớ mãi mãi để biết rằng mình đã từng yêu anh đến thế.
Không gian bất giác rung lên, trước mắt cô là một màu trắng xóa…
Ngày thứ hai
Phía bên kia thành phố, Vinh có một cuộc sống khác của riêng mình. Ở đó, anh có công việc, có bố mẹ, anh chị em, một ngôi nhà hai tầng ấm cúng và… một cô bạn gái bảy năm. Phía bên kia thành phố, cuộc sống của anh là một cuộc sống giản dị, đủ đầy trong chừng mực vừa phải khiến bao người ganh tị. Phía bên kia thành phố, là một Vinh-không-có-cô.
Quán vẫn để nhạc của Feist. Mùa thu rồi, không còn cúc dại trắng nữa. Những bệ cửa im lìm màu buồn bã. Cô ngồi đối diện Vinh, nghe anh nói về cuộc sống phía bên kia thành phố của mình. Cô không khóc. Chỉ cảm thấy bất cứ điều hoang đường nào cũng có thể là sự thật. Đã đến lúc Vinh đủ dũng cảm thật thà với cô. Những ngón tay run run đan vào nhau. Vinh bảo: “Anh xin lỗi.” Cô không nói được lời nào, đầu óc trống rỗng. Hóa ra đến một ngày cô phải biết Vinh là ai, từ đâu đến, thuộc về thế giới nào. Có một ngày, Vinh nắm lấy tay cô và muốn cô biết rằng cô chỉ có thể lựa chọn rời xa anh hoặc là có anh ở một phần hai thế giới.
Cô tựa đầu vào vai anh đọc sách. Cô đọc nó lần thứ n trong đời mình. Khi gấp cuốn sách lại, đột nhiên khao khát nắm lấy tay Vinh. Cô thì thầm. “Anh là cánh buồm đỏ thắm của Yên.” Nước mắt lúc ấy chợt băng mình qua nỗi cô đơn mà rơi xuống, chạm vào ngón tay Vinh. Những ngày cuối thu, trời u ám khôn cùng. Vinh siết chặt lấy cô. Ngôi nhà trở nên quá thênh thang và lạ lẫm. Cô bước chân trần xuống đất. Lúc chạm vào sàn, bất giác lạnh rùng mình dọc suốt sống lưng. Vinh kéo tay cô. Anh bước xuống trước, bế thốc cô trong tay, đặt cô ngồi vào chiếc ghế bành nhung màu đỏ thẫm. Rồi Vinh quì xuống bên cạnh, khẽ khàng vuốt nước mắt cô. “Anh lấy trà cho Yên nhé!” Mùa thu chính thức bỏ đi. Không thể nào tiếp tục lưu luyến nữa.
Trời đổ một trận mưa rét mướt. Chiều thứ Sáu. Vinh lặng lẽ mở cửa bước ra đường. Cô thấy mình thực sự bối rối. Cô níu tay Vinh. “Anh ơi đừng đi!” Vinh quay người ôm cô, xoa lưng trìu mến. “Ngoan nào, ngoan nào. Anh thương mà!” Một nỗi tức giận, tủi thân dấy lên trong lòng. Cô ghét Vinh. Cô sợ hãi. Cô vừa muốn hét lên “Anh đi đi và đừng bao giờ xuất hiện nữa.” nhưng vừa bất an vì nếu anh đi thật rồi, cô sẽ như một con mèo đáng thương và tội nghiệp, bị hắt hủi, bị bỏ rơi. Sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy Vinh, hít hà mùi sô cô la phảng phất trên áo anh, luồn tay vào người anh lúc trời lạnh. Ý nghĩ đó vụt nhanh qua đầu và khủng khiếp biết bao. Nếu phải so sánh, cô biết, điều tồi tệ nhất là mất Vinh vĩnh viễn.
Ngày thứ ba
Cô bần thần do dự. Ở ngày cuối cùng, người ta cho cô lựa chọn kí ức hạnh phúc, kí ức buồn hoặc kết thúc hành trình.
Cô thấy mình lên chuyến xe buýt đi về phía bên kia thành phố.
Cô thấy mình nhìn Vinh từ xa.
Cuộc sống của Vinh-không-có-cô quá đỗi khác thường. Như thể người đàn ông vốn dĩ thân thuộc là thế đã biến thành người mà cô chưa từng gặp gỡ bao giờ. Những con đường rực rỡ ánh đèn, nối dài về hướng trung tâm thành phố. Cô ngồi xuống một bậc thềm ẩm ướt sương đêm. Bóng đổ dài, ưu tư vỡ ra thành từng mảnh váng vất trên nền đường lát gạch.
Vào lúc ấy, cô nhớ những buổi sáng của mình, bình yên và thanh thản. Rừng lá phong trước nhà đã biết bao mùa đi qua vẫn miệt mài thay trút lá. Bầu trời đó luôn lặng lẽ, hiền hòa. Cô nhớ có người gọi cô “Con mèo của anh!”, sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại của thế giới. Cô nhớ mình có lần đã hỏi: “Những cái cây kia có cô độc không hả anh?” Người đó trả lời: “Không đâu, bởi ở trên cao, chúng nhìn thấy những điều đẹp đẽ mà không ai nhìn thấy được. Và mỗi một ngày lớn lên, khung cảnh xung quanh nhất định phải thay đổi. Hạnh phúc cũng thế. Nhất định sẽ khác đi.”
***
Chân trời màu vàng lại mở ra. Người đàn ông áo dạ lầm lũi bước xuống tàu. Tiếp theo là cô gái mặc váy cưới màu trắng. Rồi đến cô. Cô không hỏi hành trình của họ thế nào. Chỉ biết vào lúc ấy, ở sân ga, một giọng nói ngọt ngào phát ra từ loa phóng thanh.
“Alô, xin chào mừng bạn đã đến với ga Hạnh Phúc!”Chân trời màu vàng lại mở ra. Người đàn ông áo dạ lầm lũi bước xuống tàu. Tiếp theo là cô gái mặc váy cưới màu trắng. Rồi đến cô. Cô không hỏi hành trình của họ thế nào. Chỉ biết vào lúc ấy, ở sân ga, một giọng nói ngọt ngào phát ra từ loa phóng thanh.
Mùa thu lúc nào cũng đẹp. Cô biết thế. Nhất là lúc này, khi bến đỗ cuối cùng của hi vọng luôn là ga Hạnh Phúc. Và anh.
Cho mèo hư của tớ.
Sửa lần cuối: