- Xu
- 458
AI CŨNG CÓ CÁI “ KHÔNG THỂ”
Một con lạc đà rời bỏ chủ nhân, một mình dạo bước trên con đường hoang vu, hẻo lánh. Dây cương dài quét đất, nó chỉ lo chạy nhảy, chẳng thèm để ý gì cả. Lúc đó, một con chuột chạy tới, nó cắn vào một đầu dây cương, dắt lạc đà đi. Nó đắc ý nghĩ thầm: “Hây, sức ta thật phi thường, ta có thể kéo được một con lạc đà đi cơ đấy!”
Một lúc sau, hai con vật đến bờ sông. Sông lớn chặn đường đi, con chuột đành phải dừng lại.
Chuột nói: “ Xin mời cậu tiếp tục đi đi”.
“ Được, vậy để tôi thử xem sao.”
Lạc đà đi đến giữa sông thì bèn dừng lại, nó quay đầu lại nói với chuột: “ Cậu nhìn xem, tôi nói có sai đâu, nước chẳng qua chỉ cao đến đầu gối tôi, có thể yên tâm được rồi”. Chuột đáp: “ Đúng vậy, nhưng như cậu nhìn thấy đấy, đầu gối của cậu và đầu gối của tớ có một chút xíu khác biệt. Phiền cậu cho tớ qua sông với”.
“ Được, coi như cậu nhận ra khiếm khuyết của mình.” Lạc đà nói: “Cậu thật là kiêu căng, tự cao tự đại. Nếu như cậu hứa từ lần sau sẽ khiêm tốn hơn, tớ mới đồng ý đưa cậu qua sông.
Chuột bẽn lẽn cười đồng ý. Và như thế, hai con ang đến bờ bên kia một cách bình an.
LỜI BÌNH
Thế giới này không có điều gì là hoàn mỹ cả, con người ai cũng có những cái “không thể”, những người khiêm nhường bao giờ cũng nhận ra khiếm khuyết của mình - cùng người tài giỏi đồng cam cộng khổ, cùng nhau hưởng thụ niềm vui của cuộc sống trong sự quan tâm, yêu thương lẫn nhau.